Một kẻ báo thù không thể doạ chết kẻ thù, trái lại còn bức tử huynh đệ trước, cho dù nghĩ theo cách nào thì Lý Ý Lan vẫn cảm thấy phong cách hành sự này thật quá khó hiểu.
Song hắn cũng thầm nghĩ, có lẽ chính vì không tài nào hiểu được cho nên hắn và y mới là người đi trên hai con đường khác nhau.
Đối với việc Lưu Vân Thảo từ từ lộ ra mặt ti tiện của mình, Lý Ý Lan vừa mang cảm xúc lẫn lộn, vừa tiếp tục hỏi: “Được rồi, xem như lời ngươi nói đều là sự thật, bạch cốt án là do năm người các ngươi hợp mưu, đám nhân sĩ giang hồ của Viên Ninh hỗ trợ gây ra.”
“Vậy chúng ta hãy từ bắt đầu vụ án con diều, các ngươi lấy trộm hài cốt của Chu Trụ Lương vào lúc nào? Rồi làm cách nào khiến bộ hài cốt đột nhiên xuất hiện trên con diều đang bay giữa trời?”
Lưu Vân Thảo hờ hững nói: “Ta không rõ hài cốt bị trộm từ bao giờ, Lưu Kiều sống ở Nhậm Dương, các bước chuẩn bị đều do hắn tiến hành, hắn giao bộ xương đã được xử lý sạch sẽ cho ta để khắc chữ là vào ngày mùng ba tháng ba. Còn bộ xương xuất hiện trên con diều bay thì chỉ là kéo dây tạo nên phép che mắt mà thôi.”
Ngày mùng ba tháng ba là tết quỷ ở Nhậm Dương, mọi người sẽ dùng cây tể thái để luộc trứng gà và đốt pháo thâu đêm, vậy thì y có ấn tượng sâu sắc với ngày này và bắt đầu kêu oan trên xương cốt cũng là hợp lý.
Tuy nhiên điều Tri Tân quan tâm không phải mấy thứ liên tưởng xâu chuỗi đó, y nhíu mày như thể nghe không hiểu kết luận của Lưu Vân Thảo, toan lên tiếng cắt ngang để đặt câu hỏi.
Nhưng vừa mới quay đầu, y liền thấy Lý Ý Lan như có thần giao cách cảm với mình, hắn nói: “Loại dây như thế nào, phải kéo làm sao mới có thể khiến bộ xương khô trở nên sinh động như có tri giác? Ngươi nói xem.”
Lưu Vân Thảo trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Diều vẫn là con diều ban đầu dùng để dự thi, nhưng khi đưa đến tay Lưu Kiều thì hắn đã âm thầm dán lên hai lớp giấy dầu mỏng.”
“Một lớp vẽ bộ xương khô, một lớp vẽ cảnh tương ứng với nơi con diều bay lên, sau đó gộp ba sợi dây thành một, chờ đến khi cần thì lần lượt kéo dây trước sau.”
“Giấy dầu chỉ dán đè lên một vòng dây, sau đó lại quấn một vòng dây lên khung trúc của con diều, lúc kéo dây giấy dầu sẽ bong ra từng mảng, bị gió thổi đi, còn dây được Lưu Kiều thu về giấu vào trong tay áo, như vậy sẽ không tra ra được gì.”
Biện pháp y nói ra nghe cũng khá khả thi, song lại sinh ra hai vấn đề.
Lý Ý Lan hỏi: “Căn cứ theo hồ sơ viết, có hai người cùng giữ dây của con diều hình chim ưng liên quan đến vụ án, vậy lúc Lưu Kiều làm những việc này, La Lục Tử không nhìn thấy ư? Hay La Lục Tử cũng là người của các ngươi?”
“Không phải.” Lần này Lưu Vân Thảo trả lời rất nhanh, “La Lục Tử là người ngoài cuộc, cho nên lúc dán giấy Lưu Kiều đã xua La Lục Tử ra ngoài, còn cuộn dây thả ra một hay ba dây đều dựa vào kỹ thuật tay.”
“Lưu Kiều từng làm việc ở Nỗ Phường thự, còn từ trước đó nữa hắn là ngư dân đi đánh bắt châu ngọc ngoài biển, không những có thể đục một cái lỗ nhỏ bằng sợi tóc trên viên trân châu mà còn có thể nhắm mắt xâu dây. Hắn chắc chắn sẽ không để hai sợi dây nối thêm bị La Lục Tử chạm vào, đồng thời cũng không để người này phát hiện.”
Lý Ý Lan nhủ bụng bộ hạ cũ của Quân Khí giám đúng là toàn dân nhà nghề, chẳng trách bọn họ tập hợp lại với nhau có thể tạo ra cung Bài Vân xưa nay chưa từng có, chỉ tiếc có tài mà lại đi sai đường, từ người tạo phúc cho quốc gia nay biến thành kẻ giả thần giả quỷ.
“Nếu La Lục Tử không hề phát hiện được gì.” Lý Ý Lan không tin, “Vậy tại sao hắn lại bị thương trong lúc hỗn loạn, đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh?”
Lưu Vân Thảo chỉ tay lên trên, vẻ mặt dường như cũng có chút mờ mịt: “Có trời mới biết, Lưu Kiều cũng tự dưng phát điên đó thôi.”
Lý Ý Lan ngẩn ra, vì kết luận này không khớp với suy đoán lúc trước của hắn, hắn nheo mắt nghi ngờ: “Lưu Kiều điên thật sao? Hay là vì trốn tội nên mới giả ngây giả dại?”
Lưu Vân Thảo nở nụ cười không rõ ý tứ, lần này y chỉ im lặng.
Y không phản bác lại khiến Lý Ý Lan cảm tưởng như y đang nói thật, bất kể là diễn giả hay làm thật, việc Lưu Kiều và La Lục Tử bị thương trong lúc hỗn loạn vẫn là sự thật không thể chối cãi. Lý Ý Lan hỏi thêm một lần, Lưu Vân Thảo lại chỉ để bản thân hắn tự phán xét.
Dù đánh giá thế nào thì cũng phải gặp được người trước đã, Lý Ý Lan nói: “Được, thế Lưu Kiều đâu? Đáng lẽ hôm qua hắn và La Lục Tử phải đến Nhiêu Lâm rồi, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, người của các ngươi đã cứu hắn đi sao?”
Lưu Vân Thảo sửng sốt nói: “Việc này ta không biết.”
Đã khai báo đến nước này, Lý Ý Lan cảm thấy y chẳng cần gì phải nói dối nữa, cho nên tạm ngừng truy cứu vấn đề này. Hắn hỏi đến vấn đề thứ hai: “Vậy con diều chim ứng kia có vết gỉ sắt ở vị trí mà bộ xương xuất hiện, việc này ngươi biết không?”
Lưu Vân Thảo suy nghĩ một chút rồi đáp: “Ta không nhớ là có vết gỉ sắt nào cả.”
Vốn dĩ không có vết gỉ sắt, vết tích đó là do Vương Kính Nguyên dùng nước nghệ bôi lên rồi hiện ra.
Lý Ý Lan lừa y thất bại, đành diễn cho trót: “Chắc ta nhớ nhầm thôi.”
Nói đoạn, hắn quay sang nhìn “đồng phạm” Tri Tân, nói: “Tri Tân, ngươi có nhớ không?”
Lúc Vương Kính Nguyên thử ra trên diều có dấu vết nước kiềm, cả lúc khai đường thẩm vấn ông chủ Mã Trọng của xưởng giấy bồi, Tri Tân đều không có mặt. Ấy thế nhưng trong nha môn nhiều người nhiều miệng, mỗi ngày y đả toạ trong viện, không tự đi xem thì cũng nghe người ta nói nên vẫn biết gần hết, bây giờ vừa nghe Lý Ý Lan bảo vậy là y hiểu ý ngay.
Y mím môi thầm niệm Phật hiệu trong lòng, niệm xong liền phá khẩu giới của người xuất gia, nghiêm túc nói: “Ta cũng nhớ là không có.”
“Vậy thì đúng là ta nhớ nhầm thật rồi.” Lý Ý Lan biết sai thì sửa, chẳng hề có chút trang nghiêm và quyền uy nào của kẻ đứng ở vị trí cao, ngoài ra sự phối hợp của Tri Tân cũng làm hắn thấy rất thú vị.
Hắn không nói gì nhưng chỉ một ánh mắt thôi là Tri Tân có thể hiểu được, sự ngầm hiểu và ăn ý này thật khiến kia người ta sảng khoái vô cùng.
Lý Ý Lan vui vẻ nháy mắt phải với Tri Tân, tiếp đó ngồi thẳng nhìn về phía trước, khôi phục vẻ mặt bình thường, tiếp tục hỏi: “Trận gió to thì sao? Các ngươi làm sao biết được vào thời điểm đó trong ngày hôm đó sẽ nổi lên một trận gió to bất chợt?”
Lưu Vân Thảo nhướn mày, lấy làm khó hiểu: “Bọn ta không biết là sẽ nổi gió, sao tự dưng đại nhân lại nhiên hỏi cái này?”
Chính bản thân Lý Ý Lan cũng không biết, chỉ là trong hồ sơ ghi chép rất nhiều về trận cuồng phong này, hơn nữa Lưu Vân Thảo vừa rồi cũng nói giấy dầu sẽ bị gió to thổi đi, khiến hắn vô thức tạo thành một kết luận rằng “Trận gió này là một điều kiện quan trọng để vụ án xảy ra”. Có trận gió này thì mới sinh ra màn sương quỷ dị, con diều cũng theo lý đương nhiên mà rơi xuống.
Ai ngờ mấy suy đoán này toàn là cả nghĩ, Lý Ý Lan vừa buồn cười mà cũng vừa mệt mỏi.
Bởi nghi phạm thu dọn hiện trường quá sạch sẽ, dù cho lúc tra án bọn bọ có suy luận phán đoán kiểu gì đi chăng nữa, nhưng đường qua sông đâu chỉ có một, có trời mới biết còn có bao nhiêu chỗ bọn họ phải phỏng đoán về vụ án này nữa.
Lưu Vân Thảo vẫn đang chờ hắn trả lời, Tri Tân thấy Lý Ý Lan mãi không nói gì thì bèn nhẹ nhàng lên tiếng giải vây thay hắn: “Ta đoán ý của đại nhân là muốn hỏi trận gió ấy có nằm trong kế hoạch của các vị hay không.”
Nghe tiếng nói chuyện, Lý Ý Lan mới hoàn hồn nhìn về phía Tri Tân, nói “Ừm”.
Lưu Vân Thảo nói thẳng: “Không, bọn ta đều là thô nhân chuyên môn chế tạo binh khí, không có ai biết xem thiên tượng, trận gió đó chỉ là trùng hợp, có lẽ là ý trời chăng.”
Nhắc tới thô nhân, Lý Ý Lan mới chợt nhớ tới một chi tiết nhỏ mình vừa bỏ sót, hắn âm thầm ghi nhớ lại, tiện thể nói: “Vậy nếu không có trận gió đó thì kế hoạch ban đầu của các ngươi là gì? Khiến con diều rơi thẳng xuống giữa lúc trời quang mây tạnh ư?”
“Có gì mà không thể chứ?” Lưu Vân Thảo mỉm cười hỏi ngược lại, “Bọn ta không khống chế được khi nào trời quang hay mưa tuyết, cũng giống như không khống chế được miệng lưỡi thế gian bảo sao thì là vậy.”
“Dẫu không có trận gió kia, dân chúng cũng sẽ vì hiếu kỳ mà tự bịa ra một trận gió thôi, cho nên chỉ cần làm ra một chuyện có vẻ bất khả thi là đủ rồi.”
Người này có cách nhìn nhận sự việc khá thông suốt, lần nào cũng khiến đối phương không thể phản bác được. Lý Ý Lan nghẹn họng, bèn nhìn quan lục sự, thấy quan lục sự đang nghiêm túc ghi chép nhoay nhoáy, gương mặt không hề tỏ vẻ gấp gáp vì không viết kịp, thế là hắn cũng không chờ nữa, liền hỏi tiếp: “Được rồi, bộ xương trên con diều là hình vẽ, còn chữ “Oan” màu xanh biếc thì sao? Nó hình thành như thế nào?”
“Là một cơ quan nhỏ.” Lưu Vân Thảo sắp xếp từ ngữ một lát, “Nói đơn giản là bỏ thêm một vài viên đạn lôi hoả đã được biến đổi.”
“Thay lớp vỏ ngoài bằng sắt thành vỏ óc chó, rút đá tiêu và bột than ra, chỉ để lại lò xo.”
(Đá tiêu là đá dùng làm thuốc pháo.)“Sau đó nghiền phôi sắt thành bột mịn, nhúng vào nước phôi đồng đỏ đun sôi, để qua vài ngày đêm, trên mạt sắt sẽ phủ đầy vết đồng xanh biếc. Bấy giờ lấy mạt sắt ra hong khô rồi phết lên một miếng gỗ mỏng có thể nhét vừa vào trong quả óc chó, viết thành một chữ “Oan”, cuối cùng gắn một miếng nam châm cực mỏng lên mặt còn lại của miếng gỗ, nam châm sẽ hút mạt sắt không để chúng tan ra trong lúc xóc nảy.”
“Nam châm được buộc lại bằng dây, đầu dây còn lại buộc vào bên dưới lò xo, một khi quả óc chó phát nổ, nam châm cũng sẽ bị bắn văng đi, mạt sắt không còn bị hút thì sẽ rơi xuống.”
“Đồng đỏ sau khi đun lên sẽ phát ra huỳnh quang, còn mạt sắt vì không bị nát tan nên sẽ bị thổi bay theo gió, hơn nữa chúng từng bị nam châm hấp thụ nên sẽ giữ đặc tính “không từ” trong thời gian ngắn, sinh ra lực đẩy lẫn nhau, không thể nào hợp thành một thể được.”
“Đặc tính này làm cho chữ “Oan” viết bằng mạt sắt ánh huỳnh quang sẽ từ từ to ra trong quá trình rơi xuống, khi nở to đến một mức nhất định thì lực đẩy biến mất, mạt sắt lẫn vào trong bụi cỏ non tháng ba mới nhú, muốn tìm cũng chẳng tìm được.”
Xưa nay Tri Tân luôn hứng thú với mấy thứ đồ lạ kỳ này, y nghe say sưa đến mức quên cả lễ nghi và khắc chế, bật thốt lên rằng: “Bần tăng có một câu hỏi.”
“Nếu chữ “Oan” rơi từ trên cao xuống thì chứng tỏ viên đạn óc chó cũng phải được giấu trên con diều từ trước, con người hoàn toàn không thể chạm vào được, vậy làm cách nào để viên đạn này phát nổ?”