Vương Cật không chịu khai, theo lẽ thường thì chỉ còn cách tra tấn cực hình. Lần đầu tiên trong đời Lý Ý Lan nhìn thấy những cách thức tra tấn trong thiên lao, siết đầu, phủ giấy che mặt, đổ vôi vào mắt, treo cổ,… Toàn những kiểu tra tấn không đổ máu nhưng còn hủy hoại tâm lý hơn cả cắt da lóc thịt. Tiền Lý thì có vẻ đã quen với việc này, vẫn bình tĩnh đặt câu hỏi trong tiếng kêu r3n la hét của Vương Cật, Lý Ý Lan thì không thoải mái cho lắm, suốt hồi lâu chẳng hề nói gì.
Hắn nhớ tới Sử Viêm, kiểu đánh trực tiếp như ở Nhiêu Lâm mà còn khiến Sử Viêm tuy trong sạch nhưng vẫn cắn răng nhận tội, thủ đoạn của thiên lao chỉ hơn chứ không kém, ắt hẳn nơi đây cũng đã tạo ra không ít oan hồn.
Song đối với lũ phạm nhân cùng hung cực ác, thiếu đi thủ đoạn như vậy lại khó làm bọn chúng nhận trừng phạt thích đáng, cho nên đại ca hắn từng nói, phạt nặng thì không được mà không phạt cũng chẳng xong, bởi vì một loại luật pháp khó có thể thỏa đáng cho cả hai dạng người tốt xấu khác nhau.
Mới đầu để tỏ ra không ngó lơ ý tứ của hắn, Tiền Lý còn hỏi xem hắn có câu hỏi hay suy nghĩ gì không, sau đó thấy hắn cứ lắc đầu suốt nên ông liền tập trung vào chuyên môn, không quan tâm đ ến hắn nữa.
Có lẽ vì nửa đời trước đã trải qua quá nhiều biến cố nên tâm lý của Vương Cật cứng cỏi lạ thường, sau nhiều lần hứng chịu hình phạt, ngay cả trong đau đớn gã cũng tỏ ra thờ ơ. Có nhiều lần Lý Ý Lan cảm thấy gã sắp chết hoặc muốn khai ra thì kẻ này lại khôi phục vẻ kiềm chế hờ hững, cho tới trước khi ngất đi, gã mới vô thức thốt ra một câu.
Gã hỏi Tiền Lý, khai báo thì có ích gì chứ, chẳng phải các ngươi chỉ nghe những gì mình muốn nghe hay sao…… Điều này làm Lý Ý Lan chợt cảm giác người này có lẽ đã chết tâm từ lâu rồi.
Tiền Lý hỏi khô cả miệng lưỡi mà chẳng moi ra được khẩu cung gì, ông tức giận đến nỗi thở dài thườn thượt.
Lý Ý Lan cả buổi chẳng làm gì, thấy vậy đành an ủi vị tiền bối này: “Tiền lão đừng nóng vội, lúc trước ở Nhiêu Lâm, Lưu Vân Thảo và đám thích khách của y cũng ngoan cố hệt như vậy, về sau chúng vẫn phải nhận tội mà thôi. Chúng ta vẫn còn thời gian, cứ từ từ tiến hành, nếu thực sự không được thì trước hết hãy xuống tay với cơ thể của gã.”
Tiền Lý tiếp tục thở dài, cười khổ bảo với hắn: “Chưa chắc đâu, ta chưa kịp nói cho ngươi biết, chúng ta tóm được hơn mười tử sĩ ở Thanh Lương tự, nhưng không hiểu sao hai nhân vật then chốt là Lâm Khánh và Chương Trọng Lễ lại nghe được phong thanh từ trước và chạy mất rồi. Ta đã dâng tấu lên hoàng thượng, xin người ân chuẩn lùng bắt toàn thành.”
“Còn về Hoàng Tuyền Sinh, kẻ này rất có khí tiết, thấy ta mang người đến bắt thì ông ta đâm đầu vào cột ngay trước mặt Phùng các lão, còn hét lên kẻ sĩ có thể giết chứ quyết không chịu nhục.”
“Đương nhiên.” Tiền Lý cười châm chọc, “Cột trong phủ thủ phụ đâu so được với trụ bạch ngọc khắc rồng trong Kim Loan điện, mới tông một cú chưa đủ mất mạng ngay được, cùng lắm chỉ hôn mê thôi.”
“Mà Phùng các lão thì đâu hay biết gì, còn gây khó dễ cho ta một hồi, từng câu từng chữ đều ẩn ý ném đá giấu tay. Lão nói tuyệt đối không bao che cho Hoàng Tuyền Sinh, nhưng cũng không cho phép vu oan cho người trong sạch, bảo ta phải điều tra cho cẩn thận.”
Chuyện cấp trên cấp dưới đấu đá trong chốn quan trường là hết sức phổ biến, Lý Ý Lan biết chắc chắn ông từng ngậm quả đắng vì Phùng Khôn nên bực tức trong lòng, song hắn không buồn an ủi vị tiền bối này, bởi vì việc Hoàng Tuyền Sinh lấy cái chết ra chứng minh sự trong sạch làm hắn đột nhiên cảm thấy cục diện đã thay đổi.
Nếu như Hoàng Tuyền Sinh thực sự trung thành với Phùng Khôn đến mức ấy thì sao ông ta có thể giấu Phùng Khôn làm ra việc gây tổn hại đến đức hạnh của thủ phụ? Hay những việc đó vốn dĩ chính là do Phùng Khôn bày mưu đặt kế?
Mà nếu nói ông ta giả vờ trung thành, vậy thì kẻ này là hạng ăn cây táo rào cây sung, rõ ràng không phải phường tốt lành gì, họa đến trước mắt còn giả vờ giả vịt. Một kẻ mưu ma chước quỷ như vậy, hi vọng ông ta thành thật khai báo e là không dễ dàng.
Tuy nhiên loại người thích đầu cơ trục lợi này thường thể chất sẽ không mạnh mẽ cho lắm, dùng chút cực hình có khi lại hiệu quả.
Trong lòng Lý Ý Lan đầy suy nghĩ rối bời, ngoài mặt vẫn bình tĩnh khuyên nhủ: “Tra án vốn là phận sự của chúng ta, chẳng cần thủ phụ phải đặc biệt nhắc nhở. Mà đúng rồi, Tiền lão, thế cuối cùng có bắt được Hoàng Tuyền Sinh về không? Có lục soát nơi ở của ông ta không?”
“Tất nhiên là có.” Tuy không vui nhưng Tiền Lý vẫn chưa đến mức bất chấp bẻ cong sự thật, ông nghiêm túc nói, “Phùng các lão làm quan đến độ thành tinh luôn rồi, sẽ không dễ dàng để kẻ khác nắm thóp đâu.”
Lý Ý Lan ngẫm thấy cũng đúng, Phùng Khôn đứng ở vị trí trên vạn người, hàng trăm hàng ngàn con mắt cả ngưỡng mộ lẫn ác ý đều đang theo dõi ông ta, nếu không thận trọng lời nói việc làm thì đã bị bêu riếu soi mói từ lâu rồi.
“Nghe ý của Tiền lão thì có vẻ Hoàng Tuyền Sinh vẫn chưa tỉnh nên không thẩm tra được, vậy việc lục soát nơi ở hàng ngày của ông ta thì đến đâu rồi?”
Tiền Lý bày vẻ mặt nghiêm trọng, lắc đầu đáp: “Chưa có tiến triển gì cả, toàn là sổ sách tranh chữ thông thường, có vài món đồ trang trí quý giá, nhưng không vật nào liên quan đến vụ án.”
“Trong phòng ông ta không có vách ngăn bí mật sao?” Lý Ý Lan hơi híp mắt, có vẻ như đang nhìn Tiền Lý nhưng ánh mắt lại hơi xa xăm, rõ ràng là đang vắt óc suy nghĩ, hắn nói, “Hay kẻ này bản tính cẩn thận nên đã sớm giấu hoặc tiêu hủy mật thư liên lạc rồi?”
Điều hắn nghĩ được thì Tiền Lý cũng đã nghĩ tới rồi, ông vuốt ria mép, lên tiếng phủ định: “Đã lục soát rất nhiều lần, không hề tìm được nơi nào dạng như vách ngăn bí mật hay mật thất, Hoàng Tuyền Sinh vẫn chưa tỉnh, đành chờ xem sao vậy.”
Lý Ý Lan nhủ thầm chỉ đành vậy thôi.
Trong lúc hắn trầm ngâm, Tiền Lý lại nói tiếp: “Đúng rồi, đã bắt được tên Trịnh giám tác của Nỗ Phường thự, hiện tại đã nhốt vào trong ngục. Nào, ngươi và ta đi gặp ông ta thôi.”
Ba người đứng dậy đi xuyên qua thiên lao trong thời gian nửa nén hương, rốt cuộc cũng cùng ngục tốt dừng trước một phòng giam. Người trong phòng giam đang nằm co ro trên giường, hai tay ôm lấy chân. Nghe tiếng bước chân, kẻ nọ bèn ngoảnh sang, lập tức kích động ngã xuống khỏi giường rồi lăn lộn bò đến trước chấn song, giơ hai tay hướng về phía Tiền Lý, vừa quơ quào trong không trung vừa kêu lên:
“Đại nhân, hạ quan, hạ quan bị oan, hạ quan chỉ vì bất đắc dĩ, là do bị ép buộc mà thôi, hạ quan sẵn lòng khai báo đúng sự thật, cầu xin tự khanh xử lý nhẹ tay……”
Tiền Lý thấy thế thì bèn trao đổi ánh mắt với Lý Ý Lan, cả hai không hẹn mà cùng nghĩ kẻ nên khai báo thì đều không thành thật, còn đám lâu la không quan trọng thì lại cực kỳ phối hợp.
Một khắc sau, không ngoài dự liệu, từ lời khai của vị giám tác họ Trịnh này mà bọn họ biết được rằng, kẻ sai khiến Đô Tác viện ở Phù Giang vận chuyển nam châm cũng là Hoàng Tuyền Sinh.
Hứa Chi Nguyên ghi lại toàn bộ lời khai của ông ta, tiếp đó mọi người lại lần lượt thẩm vấn đám tử sĩ bắt được trong Thanh Lương tự cùng với tăng nhân thân thiết với hòa thượng Hoằng Nhẫn ở trong chùa.
Đám tử sĩ giống hệt nhóm Viên Ninh, miệng kín như bưng, tạm thời không hỏi được gì. Song Đại Lý tự đã dựa vào lời mô tả của tăng nhân nọ để vẽ hình truy nã Lâm Khánh và Chương Trọng Lễ, chỉ chờ hoàng thượng phê chuẩn là sẵn sàng dán lên khắp phố phường ngõ ngách.
Sau khi việc hỏi cung trong thiên lao tạm kết thúc, Lý Ý Lan và Tiền Lý liền thúc ngựa trở lại phòng vật chứng của Đại Lý tự, ở đó Hứa Chi Nguyên đang kiểm tra vật chứng cùng hai tuần bổ nổi danh nhất kinh thành.
Lý Ý Lan vừa bước vào cửa thì đập vào mắt chính là thùng như ý bị đổ hết ra ngoài, toàn bộ vật trong thùng đều bày trên một tấm vải trắng trải phẳng dưới đất, nhìn vào biết ngay là bụi, là đất hay là gỗ.
Hắn tinh mắt nên nhìn lướt qua là liền để ý thấy một khúc than củi đặt ở rìa miếng vải trắng, khúc than nọ dài chừng nửa bàn tay, to chừng hai ngón tay, nom khá nổi bật giữa đống tàn hương và bột than được sàng nhỏ vụn. Mọi đồ vật trong cung đều được chế tác tỉ mỉ, rất khó xuất hiện một “khúc than” to như vậy.
Trực giác mách bảo Lý Ý Lan rằng khúc than này có vấn đề, hắn bèn cầm lên quan sát, phát hiện đây là thạch tượng sinh ẩn giấu dưới lớp vỏ than củi. Khi hắn rút ra bốn sợi dây đàn hồi từ trong khúc than, mọi người ở đây đều trố mắt ngạc nhiên.
Hứa Chi Nguyên than thở: “Trong vách thùng như ý khảm một miếng nam chân nên cái thứ kỳ lạ này bị hút lên vách. Vì bên trong thùng có hình dạng chiếc trống cơm, vật này được giấu trong miệng lõm phía dưới, không đưa tay vào sờ thì không thể phát hiện ra được.”
“Mà chúng ta làm sao biết là còn có chiêu trò này, cho nên lần trước đổ tàn hương ra nhưng không tìm được. Lũ người này thật đúng là, chậc……”
Giang Thu Bình cũng thích than thở kiểu này, thành ra Lý Ý Lan có thể nhận ra sự khâm phục ẩn giấu trong lời cảm thán của vị sự gia của Tiền Lý.
Bất kể thế nào, nhóm của Lưu Vân Thảo tài trí hơn người là sự thật không thể chối cãi.
Sau một hồi yên lặng, Tiền Lý bỗng lên tiếng: “Tìm được vật này là chứng thực được một phần khẩu cung của Lưu Vân Thảo rồi. Nhưng chất bôi lên cửa Tiên Cư điện đã khô hết rồi, phải chứng thực kiểu gì đây?”
Không chờ Lý Ý Lan tiến cử, Vương Kính Nguyên đã đứng ra xung phong nhận việc. Lý Ý Lan vui vẻ nhìn hắn thể hiện thần uy, chẳng bao lâu sau quả nhiên đã xác nhận được dấu vết nước kiềm trên cánh cửa.
Cuối cùng chính là miếng thịt đùi đã chín nhưng bỗng nhiên “sống” dậy mà thái hậu từng chạm qua, thạch sùng có độc, ấy thế nhưng thái y và tuần bổ có thử nghiệm cách mấy cũng không được, ngân châm đâm vào thịt vẫn trong suốt, chứng tỏ trong thịt không có độc.
Điểm này không giống lời khai của Lưu Vân Thảo.
Cuối giờ Thân, một Kim Ngô vệ từ trong cung đến truyền khẩu dụ của Cao Canh, báo rằng hoàng thượng đã phê chuẩn thỉnh cầu truy bắt toàn thành của Tiền Lý, tiện thể đón Lý Ý Lan tiến cung một chuyến.
Lý Ý Lan không biết cớ sao Cao Canh lại muốn triệu kiến riêng mình, song lệnh vua đâu dám trái, hắn liền theo sát Kim Ngô vệ, dặn Vương Kính Nguyên tự về hành quán, xem Tri Tân đã về hay chưa.
Lúc này đã gần tới hoàng hôn, bầu trời rực rỡ màu sắc, lầu các cao vút trong cung chỉ còn lại những đường nét màu đen. Lý Ý Lan bước thẳng qua con đường trong cung, lần này hắn được dẫn tới dãy lan can trạm trổ bên ngoài Thái Hòa điện.
Bên trái lan can là Huyền Quy, bên phải là đồng hồ mặt trời, hoàng đế mặc hoa phục, đội ngọc quan thì đứng ở chính giữa, đang đưa lưng về phía Lý Ý Lan, hai tay hắn chống lên lan can, đứng giữa khoảng không gian mênh mông trống trải, ngay cả cái bóng cũng không có, quả thực là một cô gia quả nhân.
(Huyền Quy hay còn gọi là Toàn Quy, là loài dị thú trong Sơn Hải Kinh, có đầu chim, mình rùa, đuôi rắn. Còn “cô gia quả nhân” là cách xưng hô khiêm nhường của bậc đế vương, nghĩa là người thoát ly, cô lập với quần chúng.)Lý Ý Lan cảm thấy hoàng thượng nhất định rất cô đơn, mà đây cũng là cái trả phải trả và đãi ngộ của tôn hiển vô song. Hắn đứng cách hai trượng, cúi người hành lễ, cung kính hỏi hoàng thượng tìm mình có việc gì.
Cao Canh lại bất ngờ hỏi về Tri Tân, hắn quay người lại, nhàn nhã dựa vào lan can, nụ cười hẳn là thật lòng, uy thế cũng không còn nặng nề như lúc ở trong Tam Bảo đường nữa. Hắn cười hỏi: “Nghe nói lần này Tri Tân đại sư theo ngươi vào kinh, là thật sao?”
Đã nửa ngày nay Lý Ý Lan không nhìn thấy Tri Tân nên đang nhớ y đây. Nghe được lời này, Lý Ý Lan ngạc nhiên nhíu mày đáp: “Vâng, Tri Tân…… đại sư và vi thần cùng tá túc tại hành quán ạ.”
Hắn suýt thì quên nói đại sư, cũng suýt buột miệng hỏi hoàng thượng vì sao lại quan tâm đ ến việc Tri Tân đi cùng. Nhưng lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, hắn sực nhớ đây không phải người có thể tùy tiện bắt chuyện nên đã kịp thời ngừng lại.
Hiếm khi Cao Canh mới có hứng nói chuyện mà lại cảm nhận thấy Lý Ý Lan không muốn tán gẫu cùng mình, có lẽ vì lo lắng họa là từ miệng mà ra. Cao Canh nở nụ cười không rõ ý tứ, điềm nhiên nói: “Tốt lắm, trẫm muốn gặp đại sư một lần, tối nay ngươi trở về báo cho ngài ấy một tiếng, hỏi xem bao giờ ngài ấy có thể nể mặt mà uống một chén trà với trẫm.”
Lý Ý Lan cảm nhận được sự tôn kính qua cách dùng từ của hắn, nên dù không biết là vì việc gì nhưng hẳn là hậu đãi và lễ ngộ.
Điều này làm Lý Ý Lan thả lỏng hơn, bèn chắp tay đáp: “Vi thần nhất định sẽ chuyển lời cho hoàng thượng, chỉ là không biết nên hồi âm cho hoàng thượng như thế nào ạ?”
“Việc này không vội.” Cao Canh gõ gõ ngón tay lên lan can, nói, “Lần sau ngươi tiến cung thì báo lại trẫm là được, việc ngươi nên tập trung bây giờ là bạch cốt án. Trẫm nghe Hồng Chấn nói đã bắt được tên thái giám ẩn náu trong cung, thẩm tra đến đâu rồi?”
Lý Ý Lan cúi đầu, không nhìn vào sắc mặt thiên tử, thành thật bẩm báo rằng: “Xin hoàng thượng thứ tội, tiến triển rất ít, kẻ này vô cùng ngoan cố, không chịu tiết lộ gì cả.”
Cao Canh đáp “Ồ” một tiếng, dường như có hứng thú, nhưng có lẽ là không hài lòng với năng lực của hắn, Lý Ý Lan không muốn phỏng đoán, vừa khéo vị hoàng đế này cũng không nói gì thêm. Một người dựa lan can, một người khom lưng, không nhìn nhau cũng không lên tiếng, bầu không khí bỗng dưng trở nên lúng túng.
Lý Ý Lan chăm chỉ luyện thương, tuy là bệnh nhân nhưng hông vẫn khỏe kinh người, khom lưng suốt cả buổi vẫn chẳng nhúc nhích. Cuối cùng Cao Canh chê hắn cố chấp giống Lý Di nên lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc, cười hỏi hắn tính đứng như thế bao lâu.
Lý Ý Lan bấy giờ mới thuận thế ngẩng lên, nói mình đang đợi hoàng thượng giáng tội. Cao Canh đã liên tiếp ép buộc giáng tội hắn hai lần, nhớ đến Lý Di làm Cao Canh thấy thẹn trong lòng, cho nên chỉ khuyên Lý Ý Lan phải vững vàng.
Hoàng hôn trong cung cách ban đêm rất gần, hai người nói qua nói lại mấy câu mà trời đã tối sầm, đúng lúc có thái giám tới mời thánh thượng dùng bữa, Cao Canh bèn hỏi Lý Ý Lan đã ăn gì chưa rồi hiền từ mời hắn ăn cùng mình.
Lý Ý Lan không dám từ chối, sau khi chuẩn bị tinh thần sẽ không nuốt nổi cơm, hắn liền theo Cao Canh đi tới bàn ăn.
Không ngờ ở trên bàn ăn Cao Canh lại thả lỏng và nói nhiều hơn lúc xử lý công việc, Cao Canh ăn uống tương đối đơn giản, món ăn chẳng hề phong phú hơn Lý phủ là bao. Hơn nữa cả hai đều từng xuất thân binh nghiệp, Cao Canh hỏi về các chủ đề hành quân bày trận, Lý Ý Lan đều lần lượt trả lời. Qua một bữa cơm, khoảng cách giữa quân thần đã vô hình trung được kéo gần thêm không ít.
Lý Ý Lan có một vấn đề đã canh cánh suốt một ngày rồi, sau vài lần lưỡng lự không biết nên hỏi hay không, cuối cùng hắn vẫn đánh bạo hỏi ra: “Hoàng thượng, vi thần xin cả gan hỏi ngài một vấn đề.”
Cao Canh bảo: “Nói đi.”
Lý Ý Lan ngước mắt nhìn thẳng vào Cao Canh, nói: “Sáng nay lúc thần bẩm báo chủ mưu của bạch cốt án là Lưu Vân Thảo, hoàng thượng từng nói câu “Là y à”, vi thần nghe ý trong lời của hoàng thượng có vẻ không hề bất ngờ với thủ phạm gây án này, xin hỏi vì sao hoàng thượng lại cảm khái như vậy?”
“Bởi vì……” Cao Canh nói thẳng, “Từ lâu trẫm đã biết bọn họ bị oan.”
Lý Ý Lan ngỡ ngàng đến mức nhăn chặt mày.
Cũng trong lúc đó, Viên Ninh nằm hôn mê trong phòng giam ở Nhiêu Lâm suốt một ngày đêm đột nhiên cảm nhận được một nỗi khiếp sợ khó tả, rồi bất thình lình bật dậy trên giường.
“Tiên sinh ——”