Thanh Cung Sủng Phi

Chương 128

Edit: Hy Hoàng Thái phi

Beta: Chiêu Hoàng Thái phi



"Đúng vậy thưa Hoàng thượng, hiện giờ không ai có chứng cứ rõ ràng, nhưng ai cũng cho là mình đúng, nếu chỉ nghe lời từ phía Tốn Tần thì đối với Hoa Phi... có hơi không công bằng."

Lúc này Hiền Phi không tiện mở miệng, nên Hoàng hậu nói một câu.

"Hoàng thượng!" Tốn Tần nắm chặt lấy góc áo long bào, khóc lóc cầu xin: "Thần thiếp chỉ có một nữ nhi này, là nữ nhi duy nhất của tần thiếp và Hoàng thượng! Tần thiếp coi Công chúa còn quan trọng hơn tánh mạng của mình! Lúc ấy cũng chỉ có tần thiếp và Hoa Phi ở đó, tần thiếp là mẹ đẻ của Công chúa, tần thiếp sẽ vu cáo hãm hại Hoa Phi sao?"

"Nô tỳ trong cung Hiền Phi sẽ vu cáo hãm hại Hoa Phi sao?"

Tốn Tần khóc lóc thảm thiết, ma ma đứng phía sau lúc này ngẩng đầu lên, cuối cùng liếc mắt nhìn Tốn Tần một cái.


Từ khi bắt đầu bước ra khỏi Diên Hi cung, coi như đã giao nộp tính mạng của mình... Con đường đi đến Cảnh Nhân cung kia, là một con đường không có lối về... Nương nương cho Tây Lam cô nương rời đi cũng tốt...

Bà buông hai tay ra quỳ sát xuống đất, dập đầu thật mạnh nói: "Hoàng thượng! Nô tỳ không sợ đi Thận Hình ti, nô tỳ hầu hạ Công chúa chín năm, coi tính mạng của Công chúa quan trọng hơn tất cả! Nô tỳ không có tư tâm, thiên địa chứng giám! Nô tỳ chỉ cầu ngài, đừng để Công chúa uổng mạng, nô tỳ nguyện ý vì Công chưa mà dùng mạng của mình để chứng minh! Hoàng thượng!"

Lời vừa dứt, bà nhanh chóng rút một cây trâm bạc ở trên đầu ra đâm mạnh vào cổ mình. Vì dùng sức quá mạnh nên một nửa cây trâm đâm sâu vào trong cổ.

Tốn Tần không dao động, người đầu tiên xông lên muốn ngăn cản là Hoa Phi.


Tiểu Luyện Tử tiến lên xem xét hơi thở rồi trả lời: "Hoàng thượng, bà ta chết rồi."

"Hoàng thượng, ngài vẫn không tin sao." Tốn Tần đứng lên, nhìn thì thể đang bị kéo ra ngoài: "Có gì quan trọng hơn cả tính mạng của mình? Ma ma chỉ là bà vú! Bà ấy vì Công chúa có thể vứt bỏ tính mạng của mình để làm chứng!"

"Kẻ làm ngạch nương như tần thiếp thật vô năng, trơ mắt nhìn Công chúa ngã xuống gác mái, là tần thiếp vô dụng! Hoàng thượng, Công chúa là thân sinh nữ nhi của ngài, cả đời này Công chúa đã nhận hết khổ sở. Ngài là a mã của nó! Nếu không thể chủ trì công đạo cho nữ nhi của mình thì Hoàng thượng không xứng làm cha! Không xứng làm vua một nước!"

"Hoàng thượng, thần thiếp cầu xin ngài!"

Tốn Tần nói xong, trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng thì lao đến vách tường trong điện, "Rầm!" một tiếng, máu tươi trào ra ào ạt chảy xuống theo mặt tường, lòng Hoàng thượng run lên.


"Báo... thù..."

Chỉ có để Hoàng thượng chính mắt nhìn thấy nàng chết thảm thì mới có thể lưu lại bóng ma không thể xóa nhoà. Dùng cái chết của nàng để tiêu diệt Hoa Phi, đời này kiếp này nàng ta vĩnh viễn cũng không thoát khỏi cơn ác mộng này.

"Tốn Tần, Bạch Nghiêu...và Như Quý nhân quan hệ rất tốt, ngươi hẳn là nên biết. Là hắn vẫn luôn che chở Như Quý nhân, coi như nể mặt Như Quý nhân, ngươi vẫn muốn làm hại hắn sao... Để Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt ở trong cung không nơi nương tựa." Từ Sướng Âm các đến trước khi vào Dưỡng Tâm điện, đây là câu duy nhất Hoa Phi nói với nàng.

Thân thể Tốn Tần trượt dần xuống đất, hình ảnh cuối cùng hiện lên trước mắt nàng là mỗi lần nàng gặp tuyệt cảnh thì Tú Nguyệt yên lặng nâng đỡ, đối xử tốt với nàng, đưa than ngày tuyết... Đáng tiếc, đời này nàng đã đi đến cuối cùng rồi, nếu kiếp sau có cơ hội sẽ nói cảm ơn với nàng ấy...
Sau chuyện này, Hoa Phi sống cũng được... chết cũng thế... Cả đời này e là Hoàng thượng sẽ không muốn gặp lại nàng ta, thậm chí là nghe tên nàng ta... Không quan trọng, tất cả đều không quan trọng.

Nữ nhi của nàng đang sốt ruột chờ ở dưới rồi...

...

Hiền Phi không nhớ được bản thân bước ra khỏi Dưỡng Tâm điện như thế nào, nàng chỉ cảm thấy rất lạnh, khí lạnh từ dưới chân lên đến đỉnh đầu, nàng rùng mình một cái, vô thức nắm chặt tay Hoàng hậu: "Hoàng hậu..."

Giọng nói tức giận của Hoàng thượng nói với Hoa Phi luôn quanh quẩn trong đầu nàng: Lúc ấy chỉ có hai người các ngươi ở đó! Tốn Tần là mẹ đẻ của Công chúa, nàng ấy sẽ vu cáo hãm hại ngươi sao? Công chúa chỉ mới chín tuổi! Con bé sẽ tự mình nhảy xuống để vu cáo hãm hại ngươi sao? Cho dù là vu cáo hãm hại! Nếu không phải ngươi đối đãi với Công chúa không tốt, bọn họ ngay cả mạng cũng không cần, tại sao không hãm hại người khác, mà nhất định phải vu cáo hãm hại ngươi!
"Hoa Phi, nàng ấy..."

Nụ cười cố gắng giả vờ trên mặt Hiền Phi cuối cùng không thể giữ nổi nữa, tất cả đều biến mất: "Hoàng hậu nương nương, người nói đi, Hoàng thượng sẽ xử tử Oánh nhi sao?"

Hoàng hậu lắc lắc đầu.

"Hoàng thượng sẽ không hạ ý chỉ như vậy, nhưng chính Hoa Phi cũng biết, nàng ấy bị nhốt ở Thận Hình ti, sống còn khổ hơn chết."

"Hơn nữa Hoa Phi vẫn luôn đi theo ngươi từ tiềm để, Hoa Phi còn sống thì trong lòng Hoàng thượng đối với ngươi sẽ luôn luôn có một cái gai."

"Ôi chao, có gai thì có gai, bây giờ sao thần thiếp còn quan tâm đến những thứ đó? Thần thiếp cũng sắp bốn mươi tuổi rồi, còn tranh ân sủng làm cái gì chứ, vướng bận duy nhất chính là Hương Oánh và..."

"Chỉ cần hai người bọn họ bình an thì nửa đời còn lại luôn bị Hoàng thượng trách móc nặng nề cũng đáng. Hiện tại thần thiếp lo lắng Hương Oánh, Hoàng thượng phân phó Thận Hình ti không cần nhẹ tay, thân thể nàng ấy luôn không được tốt, làm sao mà chịu khổ hình được."
"Ngươi biết vậy là tốt." Hoàng hậu quay đầu, nhìn Hiền Phi: "Đại Trân, ngươi luôn là người hiểu rõ mọi chuyện trong lòng, ngươi nên biết, thái y đã chẩn đoán Hoa Phi sống không lâu, sau đó Hoàng thượng sẽ phế đi Phi vị của nàng ấy, biếm làm thứ dân."

"Không có Phi vị, theo tổ chế của Đại Thanh thì sau khi chết không được lập thần bài cung phụng, không được hưởng nghi thức tế lễ. Hiền Phi, hiện giờ Hoa Phi sống lâu một khắc là chịu tội, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn nàng ấy chết còn phải phiêu bạc không nơi nương tựa, rơi vào kết cục tan thành mây khói sao."

"Hoàng thượng vừa hạ chỉ, giấu việc Tốn Tần tự sát... Vì giấu chuyện xấu trong cung, Hoàng thượng sẽ không so đo với người chết, lễ tang của Hoa Phi ... chắc là có thể cho nàng lên đường vẻ vang.

Ngươi biết, Hoa Phi vốn xuất thân từ Tân Giả khố, Hoàng thượng nể mặt nàng ấy mới nâng tộc nàng ấy từ Hầu thị thành Hầu Giai thị, nếu mất Phi vị thì mất hết, chính nàng ấy cũng không muốn kết quả như vậy."
Hoàng hậu buông tay bị Hiền Phi nắm chặt ra: "Chọn lựa như thế nào tất cả đều do ngươi. Bổn cung chỉ có thể tận lực chu toàn giúp ngươi."

Ánh mắt Hiền Phi ảm đạm xuống, nàng lung lay đi được hai bước đến kiệu của mình, Nhẫn Dứu vẫn luôn đỡ nàng mới không té ngã.

"Bổn cung đã nói với nàng ấy rồi... Làm việc gì cũng phải để lại một con đường sống cho người khác, đừng làm quá tuyệt tình, phá hỏng đường sống của người khác ... Người khác sẽ đến cướp đoạt đường sống của mình."

...

Đến hoàng hôn ngày hôm sau thì Tú Nguyệt mới biết Tốn Tần chết.

Nàng nhớ đến lúc ở Diên Hi cung, Tốn Tần thường xuyên ở thượng vị dùng ánh mắt hòa ái nhìn nàng, nói đời nàng phúc khí rất dài, một lúc lại thở dài lắc đầu nói bản thân e là sẽ không đợi được ngày ấy.
Nàng cũng biết ngày thường Tốn Tần vô cùng nghiêm khắc, bề ngoài rất hiếu thắng, ít khi nói cười, tuy không nói ra nhưng Tú Nguyệt biết ngày đêm nàng ấy đều ngóng trông đến ngày được đoàn tụ với Ngũ Công chúa, không biết đã mong bao nhiêu năm. Nàng ấy còn thường xuyên nhìn túi thơm của Hoàng thượng đến xuất thần, một lần nhìn là cả một canh giờ, hình thêu trên túi thơm qua năm tháng đã bị người âu yếm vuốt ve đến mờ cả đi.

Cả đời Tốn Tần đều yêu phu quân và nữ nhi của mình từ tận đáy lòng.

Tú Nguyệt quỳ về hướng cửa sổ, nàng yên lặng dập đầu lạy ba cái. Nàng không biết tình hình lúc này ở Vĩnh Thọ cung, nàng chỉ có thể làm như vậy để tiễn Tốn Tần nương nương đoạn đường cuối cùng.

...

"Cho dù bổn cung không có thủ dụ của Hoàng hậu nương nương, nhưng bổn cung nắm quyền quản lý lục cung, tên cẩu nô tài nào dám ngăn trở bổn cung?"
"Nương nương nói các ngươi không nghe thấy sao? Còn không tránh ra! Không cần đầu ở trên cổ nữa đúng không!"

Cảnh Từ đẩy cung nhân của Thận Hình ti ra, Nhẫn Dứu đỡ Hiền Phi vội vàng đi vào, vừa đi vừa tìm cuối cùng tìm thấy một người đầy vết thương ở gian hình phòng xa nhất.

"Là Hoa Phi nương nương!"

Nhẫn Dứu duỗi tay chỉ, Hiền Phi đi theo qua: "Hương Oánh!"

Nàng nhìn từ trên xuống dưới, không nói gì thêm mà sai Nhẫn Dứu đỡ người từ trên giá treo xuống: "Nhanh lên, nhanh đi cùng với bổn cung!"

"Đi?" Hoa Phi suy yếu nhìn Hiền Phi: "Hoàng thượng... Người thuyết phục được Hoàng thượng rồi sao? Hoàng thượng đau khổ vì mất nữ nhi... Làm sao mà ngài ấy đồng ý..."

"Đừng quan tâm chuyện đó, ngươi đi ra ngoài với bổn cung trước, Thần Vũ môn đã có người của bổn cung, đêm nay sẽ đưa ngươi ra cung!"
"Ra cung?" Hoa Phi kinh ngạc, nàng thở phì phò nói: "Nương nương, người định giúp thần thiếp trốn ra cung? Đây là tội khi quân! Nương nương người phải giải thích với Hoàng thượng và Hoàng hậu thế nào?"

Hiền Phi đỡ nàng: "Bây giờ không cần quan tâm những chuyện này, Hương Oánh, giữ được mạng của ngươi mới quan trọng, vàng bạc châu báu bổn cung cũng đã chuẩn bị cho ngươi rồi, ra cung thì trốn đến nơi không ai nhận ra ngươi, đừng quay lại nữa."

"Đi nhanh đi!"

"Không." Hoa Phi tránh khỏi tay nàng ngã ngồi xuống đất, gục đầu xuống: "Không thể đi."

Hiền Phi tức giận đến dậm chân: "Ôi trời! Bổn cung không cần ngươi quan tâm, bổn cung đi theo Hoàng thượng hơn hai mươi năm, còn có Công chúa nữa, Hoàng thượng sẽ bận tâm đến tình cảm bao năm nay với bổn cung, chắc chắn sẽ không đối xử tuyệt tình với bản cung."
"Vậy tộc nhân của Lưu giai thị thì sao? Nương nương người muốn mặc kệ sao? Nương nương, a mã của người trước đây chỉ là Bái Đường A[*], nếu Lưu giai thị không có Phi vị của người chống đỡ thì toàn tộc sẽ sụp đổ."

[*] Bái Đường A là Mãn ngữ, là quản sự không có phẩm cấp trong nha môn nhà Thanh. Hiểu đơn giản là anh em con cháu của quan lại đủ 18 tuổi kể cả người đang làm quan lục phẩm hoặc từ ngũ phẩm phải trình báo với Quân Cơ Xử để lập danh sách đợi chọn lựa làm Bái Đường A, 5 năm chọn 1 lần. Anh em con cháu của các quan lại sau mới được chọn; quan kinh thành: quan văn từ tam phẩm trở lên, quan võ từ nhị phẩm trở lên. Quan địa phương: quan văn từ án sát trở lên, quan võ từ tổng binh trở lên. (Bổn cung lười tra nên đi nhờ người tra hộ đấy, mệt với cái chức này...)
"Chuyện này..." Hiền Phi vô lực rũ buông thõng tay: "Nhưng mà, nhưng mà bổn cung không thể trơ mắt nhìn ngươi chết đi, Oánh nhi!"

"Bổn cung nhất định sẽ có biện pháp, bổn cung có rất nhiều thời gian để nghĩ cách, nhưng tính mạng của ngươi thì không! Nhanh, đi với bổn cung."

Tóc của Hoa Phi rối loạn tung tán ở trước mặt, nàng vẫn lắc đầu.

"Nhưng mà thần thiếp không thể mất đi Phi vị. Thần thiếp xuất thân từ Tân Giả khố, vinh quang của cả Hầu Giai thị đều dựa vào thần thiếp."

"Nương nương!" Nàng ngẩng đầu, nước mắt chảy dài: "Thân thể của thần thiếp... không sống được bao lâu nữa, nếu không có nương nương và... Hắn... Vẫn luôn ở bên cạnh thần thiếp, thì thần thiếp cho dù sống cũng không vui vẻ gì."

"Hoá ra là vậy... đều bị Hoàng hậu nương nương đoán đúng hết rồi." Hiền Phi nhắm mắt lại: "Đúng là giống những gì Hoàng hậu nói."
"Nương nương." Hoa Phi nhìn nàng một cách buồn bã: "Hiện tại thần thiếp còn cố gắng giữ lại hơi thở cuối... chỉ vì muốn gặp hắn... lần cuối."

Hiền Phi lắc đầu: "Oánh nhi, chuyện lớn đến mức này không có lý do gì mà hắn không biết, hắn không tới, ngươi vẫn là..."

"Cầu xin nương nương." Hoa Phi cố sức quỳ xuống: "Đây là tâm nguyện cuối cùng của thần thiếp, không nhìn thấy hắn, ta... chết không nhắm mắt."

"Cầu xin nương nương chuyển lời đến hắn, cứ nói, cứ nói ta muốn gặp hắn lần cuối, ta sẽ chờ hắn đến giờ Tuất... Ta nhất định sẽ cố gắng sống đến giờ Tuất, chờ hắn đến gặp ta."

Hiền Phi thở dài, yên lặng xoay người đi ra cửa. Đi ra khỏi hình phòng, nàng quay đầu lại nhìn thấy Hoa Phi vẫn luôn nhìn về phía nàng.

"Được rồi."

...

Đêm nay, thân ảnh mặc long bào đứng ngoài cửa rất lâu.
Bọn nô tài đứng phía sau không dám thở mạnh, trong một đêm hậu cung xảy ra chuyện động trời như vậy, mặc dù ban ngày Hoàng thượng vẫn phê tấu chương, tiếp kiến đại thần như bình thường, nhưng đồ ăn sáng đến cả bữa tối cũng không động đũa, trong lòng Hoàng thượng chắc chắn rất buồn khổ.

"Mở cửa ra!" Hoàng đế trầm giọng ra lệnh.

Cửa mở ra, cảnh tượng như trận chiến trong đêm đầu tiên họ gặp nhau, Tú Nguyệt mặc một bộ áo ngủ màu trắng, nàng đang ngồi bên cạnh bàn chậm rãi đứng lên.

"Hoàng thượng..." Nàng cúi đầu hành lễ như bình thường: "Nô tỳ thỉnh an Hoàng thượng."

Hoàng thượng không nói chuyện, hắn đi đến trước mặt Tú Nguyệt, ngồi xuống trước mặt nàng.

Tú Nguyệt duy trì tư thế cúi đầu hành lễ, Hoàng thượng vẫy tay, một tiểu thái giám khom người bưng một chén thuốc đen đặc vào, hắn nhìn ánh mắt Hoàng thượng rồi đặt xuống bàn.
"Tất cả đi ra ngoài." Hoàng đế nói.

"Vâng!"

Ngạc La Lý dẫn tất cả nô tài lui ra ngoài, sau đó cài then cửa từ bên ngoài.

Trong phòng chỉ còn hai người, một lúc lâu sau cũng không có người nói chuyện.

"Hoàng thượng... nén bi thương." Tú Nguyệt cúi đầu nói nhỏ một câu.

"Trước khi Tốn Tần chết đã nói với trẫm là Hoa Phi sai Lan Quý nhân vu cáo hãm hại nàng. Trẫm đến đây hỏi nàng có phải như vậy không?"

Tú Nguyệt lắc đầu.

"Không phải Lan Quý nhân vu cáo hãm hại, đúng là tần thiếp trộm uống thuốc tránh thai."

Hắn có chút ngoài ý muốn với câu trả lời thẳng thắn của nàng, hắn nhìn kỹ nàng một lúc: "Nàng rất thành thật."

"Tần thiếp không muốn lừa gạt Hoàng thượng nữa."

Tú Nguyệt quỳ xuống nói tiếp: "Từ khi tiến cung, sau lần thị tẩm thứ hai Hoàng thượng không ban thưởng thuốc tránh thai cho tần thiếp nữa thì tần thiếp bắt đầu lén lút nấu thuốc uống. Lúc đó Hoàng thượng coi tần thiếp như xương cá mắc ở cổ, chỉ muốn nhanh chóng diệt trừ, tần thiếp không dám mang thai."
"Tất cả hài tử nên được phụ mẫu yêu thương, tần thiếp không muốn con của mình sinh ra trong hoàn cảnh không được chờ mong. Ở trong cung nếu mất đi sự che chở của Hoàng thượng thì tần thiếp không có năng lực bảo vệ con an toàn. Đến cuối cùng, kết cục cũng sẽ giống Tốn Tần nương nương thôi."

"Nhưng mà Hoàng thượng, từ... từ đêm ở Khâm An điện đó, khi ngài không màng tất cả mà ngăn trở, tần thiếp đã mở rộng lòng với ngài, nguyện giao phó tất cả mọi thứ cho ngài."

"Cũng từ lúc đó tần thiếp bắt đầu giảm dần lượng thuốc xuống, không dùng thuốc tránh thai nữa."

Lúc nàng nói đến đây, vẻ mặt của Hoàng thượng đã có chút thay đổi: "Nàng thật sự..."

Tú Nguyệt cười khổ nói tiếp: "Nhưng mà có lẽ trời cao muốn trừng phạt tần thiếp, vì tần thiếp làm chuyện tổn hại đến duyên phận con cái nên dù dừng uống thuốc ba năm mà vẫn chưa mang thai."
"Nói đến cùng, tất cả mọi chuyện đều do tần thiếp, là lỗi của tần thiếp." Nàng che mặt: "Là tần thiếp có lỗi với Hoàng thượng, là tần thiếp cô phụ tất cả mọi chuyện Hoàng thượng làm vì mình."

"Tú Nguyệt..." Hoàng thượng đứng lên cúi người xuống ôm nàng vào trong lòng, bất lực nói: "Trẫm lại mất đi một đứa con, trẫm không có con, là trẫm có lỗi với Đại Thanh."

"Nàng đứng lên đi."

Hắn quay mặt đi, ánh mắt nhìn xa xăm: "Nàng lo lắng không sai, Ngũ Công chúa... Là trẫm có lỗi với Tốn Tần, Hoàng hậu có Tam A ca, Tốn Tần bệnh nặng trẫm để Hiền Phi nuôi nấng Công chúa là muốn tốt cho con bé. Không ngờ không phải tốt nhất mà là hại con bé."

"Tốn Tần... Trẫm nên truy phong cho nàng ấy, theo Phi vị táng nhập Phi lăng, nhưng nàng ấy tự sát, không trị tội theo luật đã là đặc biệt khai ân."
"Tú..."

Hoàng thượng kéo tay nàng mới phát hiện người đã té xỉu ở trên mặt đất lúc nào không biết.

"Tú Nguyệt!" Hắn vội vàng đứng dậy, cúi xuống nhìn kỹ mới thấy rõ sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy.

"Người đâu! Người đâu! Truyền thái y!"

Cả thân mình Tú Nguyệt bị ôm ở trong lòng, thân thể của nàng bay lên, linh hồn lại ở đêm khuya yên tĩnh bay đi thật xa.

Thời gian lập tức lui lại mười tám năm trước, nàng vậy mà có thể thấy được chính mình lúc còn trong tã lót.

"Lão gia, nó không thể nào là cốt nhục của ngài, mười tháng trước ngài còn ban sai [*] ở Dương Châu. Đứa bé này chắc chắn là nghiệt chủng do Dương thị sinh ra. Tốt nhất nên để chết chìm."

[*] Ban sai: việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa.

"Nhưng mà..."

"Lão gia, ngài không thể mềm lòng, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì sẽ phá hủy hoàn toàn thanh danh của Thiện phủ."
Ai nói nàng là nghiệt chủng? Nàng không phải, không phải!

Nàng bị nhấn chìm xuống nước, hô hấp khó khăn, nỗi sợ hít thở không thông khiến Tú Nguyệt liều mạng giãy giụa, nàng mở mắt ra gần như đẩy Hoàng đế ngồi cạnh giường Bạt Bộ ngã xuống đất.

"Tú Nguyệt!" Hoàng thượng phất tay cho các cung nhân định lên đỡ mình lui xuống, hắn ngồi lại mép giường, cẩn thận ôm bả vai nàng: "Mơ thấy ác mộng sao? Khó chịu chỗ nào, nói cho trẫm nghe?"

Ngực Tú Nguyệt phập phồng, bóng ma thời thơ ấu không thể xua tan, rõ ràng nàng đã cố gắng quên đi, không biết vì sao bỗng nhiên lại tái hiện.

Nàng che hai mắt, cúi đầu bình tĩnh một lúc lâu, chậm rãi tỉnh táo lại nhìn tất cả mọi thứ trong phòng.

Không còn là u ám không thấy ánh mặt trời, ánh đèn tràn ngập tẩm điện, Bảo Yến, Mộc Cẩn, Nhu Hạnh và Tiểu Lộc Tử đều đứng ở xa nhìn nàng, nàng đã trở lại, mấy ngày bị nhốt trong bóng đêm không biết trời đất gì kia hình như hoàn toàn chỉ là một cơn ác mộng.
Tú Nguyệt nghi hoặc nhìn Hoàng thượng, ánh mắt hắn nhìn mình lại giống như trước đây, lúc Lan Quý nhân còn chưa tố cáo nàng dùng thuốc.

Chẳng lẽ thời gian thật sự đã quay ngược lại?

"Ta đang ở đâu? Hoàng hậu nương nương có truyền triệu ta đi Trữ Tú cung để chép sách không? Bảo Yến!"

"Tiểu thư!" Hoàng thượng đang ở đây nên Bảo Yến không thể nói quá nhiều, nàng nhẹ giọng nói: "Người không cần chép sách nữa."

"Thái y." Hoàng thượng nhíu mày nói: "Như Quý nhân như thế này có phải có chỗ nào không ổn không?"

Mấy thái y đứng cách đó không xa thương lượng một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Nguyên Phán do dự tiến lên trả lời: "Hồi bẩm Hoàng thượng, các thái y bắt mạch cho Như Quý nhân, lại hỏi thêm tình hình gần đây của Như Quý nhân, Quý nhân... đã chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ rất lớn, mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, cảm xúc dao động quá lớn khiến cho mạch đập hỗn loạn, thai tượng không ổn. Lúc nãy mới ngất đi là bị động thai. Cho nên... cho nên..."
Ngung Diễm thay đổi sắc mặt.

Vừa rồi thái y đã nói với hắn Như Quý nhân mang thai, hắn còn chưa kịp tiếp nhận niềm vui bất ngờ này đã vội xem tình hình của Tú Nguyệt, còn chưa hỏi kỹ, ai ngờ lũ thái y vô dụng này trốn ở một bên bàn bạc nửa ngày lại trả cho hắn một kết quả như vậy!

"Cho nên cái gì!" Hoàng đế bỗng chốc đứng lên từ mép giường: "Ngươi chỉ cần nói cho trẫm biết, đứa con này của trẫm, rốt cuộc có thể giữ được hay không!"

Con? Tú Nguyệt mở to hai mắt, suy nghĩ của nàng hoàn toàn bị rối tung lên, con của nàng?

Nàng mang thai con của Hoàng thượng?

Bình Luận (0)
Comment