Edit: Chiêu Hoàng Thái phi
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
"Tiểu thư, bây giờ chúng ta bị giam lỏng ở đây, lại không thể ra khỏi cửa Vĩnh Thọ cung, cứ mãi bị động thế này cũng không phải là cách hay, rốt cuộc tiểu thư đã nghĩ ra kế gì chưa?"
Bảo Yến gấp đến độ đi lòng vòng trong phòng: "Không được, vẫn nên nghĩ cách để gặp mặt Hoàng thượng."
"Gặp mặt Hoàng thượng rồi thì sao?" Tú Nguyệt dựa và giường la hán: "Người ta tố cáo chúng ta có chứng cứ đầy đủ, bằng chứng như núi, chúng ta muốn rửa sạch nỗi oan lại không đưa ra được chứng cứ nào, cứ dựa vào miệng lưỡi bảo Hoàng thượng tin tưởng sao?"
"Huống chi hiện tại Hoàng thượng xử trí ta thế này cũng xem như đã tận tình tận nghĩa rồi."
Nếu Hoàng thượng không thiên vị, bây giờ nàng và đứa con trong bụng cũng đã bị chết đuối, xuống dưới gặp Diêm vương gia rồi.
Nhưng Tú Nguyệt cũng không hiểu nổi, ghi chép của Kính Sự phòng là thật, kết luận mạch chứng của Thái Y viện là thật, Hoàng thượng ra ngoài cũng là thật, rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu?
Nàng ngẩng đầu nhìn Bảo Yến nói: "Việc ăn uống sinh hoạt hàng ngày của ta ngươi luôn là người lo liệu, không có người khác nhúng tay vào chứ?"
"Đó là đương nhiên rồi tiểu thư, từ khi người mang thai con nối dòng của Hoàng thượng, việc ăn mặc chi tiêu hàng ngày đều qua tay nô tì kiểm tra, tuyệt đối không có chút sơ sót nào."
"Ngay cả đồ vật qua tay Nhu Hạnh, Mộc Cẩn và Tiểu Lộc Tử nô tì cũng không mất cảnh giác, sau khi xác nhận từng thứ mới dám đưa cho tiểu thư dùng."
"Vậy rốt cuộc là sai ở đâu!" Lần đầu tiên Tú Nguyệt bị rối loạn, nàng hất đồ trên bàn xuống đất, đứa bé này của nàng rõ ràng chính là của Hoàng thượng mà? Không lý nào lại không phải!
Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ mãi cũng không lọt ra chuyện gì.
"Đúng rồi." Nàng bỗng nhớ tới một chuyện khác: "Lúc ngạch nương sinh ta ra, tính thời gian thì ngày mang thai Thiện Khánh cũng không có trong phủ, lúc đó ông ta đi làm việc ở Dương Châu."
"Theo nô tì được biết, Thiện Khánh không phải là tin vào lời vu cáo của Phú Sát thị, mà là ngày phu nhân mang thai tiểu thư không đúng nên mới trục xuất phu nhân khỏi phụ, hại tiểu thư chịu nhiều khổ cực như vậy."
"Là như thế!" Tú Nguyệt nắm chặt tay, cắn răng nói: "So với lúc ngạch nương mang thai ta, thủ đoạn không hề khác biệt!"
"Tiểu thư, người nghi ngờ Nữu Hỗ Lộc Tú Dao sao?"
"Chẳng lẽ nàng ta điên rồi ư? Không biết tội lớn như vậy sẽ liên lụy Thiện phủ bị tịch thu gia sản gϊếŧ hết cả nhà sao?"
Lẽ nào chỉ vì ân sủng mà mấy chục mạng người ở Thiện phủ cũng không để tâm sao?
"Nàng ta dám làm như vậy tất nhiên đã được hứa hẹn, xong việc có thể rút Thiện phủ ra. Huống hồ cung đình bí sự như vậy, ảnh hưởng đến mặt mũi hoàng gia, dù là cuối cùng Hoàng thượng hạ chỉ xử lý ta thì cũng sẽ chỉ lặng lẽ lấp liếm, nói ta đột nhiên chết bất đắc kì tử."
"Nữu Hỗ Lộc Tú Dao một lòng mơ giấc mộng Xuân Thu, chỉ muốn bay lên đầu cành làm phượng hoàng, Hoàng thượng sẽ nể mặt nàng ta mà tử tế với Thiện phủ, nào còn nghĩ đến chuyện liên lụy đến cả Thiện phủ."
Bảo Yến oán hận nói: "Nếu nói như vậy, nàng ta không thoát khỏi liên quan tới chuyện này. Nhưng lúc đó Thái lão gia cũng đã điều tra cẩn thận cho phu nhân, căn bản là không phát hiện bất kỳ khác thường nào, cuối cùng cũng chỉ có đưa ra phỏng đoán là thân thể của phu nhân khác với người thường, vốn phải mang thai lâu hơn nữ tử bình thường một tháng mới sinh."
"Tiểu thư, người là nữ nhi của phu nhân... Có khi nào thân thể cũng khác thường giống phu nhân hay không? Chúng ta cầu kiến Hoàng thượng, để Hoàng thượng biết người bị oan!"
"Vô dụng thôi!" Tú Nguyệt gọi Bảo Yến lại: "Hoang đường như vậy ai tin chứ? Nếu ngươi đi, đến lúc đó không những không chứng minh được ta trong sạch mà còn khiến ngạch nương ta bị nhục nhã cùng, nói nữ tử Dương phủ chúng ta không có đức hạnh, gia phong bất chính!"
"Ngươi không nghĩ thử xem, người ta nguyện ý tin ta hành vi không ngay thẳng, hay là tin vào chuyện thân thể khác với người thường hoang đường như vậy."
Mười thì đã có tám, chín rồi, lại còn trúng kế của người khác.
Cẩn thận cân nhắc đến đây Tú Nguyệt lại bắt đầu cảm thấy khó chịu, nàng vô lực vẫy vẫy tay với Bảo Yến: "Đỡ ta vào trong nằm một lát.
Cuối cùng cũng chỉ có thể buồn bực mà nghỉ ngơi.
...
Bên Dưỡng Tâm điện, Thường Vĩnh Quý và người liên can đều bị đuổi ra ngoài, Hoàng thượng ngồi một mình bên trong, không ai được phép đi vào.
"Bây giờ Hoàng thượng thật sự bị tổn thương." Thường Vĩnh Quý đứng ngoài cửa yên lặng than một câu.
"Nhưng nô tài thấy Hoàng thượng cũng ổn mà? Ngài đừng dọa nô tài sợ." Tiểu Luyện Tử hoảng sợ nói.
Thường Vĩnh Quý trừng hắn một cái: "Thằng khỉ con này, không nói với ngươi." Nói xong hắn nhìn vào phòng qua mép cửa.
Hiện tại Ngung Diễm không muốn gặp bất kỳ ai.
Màn che trước giường Bạt Bộ được buông xuống, hắn một mình bên trong đối diện với vách tường, ngồi xếp bằng trên giường im lặng hình hai bộ y phục máu trên tay.
"Tú Nguyệt sẽ không đối xử với trẫm như vậy, trẫm tốt với nàng như thế, sao nàng có thể làm ra loại chuyện thế này? Trẫm không tin."
Hắn vô cùng mâu thuẫn, nhưng đôi khi hình như nàng đúng là không thích lắm. Ghi chép và kết luận mạch chứng kia lại là sự thật không chối cãi được.
Đứa bé kia... căn bản không thể nào là con của hắn.
Hoàng thượng lắc đầu, Tú Nguyệt có thể vì mình mà hi sinh tánh mạng, ngay cả mạng cũng không cần, hắn không có lý do gì không tin nàng.
Hắn nhìn chằm chằm hai bộ y phục máu kia, cười khổ một tiếng, thân là Hoàng đế Đại Thanh, đến tuổi này rồi còn mơ tưởng muốn một tấm chân tình trong Tử Cấm thành, đúng là xứng đáng, đây là trừng phạt của ông trời dành cho hắn.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: "Hoàng thượng?"
"Cút."
Âm thanh bên ngoài nhỏ đi. Một lát sau, cánh cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra một khe hẹp.
Hoàng hậu đi vào trong phòng, nhìn chiếc giường hoàn toàn bị che đi mà thở dài một tiếng, nàng đi vài bước đến trước giường Bạt Bộ, vươn tay vén một góc màn lên.
"Hoàng thượng." Hoàng hậu khẽ gọi.
"Trẫm đã nói không có lệnh của trẫm không được đến quấy rầy. Hoàng hậu cũng không ngoại lệ."
"Hoàng thượng, thần thiếp biết ngài vì chuyện của Như Tần mà phiền lòng, thái y giữ thai cho Như Tần cũng sợ sẽ liên lụy cửu tộc mới đến chỗ của thần thiếp tố giác Như Tần, nếu không huyết mạch của hoàng thất Đại Thanh sẽ bị vấy bẩn."
"Thần thiếp thân là Trung cung Hoàng hậu, tuy hiểu rõ lúc này Hoàng thượng vô cùng đau lòng nhưng cũng không thể không làm kẻ ác, phải xứng với phó thác của tiên đế gia, của liệt tổ liệt tông triều Đại Thanh."
"Trẫm biết." Hoàng đế đưa lưng về phía nàng: "Chuyện này Hoàng hậu cũng không sai."
"Hoàng thượng... có thể hiểu được nỗi khổ của thần thiếp là tốt rồi." Hoàng hậu đến gần thêm chút nữa, nhìn thấy y phục trong tay Hoàng thượng thì con ngươi trở nên lạnh lẽo.
Gương mặt vốn có chút ý cười của nàng chợt tối đi: "Hoàng thượng, hôm nay thần thiếp đến đây là muốn bẩn báo với Hoàng thượng, qua mấy ngày điều tra nghiêm ngặt Nội Vụ phủ đã tìm được gian phu tư thông với Như Tần, qua sự thẩm vấn của Thận Hình ti, trên cơ bản tên thị vệ kia đã thú nhận, ngày trên ghi chép của Kính Sự phòng và ngày hắn ra vào cung cấm đều đã được đối chứng."
Tay Hoàng thượng chợt khẽ run, y phục hắn cầm trên tay dần dần trượt xuống giường.
Hoàng hậu nhìn y phục rơi xuống, trong đầu dần hiện lên lời Hoàng thượng nói nhiều năm trước... Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt, tấm thân thuần khiết của nàng ta chính là ranh giới cuối cùng của Hoàng thượng.
Lần này, nàng ta nên kết thúc hoàn toàn rồi.
Chuyện đời đổi thay đúng là buồn cười, Hiền Phi tốn nhiều tâm huyết như vậy cuối cùng cũng không thể lay động được Như Tần, lần này nàng ta lại tự mình đâm đầu vào tường.
Tư thông với thị vệ, chuyện này nàng ta cũng dám làm thì có kết cục như vậy cũng không oan.
"Hoàng thượng, chuyện này đã được kiểm chứng là sự thật, Như Tần và nghiệt chủng trong bụng nàng ta phải chăng không nên để lại."
Hoàng thượng không có phản ứng gì.
Hoàng hậu rũ mắt, lại khuyên một câu: "Nếu Hoàng thượng cảm thấy không tiện, không bằng cứ để thần thiếp làm đi. Nể tình Như Tần ở trong cung lâu như vậy, thần thiếp sẽ để nàng ta lên đường có thể diện."
"Như Tần..."
Hoàng thượng thốt ra hai chữ này, ánh mắt cụp xuống, thở dài: "Nàng ấy bất quá chỉ là một thiếp thất trong hậu cung của trẫm mà thôi."
"Trẫm vốn nên hạ lệnh, xử tử Như Tần. Nhưng nàng từng có công cứu giá, trẫm... không thể khiến vạn dân thiên hạ trách trẫm vong ân phụ nghĩa. Giam Như Tần vĩnh viễn trong Vĩnh Thọ cung, quãng đời còn lại... mặc cho nàng tự sinh tự diệt đi."
"Hoàng thượng..." Chuyện đến nước này Hoàng hậu thật muốn khuyên một câu, xử trí như vậy là quá mức dung túng Như Tần, nhưng nàng chưa bao giờ thấy Hoàng thượng buồn bã như vậy, cuối cùng vẫn không thể nhẫn tâm.
...
"Ôi."
Trong Cảnh Nhân cung, Hoàng hậu chưa nói xong thì Hiền Phi đã thở dài một cái thật sâu.
"Con rết trăm chân, chết mà không ngã. Hoàng hậu người hẳn là hiểu được đạo lý này? Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, khó đảm bảo một ngày nào đó Hoàng thượng sẽ nhớ đến, tro tàn lại cháy."
"Hiền Phi," Hoàng hậu ở đối diện nhìn nàng: "Ngươi tin Như Tần tư thông với người khác sao? Bổn cung đã tự mình kiểm tra, nhân chứng vật chứng không chê vào đâu được, nhưng bổn cung không tin. Hoàng thượng là nam tử tốt nhất thế gian, Hoàng thượng đối xử tốt với nàng ta như thế! Nàng ta thật sự làm ra loại chuyện này sao?"
"Bổn cung không tin."
"Hoàng hậu." Hiền Phi cười một tiếng, nhấp ngụm trà rồi nói: "Bây giờ thảo luận chuyện này, còn cần thiết sao? Như Tần có tư thông với người khác không đều không quan trọng, quan trọng là hiếm khi có người ra tay thay chúng ta, muốn đẩy Như Tần vào chỗ chết, thỏa mãn tâm nguyện của chúng ta. Hoàng hậu chỉ coi như là xem náo nhiệt thôi, lúc quan trọng thì đừng ngại thuận nước đẩy thuyền."
"Nhưng mà, nếu Như Tần thật sự bị hãm hại, đứa bé trong bụng nàng ta thật sự là cốt nhục của Hoàng thượng, là huyết mạch của hoàng thất Đại Thanh, bổn cung cũng là đích mẫu của nó, dưới gối Hoàng thượng con cái thưa thớt, nếu Như Tần bị oan, bổn cung không thể mặc kệ được."
Hoàng hậu nhìn sắc mặt của Hiền Phi, nheo mắt lại nói một câu: "Hiền Phi, có phải ngươi biết gì hay không. Không phải là..."
Hiền Phi đổi sắc, vội nói: "Gần đây thần thiếp luôn ru rú trong cung, Như Tần kia mấy năm nay gây sóng gió trong hậu cung thần thiếp còn mắt nhắm mắt mở cho qua, Hoàng hậu lo lắng nhiều rồi, sao thần thiếp lại muốn tìm vận xui của nàng ta chứ."
"Trẻ con trong cung vốn đã thưa thớt, rất khó giữ được. Hoàng thượng liên tục mất năm nữ nhi, Tam Công chúa của ngươi và Đích Công chúa của Hiếu Thục Hoàng hậu lại gả đi xa, trong cung Hoàng thượng đã không còn Công chúa hầu hạ dưới gối... Hiền Phi, chúng ta thân là người làm mẫu thân, nếu Như Tần thật sự mang cốt nhục của Hoàng thượng, người khác thế nào bổn cung mặc kệ, bổn cũng vẫn muốn bảo vệ đứa bé này."
"Hiền Phi, rốt cuộc là người biết gì? Nếu như bổn cung nhớ không lầm, Bạch Nghiêu chính là..."
"Nương nương!" Sắc mặt Hiền đột nhiên thay đổi, nàng ta nhìn khắp xung quanh, nhìn Hoàng hậu cười một cách sâu xa: "Người nói đi đâu vậy, không hề liên quan gì với nó."