Thanh Cung Sủng Phi

Chương 147

Edit: Trân Uyển nghi

Beta: Nu Quý tần



"Phòng vây?" Tú Nguyệt giật nảy mình, hoảng loạn đánh rơi nửa quả táo xuống đất.

Nàng nhớ đến hành vi bạo ngược của Hoàng thượng mấy ngày qua mà sợ đến mức toàn thân run rẩy.

Hoàng thượng cúi đầu nhìn quả táo rơi dưới đất, lại cảm thấy người ngồi bên cạnh đang run rẩy thì nhất thời phát giận, giận đến mức không biết nên nói thế nào với nàng: "Ngươi sợ trẫm đến vậy à? Trẫm đáng sợ đến vậy ư?"

Mặc dù hắn là thiên tử cao cao tại thượng nhưng như vậy cũng rất tổn thương lòng tự tôn đó!

"Hoàng thượng... Hoàng thượng... ngài có thể tha cho tần thiếp một đêm không?" Trước mắt nàng tái hiện lại tình cảnh những lần trước đó, thật sự rất đáng sợ.

Tú Nguyệt nhỏ giọng cầu khẩn: "Hoàng thượng ngài tha cho tần thiếp một đêm đi mà, hôm nay là sinh thần của ngài, xem như ban phát từ bi đi."


Nhìn dáng vẻ này của nàng đúng là nhu nhược đáng yêu nhưng cũng khiến người khác thấy thương. Ngung Diễm quả thật định thả nàng đi nhưng khi nhìn thấy bờ vai ngọc của nàng lộ ra ngoài, hắn không thể nào để cho bản thân chịu ấm ức trong chính sinh thần của mình được.

Hắn vuốt ve cằm nàng: "Ngươi cũng biết hôm nay là sinh thần của trẫm nhưng lại không dâng lễ vật, chi bằng hiến thân mình cho trẫm, lấy công chuộc tội thế mới phải phép."

"Hôm nay là sinh thần của trẫm, cũng không muốn vì ép ngươi quá mức mà mất đi hứng thú."

Tú Nguyệt nghe vậy liền bị hấp dẫn, đôi mắt của nàng sáng rỡ: "Vậy ý của Hoàng thượng là?"

"Như vậy đi." Hoàng đế nhìn nàng cười với ý tứ sâu xa: "Trẫm với ngươi đánh cược đi. Nếu như ngươi thắng trẫm thì sáng mai ngươi sẽ bình an, không mất sợi lông hay cọng tóc nào mà rời khỏi Dưỡng Tâm điện, cả việc ngươi tự tiện lẻn vào Thái Y viện cũng được tha tội nhưng nếu ngươi thua thì phải ngoan ngoãn đến phòng vây tắm gội rồi hầu hạ trẫm ngủ."


"Nàng thấy thế nào?"

"Cái này...." Tú Nguyệt ngẫm nghĩ giây lát: "Hoàng thượng, không biết người muốn đánh cược kiểu gì?"

"Cách cược à?" Ý cười của Hoàng thượng càng đậm thêm: "Hôm nay sinh thần của trẫm, đương nhiên phải tìm trò khiến trẫm vui vẻ, lát nữa trẫm sẽ lệnh cho nô tài mang một miếng vải đỏ và một chiếc lục lạc đến, trẫm lấy vải đỏ che mắt, ngươi đeo lục lạc ở bên hông. Trong vòng một nén nhang, nếu trẫm bắt được ngươi thì là trẫm thắng, nếu không bắt được thì ngươi thắng."

"Ra là vậy..." Tú Nguyệt thầm mắng trong lòng, cái này khác nào trò vui khuê phòng đâu chứ, nói trắng ra thì bất luận thắng hay thua thì Hoàng thượng đều vui vẻ.

Chỉ có điều, nàng mừng thầm trong bụng, có lẽ Hoàng thượng vẫn chưa biết trước khi vào cung nàng làm những gì để mưu sinh. Xem nàng giống như những nương nương khác trong hậu cung, e rằng Hoàng thượng tính sai rồi.


Lúc ở trên núi, nàng và Bảo Yến vì để được no bụng mà dù có bắt một con thỏ cũng có thể đuổi theo tám canh giờ.

Tú Nguyệt bày ra vẻ mặt khó xử, do dự quan sát bốn phía căn phòng: "Chuyện... chuyện là tần thiếp sợ rằng mình không so được với Hoàng thượng. Hàng năm Hoàng thượng mở hội săn bắt, là thợ săn cừ khôi, tần thiếp e rằng sẽ đưa dê vào miệng cọp..."

Hoàng thượng bật cười sảng khoái: "Ngươi còn lấy trẫm so sánh với mãnh hổ..." Hắn đứng lên: "Chỉ có điều cách so sánh này rất vừa ý trẫm."

Hắn phân phó một câu với người bên ngoài, những thứ Hoàng đế muốn, đương nhiên rất nhanh đã có.

Lúc Ngạc La Lý mang hai món đồ tiến vào còn dùng ánh mắt đầy thâm ý lướt nhìn Tú Nguyệt, ánh mắt ấy muốn bao nhiêu quái dị có bấy nhiêu.

"Đi ra ngoài."

Đợi cửa phòng được người bên ngoài khép lại, Ngung Diễm xếp mảnh vải vài lần rồi vứt lục lạc sang cho nàng: "Trẫm sẽ không gian lận, sẽ bịt mắt thật kín. Ngươi cũng không được chơi xấu, không được âm thầm che lục lạc để nó không phát ra tiếng, nếu không trẫm sẽ trị ngươi tội khi quân."
Tú Nguyệt nghe thấy vậy thì trong lòng bất đắc dĩ nói thầm: Cái người này lớn hơn nàng hai mươi tuổi, vậy mà còn ấu trĩ hơn cả nàng.

Nàng cười cười ra vẻ lấy lòng Hoàng thượng: "Vâng, tần thiếp không dám thưa Hoàng thượng."

Nói xong bèn đeo lục lạc vào thắt lưng, còn cố ý khảy hai cái như để lấy lòng.

Lúc này Hoàng đế mới xem như tạm vừa lòng, hắn lấy mảnh vải che mắt lại rồi cột thắt nút ở phía sau. Sau đó duỗi tay trước mặt rồi vẫy vẫy, chứng tỏ mình không thấy gì.

Tú Nguyệt quay đầu nhìn cách bày trí trong điện, nói: "Hoàng thượng, vậy bắt đầu thôi."

Lời còn chưa dứt thì Hoàng thượng đã nhanh nhảu quơ về hướng nàng, Tú Nguyệt vội vã tránh đi trong gang tấc, ngoài miệng khen Hoàng thượng nhưng trong lòng lại thầm mắng, người lớn già đầu rồi mà chơi trò chơi với nữ tử mười bốn tuổi yếu đuối như nàng vẫn ra chiêu âm hiểm như vậy.
Đúng là lúc tinh trùng lên não thì không từ thủ đoạn mà.

Hoàng đế quả thật đã xem thường thân thủ nhanh nhẹn của Tú Nguyệt, nàng vì hái thảo dược mưu sinh mà cùng với Bảo Yến trú đêm trên núi, đâu phải chưa từng gặp qua sài lang hổ báo, ở trong rừng thì tận dụng địa hình thiên nhiên để che chắn vô cùng thuận lợi. Tuy rằng Hoàng thượng xuất thân hoàng tộc, giỏi về cưỡi ngựa bắn cung hay vây săn nhưng rốt cuộc cũng chỉ là con người bằng xương bằng thịt, sao có thể nhanh bằng những loài thú hoang kia?

Ngung Diễm đuổi bắt nửa ngày trời nhưng tiếng chuông kia vẫn văng vẳng bên tai, hắn vồ hụt trong phòng hết lần này đến lần khác.

Thời hạn một nén nhang cũng chẳng còn lại bao nhiêu.

"Ngươi không gian lận đấy chứ." Giọng nói của hắn đã dần cụt hứng.

"Tần thiếp nào dám chứ." Tú Nguyệt lại khảy khảy lục lạc: "Tiếng của tần thiếp ở cùng một hướng với tiếng lục lạc này, Hoàng thượng nghe thử xem."
Nói xong liền nhanh trí né sang một bên vì nàng biết Hoàng thượng sẽ lại ra đòn bất ngờ.

Hoàng thượng đâm qua dùng sức mạnh quá, suýt chút nữa thì đâm vào cạnh bàn, may mắn là kịp thời đỡ lại nhưng như vậy cũng rất là mất mặt, trên mặt Hoàng thượng đã lộ ra sự mất kiên nhẫn.

Thường Vĩnh Quý đứng bên ngoài cửa phòng nghe thấy tiếng leng keng vang lên, hắn nói nhỏ với Ngạc La Lý: "Sư phụ, từ sáng hôm nay Hoàng thượng đã không được vui, lúc trên tiệc tối cũng vội vã muốn quay về, lúc ở Dưỡng Tâm điện thì sắc mặt vẫn luôn lạnh tanh. Lúc người lệnh thị vệ giải Nguyệt Thường tại đang bị giam giữ kia đến đệ tử suýt bị dọa cho choáng váng, nhưng lúc này xem ra, cảm giác giống như là ngược lại---- nào có chút gì là không vui đâu chứ..."

"Ngươi cũng nhìn ra à?" Ngạc La Lý nhìn xuống hắn: "Cũng không uổng công ngươi theo ta lâu nay, tính ra ngươi vẫn có mắt nhìn đấy."
Nguyệt Thường tại kia đúng là có chút thủ đoạn, đúng là hồ ly tinh đội lốt người.

Tú Nguyệt trong phòng cười hai tiếng, mắt nhìn thấy thời gian một nén nhang kia cũng sắp hết rồi.

Nàng dừng tại một chỗ rồi đứng cười, Hoàng đế chớp lấy thời cơ nhanh chóng vồ sang, nhưng lại không kịp vì Tú Nguyệt đã nhanh nhẹn trốn thoát, vì thế hắn liền lao về phía địa long ở giữa điện.

Một tiếng "bang" vang lên.

Tú Nguyệt sợ hãi, vào những ngày đông lạnh giá thì địa long tại Dưỡng Tâm điện đốt rất nóng, nếu Hoàng thượng đụng phải hay bị phỏng thì phải làm sao đây?

Nàng ngăn lại tiếng la thất thanh mà mình sắp phát ra, không kịp nghĩ ngợi gì mà đã xông lên trước đỡ Hoàng thượng dậy, nếu như Hoàng thượng bị thương thì nàng có bao nhiêu cái đầu cũng không đủ chém.

Tú Nguyệt sợ hãi thoáng liếc mắt nhìn ra phía ngoài cửa, sau đó lo lắng kiểm tra cánh tay phải vừa đụng phải địa long của Hoàng thượng: "Hoàng thượng không sao chứ?"
Cũng đừng có sao nha!

Hoàng thượng cười khanh khách rồi tháo vải che mắt xuống, nhìn nhìn thời gian: "Trẫm thắng rồi đúng không?"

"Hoàng thượng." Tú Nguyệt lại không có tâm trạng để ý đến chuyện đó nữa: "Hoàng thượng, ngài có thể cho phép tần thiếp vén cổ tay áo lên kiểm tra xem miệng vết thương như thế nào không?"

"Ngài không được có việc gì đâu đấy!"

Hoàng thượng ngã ngồi trên đất, vươn tay ra rồi dùng ngón tay vuốt ve mặt nàng: "Ngươi vì lo cho trẫm mới sốt ruột như vậy đúng không."

"Từ khi chấp chính trẫm đã ở tại cung điện này, những đồ vật bày trí, địa long ở giữa điện đều nhớ rõ ràng, vừa rồi trẫm đoán chắc phương hướng, đâm về hướng này sẽ không sao cả."

"Vừa rồi trẫm cố ý, lúc trẫm đụng phải nó thì đếm thầm trong lòng ba nhịp. Trong vòng ba nhịp đó ngươi đã chạy đến, chứng minh hành động này xuất phát từ nội tâm chân thành, không hề đắn đo."
Hắn gõ nhẹ lên trán Tú Nguyệt: "Xem xét phần tâm ý đó của ngươi, tối nay trẫm sẽ không làm đau ngươi, mau đi thôi."

Lòng Tú Nguyệt thầm trợn mắt há mồm, nói cả nửa ngày rốt cuộc vẫn không thể thoát được kiếp nạn này.

Cũng may Hoàng thượng không biết được tâm tư của nàng, nàng quên mình sốt sắng xông đến không phải vì lo cho Hoàng thượng, mà là vì lo cho tính mạng của già trẻ lớn bé trong nhà nàng.

Nhưng mà nếu như Hoàng thượng đã hiểu lầm, thì cứ để ngài ấy hiểu lầm như thế đi.

Nàng cũng thật sự phục, chỉ vì như thế mà Hoàng thượng lại có thể làm đến mức đâm vào địa long. Dù sao thì cũng chỉ là một đêm mà thôi, nếu như Hoàng thượng muốn nàng thì không phải chỉ có thể tùy ý hắn sao.

Nửa đêm, Tú Nguyệt bị người ta bọc thành một cuốn chả giò chiên sau đó được nâng đến gian sau của Dưỡng Tâm điện.
Vừa mới bắt đầu vẫn còn tốt, cũng xem như là Hoàng thượng biết giữ chữ tín, thương tiếc cũng có thương tiếc, mà săn sóc cũng có săn sóc, nhưng được một lúc đâu lại vào đấy, tình huống phát triển đến mức không thể vãn hồi.

Đến sau nửa đêm, hai bàn tay nhỏ của nàng bị nắm đặt lên đỉnh đầu, lại bắt đầu lặp lại cơn ác mộng của ngày hôm qua.

"Hoàng thượng..." Nàng chịu không nổi phải xin tha: "Tần thiếp đã xin ngài, đêm nay ngài đã đồng ý với tần thiếp rằng..."

Hoàng thượng lúc này làm sao có thể nghe lọt tai những lời ấy, trái lại sau khi nghe nàng nói thế hắn càng điên cuồng hơn.

Tú Nguyệt vừa nghĩ vừa khóc thầm trong lòng, hóa ra lời của Hoàng đế vẫn không tính.

Bình Luận (0)
Comment