Thanh Cung Sủng Phi

Chương 34

Edit: Trúc Tiệp dư
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
 
Màn che rơi xuống, Ngung Diễm lạnh giọng hạ lệnh: “Nhớ kỹ, đã nhiều ngày Nguyệt Thường tại thị tẩm ở Dưỡng Tâm điện, Thượng ký của Kính Sự phòng nhớ cho kỹ đều là nàng trở về Tây Nhĩ phòng ngủ, mà không phải là qua đêm ở tẩm điện của trẫm, nghe rõ chưa?”
Từ trước đến nay Ngạc La Lý chưa bao giờ gặp chuyện thế này, nhưng đây là ý chỉ của thánh thượng, mặc dù trong lòng hắn ta trăm ngàn lần không muốn nhưng trên mặt cũng chỉ dám thưa vâng lấy lòng: “Nô tài tuân chỉ, nô tài cẩn tuân ý chỉ của Hoàng thượng.”
“Nếu việc này bị Hoàng hậu và phi tần hậu cung biết được, trẫm lập tức xử ngươi, đi đi.”
“Dạ! Xin Hoàng thượng yên tâm, nô tài nhất định làm tốt chuyện này. Nô tài cáo lui.”
Ngạc La Lý khom người lui ra, cả người Tú Nguyệt cuộn trong lòng Hoàng đế, nghe một đoạn đối thoại này trong lòng bất giác vừa mừng vừa lo.
Ánh mắt Ngung Diễm dừng trên khuôn mặt nàng, nhìn xuống nói: “Mệt à?”
Nàng vội gật đầu liên tục, quả thực như được đại xá. Nếu không có câu hỏi này còn không biết có phải lại lăn lộn mấy canh giờ như mấy ngày trước không nữa.
“Vậy thì ngủ đi. Trẫm đã dặn dò Hoàng hậu dạy dỗ ngươi cho tốt rồi.”
“Ngày mai bắt đầu đi Trung Cung thỉnh an đi, học quy củ với Hoàng hậu nhiều vào, cũng bớt ngỗ nghịch với trẫm.”
“... Vâng.” Tú Nguyệt cố gắng làm cho bản thân thoạt nhìn như thuận theo Hoàng thượng thì nàng mới có thể bớt đi một ít tai bay vạ gió. Quả thực, Ngung Diễm thực vừa lòng với thái độ của nàng, duỗi tay xoa xoa sợi tóc của nàng, sau đó không tiếp tục trách cứ và làm nàng khó xử nữa.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, một đêm mộng đẹp dài lâu.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc canh bốn Hoàng đế phải thượng triều, Tú Nguyệt được kiệu liễn đưa về Diên Hi cung.
Bảo Yến đã sớm chuẩn bị thuốc tốt, tống cổ Nhu Hạnh và Mộc Cẩn ra bên ngoài, rồi bưng chén thuốc lên, nhỏ giọng đắc ý: “Ta đã điều chế ra được chén thuốc này, phương thuốc phối ra còn mạnh hơn nhiều so với đám lão già Thái Y viện đó, tiểu thư uống nhiều một chút cũng không bị tổn thương thân mình.”
Tú Nguyệt gật gật đầu, nhận lấy chén thuốc, miệng nhỏ uống từng ngụm.
“Đúng rồi, buổi sáng hôm nay tiểu thư trở về, Nội Vụ phủ còn đưa theo đồ đến đây.”
Tú Nguyệt bưng chén thuốc uống cạn, mới hỏi: “Thứ gì?”
“À, là cái này.” Bảo Yến cầm qua đưa tới trước mặt nàng.
Tú Nguyệt duỗi tay cầm xem, là một hộp gấm lớn cỡ một bàn tay. Nàng mở ra nhìn, bên trong lại là một cây trâm bạc. Dáng vẻ cây trâm kia cũng không phải vô cùng xuất chúng hoa lệ, chỉ nạm một viên trân châu cực to mượt mà, hơi hơi ánh bạc, còn lại cũng không trang trí gì thêm.
Thoạt nhìn cũng không giống trân bảo cực kỳ quý trọng gì đó, thật giống như một cái trang sức tầm thường.
Bảo Yến dí sát mắt vào nhìn thật kỹ: “Tiểu thư, trân châu này vậy mà không nhỏ nha, chỉ là nhìn tỷ lệ này cũng không được tốt lắm, cũng không phải thực sáng bóng, ngược lại còn có chút ảm đạm. Bỏ đi, thứ tốt của Hoàng thượng sao có thể đến phiên tiểu thư được thưởng, chắc là vì Nội Vụ phủ làm dáng một chút cho có lệ, còn vài thứ tàn thứ phẩm cho chúng ta mà thôi.”
Tú Nguyệt mặt không biểu tình nhìn cây trâm kia một lúc, rồi cầm lên tiện tay cắm lên trên đầu.
Lúc này Bảo Yến mới nhìn ra, không thấy cây trâm bạc vốn ở trên đầu Tú Nguyệt đâu. Đó là lúc Tú Nguyệt tiến cung, có thể lấy đến tay, cây trâm có tỷ lệ tốt nhất. Vẫn là sinh nhật tròn mười ba tuổi của Tú Nguyệt, phu nhân bỏ ra không ít bạc mua cho nàng.
Phu nhân nói cho dù cuộc sống khổ sở, nữ nhi gia cũng phải mang chút trang sức mới được.
“Cây trâm bạc kia…”
Sáng sớm hôm nay lúc Tú Nguyệt ngồi trước gương chỉnh trang lại, không biết Ngung Diễm đứng ở sau lưng nàng từ lúc nào, hắn liếc nhìn cây trâm bạc kia rồi tiện tay rút ra ném trên mặt đất. Vốn nàng còn muốn lặng lẽ tìm về, nhưng tìm được thì cũng đã gãy làm hai đoạn rồi.
Hắn là đế vương thiên tử, Tú Nguyệt cũng chỉ có thể yên lặng mà nhịn. Nhưng mà dù sao nàng cũng có chút đau lòng: “Hoàng thượng nói, lần đầu hắn nhìn thấy ta ở Thần Võ môn mang cây trâm này, kiến giá đã lâu như vậy vẫn thấy mang cây trâm này, thật sự là nhìn đến phiền.”
Bảo Yến liếc: “Cho nên Nội Vụ phủ mới đưa cây trâm này đến.”

Tú Nguyệt dùng tay sờ sờ, dù sao đi nữa thì đồ trong cung vẫn quý hơn gấp trăm lần so với cây trâm bạc kia của nàng. Chẳng qua cây trâm kia là đồ do mẫu thân nàng mua, sao có thể dùng vàng bạc để so sự quý trọng được.
Nàng nhớ tới lời dặn đêm qua của Hoàng thượng, nói: “Bảo Yến, sáng mai ngươi theo ta đi Trữ Tú cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương, về sau sớm tối thưa hầu chúng ta đều phải đi đúng giờ.”
Bảo Yến thưa vâng, nàng nghĩ một chút lại nói: “Ngươi đem chút dược đến cho ta, làm vết thương trên mặt ta nghiêm trọng thêm một ít.”
Buổi tối hôm trước Ngung Diễm tát nàng một cái, nhưng vì không dùng lực nên qua một ngày gần như đã hết sưng, bây giờ không nhìn kỹ thì không nhận ra được.
Bảo Yến không rõ nguyên nhân, ngẩn người nói: “Tiểu thư, sao lại làm thế?”
“Cứ làm theo đi.” Tâm tư Tú Nguyệt trầm xuống: “Vẫn nên phòng ngừa chu đáo mọi việc thì hơn.”
*
Lần thứ hai bước vào đại môn Trữ Tú cung, Tú Nguyệt nhất thời hoảng hốt, trong điện vẫn rực rỡ muôn màu lóa mắt như vậy. Từ lần đầu tiên yết kiến lục cung đến sau này thế sự thay đổi vô thường, vậy mà tâm cảnh đã xa lạ thành như thế này.
Mấy ngày không đến Trữ Tú cung, nàng vốn định lặng lẽ tìm cho mình một chỗ để ngồi, nhưng lần trước gặp mặt toàn cung, nàng ngồi ở vị trí cuối cùng. Khi đó nàng còn là Đáp ứng nên ngồi ở chỗ xa nhất, bây giờ thành Thường tại, liếc nhìn một cái quả thực đúng là chỗ ngồi đã không còn ở vị trí cũ nữa.
Trái nhìn phải nhìn, vẫn là Bảo Yến ở phía sau lưng nhắc nhở nàng, nàng mới tìm được chỗ của mình là ở phía sau bên tay phải Lan Quý nhân.
Ban đầu Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt vốn không xứng ngồi tại Trữ Tú cung này, bây giờ lại ngồi gần bản thân mình, Lan Quý nhân nhìn Tú Nguyệt ngồi xuống, trong lòng cũng rất buồn bực.
Tú Nguyệt lại không phát hiện vẻ mặt của Lan Quý nhân, chỉ lo tìm chỗ của mình rồi che mặt ngồi xuống, nhất cử nhất động cố gắng không làm người khác chú ý. Vừa mới ngồi thẳng thì nàng lại nhìn thấy phi tần ngồi đối diện với mình, vậy mà là Nữu Hỗ Lộc Tú Dao?
Sao lại là nàng ta? Thân phận của Nữu Hỗ Lộc Tú Dao là Quý nhân, sao lại ngồi ở chỗ này?
Tú Nguyệt đang buồn bực thì nghe thấy tiếng của Hoàng hậu truyền đến từ phía trên: “Tú Thường tại, ngươi còn trẻ khó trách khỏi có lúc có cử chỉ không thỏa đáng. Lần này tuy hàng phân vị của ngươi, cũng là hi vọng có ích cho ngươi, sau khi hồi cung ngoan ngoãn suy ngẫm lại, mới có thể càng làm tốt bổn phận của phi tần, cũng mới có ngày khác.”
Nữu Hỗ Lộc Tú Dao đứng lên khỏi chỗ ngồi, cúi đầu hành lễ: “Vâng, Hoàng hậu nương nương giáo huấn rất đúng, tần thiếp nhất định ghi nhớ lời dạy bảo của nương nương.”
Tú Quý nhân vậy mà thành Tú Thường tại, hóa ra nàng ta bị hàng phân vị.
Hàng phân vị giống như quan viên bị giáng chức vậy, là sự nhục nhã cực lớn đối với phi tần hậu cung. Tú Nguyệt quay đầu nhìn lướt qua Bảo Yến, Nữu Hỗ Lộc Tú Dao luôn chú trọng thể diện theo khuôn phép cũ, không biết phạm vào sai lầm lớn gì mà bị phạt hàng vị nhỉ?
Bảo Yến chớp chớp mắt, nàng cũng chưa từng nghe mấy tên thái giám nhanh mồm nhanh miệng ở Nội Vụ phủ nói gì về chuyện này, tóm lại chuyện tốt là được, Hoàng hậu nương nương thật sự vô cùng anh minh đó.
Tú Nguyệt quay người lại, vị trí phía bên phải đằng trước Tín Quý nhân vẫn bỏ trống, Hiền Phi phía bên trái có vẻ không hào hứng cho lắm. Nàng nhớ rõ lần trước Hiền Phi ương ngạnh khí thế bao nhiêu ở trong điện, vậy mà hôm nay lại là dáng vẻ vô cùng sa sút thất thần, đầy bụng tâm sự, cực ít mở miệng lại chẳng biết là vì sao.
Đã  nhiều ngày rồi Tú Nguyệt mới đến yết kiến, cũng không biết rốt cuộc là mấy ngày trước đây hậu cung đã xảy ra chuyện gì, chỉ mong bản thân có thể bình an đi ngang qua sân khấu lần này xong là được.
Hoàng hậu nương nương rũ mắt, chậm rãi lật ghi chép của Kính Sự phòng trong tay, trong điện trang nghiêm đến mức có thể nghe được tiếng từng tờ từng tờ giấy lật giở.
Tháng này Hoàng thượng bận việc chính sự tiền triều, ít tới hậu cung, những Quý nhân, Thường tại đó cũng bình thường. Giản Tần thân là Tần vị lại không có một cơ hội nào được phụng dưỡng Hoàng thượng, nàng ta nhìn tờ ghi chép trong tay Hoàng hậu, hận không thể xoa mắt đến mù luôn cho rồi.
Hoàng hậu thở dài một hơi, nàng ta mở miệng, ánh mắt lại dừng ở trên người Vân Quý nhân: “Bổn cung nghe cung nhân hầu hạ ở ngự tiền nói hai ngày nay Hoàng thượng ăn uống không ngon miệng. Hôm trước Hoàng thượng tới Trữ Tú cung, bổn cung mới nhìn thấy chỗ môi của Hoàng thượng có một vết màu đỏ sưng lên đã phát viêm, có lẽ do cái này mới làm cho Hoàng thượng không có lòng ăn cơm.”
“Long thể của thánh thượng liên quan đến giang sơn xã tắc, bổn cung thân là Hoàng hậu nên không thể không hỏi nhiều một câu, các vị muội muội, có ai biết nội tình trong đó không?”
Tú Nguyệt ngồi ở đó, trong lòng “lộp bộp” một chút, tim bắt đầu đập thình thịch không ngừng, nàng dùng tay nắm chặt chén trà, chẳng qua chỉ cắn một xíu, sao nghiêm trọng đến nỗi đó chứ?
Các phi tần ngồi đó nghe được Hoàng hậu nương nương nói, lại cân nhắc đến vị trí vết thương kia thì cũng đoán được một ít vết thương này tại sao lại có rồi.
Có thể có cơ hội để lại vết thương ở vị trí đó trên người Hoàng thượng, trừ bản thân Hoàng thượng ra thì không ai ngoài phi tần thị tẩm mất quy củ.
Không khí trong đại điện thay đổi, nghiêm túc thêm vài phần, chỉ có mình Hiền Phi không hợp với cái không khí này, vẫn thất thần như cũ không hé răng một lời.
Giản Tần ngồi ở bên cạnh nhìn sắc mặt Hiền Phi, vốn dĩ trong lòng nàng ta đang bất bình, những cái tên ở trên tờ ghi chép kia đều là người mà nàng ta oán hận, nên nàng ta lên tiếng trêu đùa: “Hoàng hậu nương nương nói rất đúng, ta nói này các vị muội muội, long thể của Hoàng thượng sao có thể bị tổn thương chứ, các ngươi may mắn được hầu hạ Hoàng thượng thì cũng không thể vì ý thích của bản thân mà làm ra chuyện không biết chừng mực như thế chứ.”

Sắc mặt Hoàng hậu nghiêm túc khép lại tờ giấy ghi chép, chính trực nói: “Lời của Giản Tần không phải không có lý. Nếu có người cậy sủng mà kiêu, làm ra chuyện tổn hại long thể của thánh thượng, bổn cung tuyệt đối sẽ không nuông chiều.”
Từ trước đến nay Hoàng hậu nương nương luôn ôn hòa, rất ít khi lạnh lùng sắc bén như vậy, chúng phi tần ở trên đại điện thấy Trung Cung đã ẩn ẩn phát giận, đều lập tức đứng dậy, cung kính nói: “Tần thiếp không dám.”
Tú Nguyệt ra vẻ trấn định cũng đứng lên cùng mọi người, phụ họa nói theo.
“Các ngươi đều ngồi xuống đi.”
Sắc mặt Hoàng hậu hờ hững lộ ra vẻ tối tăm: “Tháng này Hoàng thượng bận việc chính sự, số ngày tới hậu cung không nhiều lắm, trừ ngày mùng một và mười lăm đi chỗ bổn cung và Hiền Phi, còn lại thị tẩm vài vị phi tần, trong lòng bổn cung đều hiểu rõ.”
“Vân Quý nhân,” Hoàng hậu nhìn về phía nàng ta: “Tháng này ngươi thị tẩm ba lần, được mưa móc nhiều nhất, nội tình trong này ngươi có biết không?”
Trong lòng Hoàng hậu đang tức giận, trừ Hiền Phi thất thần ra, các phi tần còn lại đều ngồi ở chỗ cẩn thận nhìn sắc mặt nàng không dám lên tiếng. Đừng nhìn ngày thường Hoàng hậu nương nương khoan dung rộng lượng, ai cũng biết chỉ cần gặp chuyện có liên quan đến Hoàng thượng, Hoàng hậu sẽ đổi thành con người khác ngay.
Vậy mà Vân Quý nhân còn làm như không nhận ra, cười khanh khách đứng lên, cười nói với Hoàng hậu: “Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, mấy ngày hôm trước Hoàng thượng mới vừa khen tần thiếp hầu hạ thỏa đáng, còn nói muốn đến thăm tần thiếp nhiều hơn, Hoàng thượng nói tóc tần thiếp rất đẹp, vuốt mượt mà giống tính tình nhu thuận của tần thiếp vậy, sao có thể là tần thiếp làm long thể của Hoàng thượng bị thương được đây. Nếu Hoàng hậu nương nương không tin thì người hãy nhìn vòng tay phỉ thúy này là đồ Hoàng thượng mới ban thưởng, khen ngợi tần thiếp hầu hạ thánh giá có công đó.”
Nàng ta vừa nói vừa để lộ vòng trên cổ tay ra để cho mọi người cùng nhìn. Đây rõ ràng là đang khoe ân sủng mà, nghe vậy còn làm cho mọi người tức giận hơn là thủ phạm làm tổn thương thánh thể của Hoàng thượng nữa.
Giản Tần nhìn sắc mặt Hiền Phi, dựa qua cười một tiếng với Oánh Tần, dùng khăn lụa che miệng, nói nhỏ: “Vốn Hoàng hậu nương nương đang không thoải mái vì chuyện này của Hoàng thượng. Nàng ta còn cố tình khoe khoang ân sủng của Hoàng thượng, không phải là đâm một đao vào ngực Hoàng hậu à, loại phụ nhân ngu ngốc vô tri như vậy, thế mà cũng có thể vào cung hầu hạ Hoàng thượng.”
Sắc mặt Oánh Tần lại khó coi: “Xứng hay không xứng đều do Hoàng thượng định đoạt. Hoàng thượng muốn sủng nàng ta, dĩ nhiên nàng ta đắc ý rồi.”
Hoàng hậu xưa nay bình thản, vui buồn không hiện lên mặt, bây giờ ngay cả Tú Nguyệt cũng nhìn ra được chút manh mối, Vân Quý nhân lại vẫn oang oang nói trên điện: “Thật ra Hoàng hậu nương nương cũng không cần quá đa tâm, từ khi tần thiếp vào cung đến nay được Hoàng hậu nương nương chiếu cố nhiều, tuy các vị tỷ tỷ đang ngồi đây tiến cung trước tần thiếp, tư lịch lớn hơn chút, nhưng tần thiếp là được Hoàng hậu nương nương một tay dạy dỗ, tất nhiên lễ nghĩa quy củ cũng không kém mấy tỷ muội tiến cung đầu tiên.”
“Lại nói tiếp, Hoàng hậu nương nương, tần thiếp ở Thấu Phương trai chỉ là một địa phương nhỏ, tần thiếp cảm thấy hiện giờ cũng có thể gánh được vị trí chủ một cung, khi nào Hoàng hậu nương nương đề cập với Hoàng thượng đi, được không nương nương?”
Ngay cả lời này mà nàng ta cũng nói ra khỏi miệng được, mấy vị tần phi ngồi ở dưới ngược lại bị tức đến bật cười. Vị Vân Quý nhân này sao có thể thô bỉ vậy chứ, sao Hoàng hậu có thể thật sự thích loại nữ nhân khinh cuồng vô tri như vậy ở trong hậu cung chứ. Hoàng hậu nương nương xuất thân cao quý, a mã lại là Lễ bộ Thượng thư, từ trước đến nay là nữ tử thế gia coi trọng thận trọng đoan trang. Lúc trước Vân Quý nhân dĩ hạ phạm thượng ở Trữ Tú cung, chuyện xảy ra đã làm cho lục cung cực kỳ bất mãn, nương nương có thể chịu đựng nàng ta đến tận bây giờ coi như đã cho Hoàng thượng đủ mặt mũi rồi.
Đợi một lúc lâu sau, Hoàng hậu ngồi ở trên phượng tọa, sắc mặt hờ hững, chỉ nói một câu: “Ngươi ngồi xuống trước đi.”
Hoàng hậu cực ít khi nói chuyện với giọng điệu nhạt nhẽo như vậy, Vân Quý nhân không muốn mất mặt, chỉ đành uể oải ngồi xuống, không khí trong điện cũng theo đó lạnh đi vài phần.
Xuân Thường tại bình thường ít nói, lúc này lại đứng lên, nhún người dịu dàng nói: “Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, Vân Quý nhân xác thật luôn hầu hạ Hoàng thượng rất nghiêm túc cẩn thận, tần thiếp cùng ở Thấu Phương trai với Vân muội muội, không lâu trước đây còn từng được nghe thánh thượng khích lệ muội muội hầu hạ rất là thỏa đáng. Hoàng hậu nương nương đã xem qua bản ghi chép, không biết còn có ai đã hầu hạ Hoàng thượng mấy ngày đó không?”
Tay Hoàng hậu trước sau vẫn đặt trên bản ghi chép nhưng không mở ra nữa. Một lúc lâu, nàng chậm rãi chuyển ánh mắt về phía Tú Nguyệt.
“Nguyệt Thường tại.”
Tú Nguyệt nghe được tên của mình lập tức cảm giác trong tai vang lên tiếng ong ong, nên đến thì vẫn sẽ đến.
Nàng cúi đầu bình tĩnh đi ra từ chỗ ngồi của mình, nhún người hành lễ nói: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, có tần thiếp.”
Hoàng hậu nói: “Tuy Hoàng thượng không lật lục đầu bài của ngươi, nhưng bổn cung nghe nói thánh thượng đều là nửa đêm triệu ngươi đến Dưỡng Tâm điện thị tẩm, mà có công công ở Tịnh sự phòng đến bẩm báo nói ngươi đều là ngày hôm sau mới đi ra khỏi Dưỡng Tâm điện, khiêng về Diên Hi cung, cái này đều là thật à?”
Tú Nguyệt còn chưa trả lời, tiếng nghị luận trong chính điện đã sôi nổi vang lên, quy củ của lão tổ tông là vì suy nghĩ cho thân thể của Hoàng đế Đại Thanh, phi tần được thị tẩm không được ở lại Dưỡng Tâm điện qua đêm, ngay cả canh giờ đều có quy định, Hoàng thượng luôn luôn sẽ không nhầm canh giờ, ngay cả Tín Quý nhân cũng không ngoại lệ, Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt này dùng thủ đoạn gì mà có thể ngủ cùng Hoàng thượng ở tẩm điện ba buổi tối chứ, Dưỡng Tâm điện kia là chỗ nào, một Thường tại nho nhỏ như nàng ta, chẳng lẽ không phải đi quá giới hạn rồi à!
Như vậy so ra, Hoàng thượng khen tóc Vân Quý nhân, thưởng vòng tay phỉ thúy gì đó, đều chả là cái gì hết!
“Nguyệt Thường tại,” Giản Tần không nhịn được xen mồm vào: “Hoàng hậu nương nương đã nói như vậy, ngươi còn có cái gì giải thích không?”
Tú Nguyệt lấy lại bình tĩnh, chắc chắn trả lời: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, tần thiếp xác thật đã qua Dưỡng Tâm điện thị tẩm, nhưng đều theo quy củ, sau khi thị tẩm lập tức về Tây nhĩ phòng nghỉ tạm, vẫn chưa làm ra việc đi quá giới hạn, vi phạm cung quy, phạm thượng.”
Cuối cùng đều là đổ lên nàng, trong lòng Tú Nguyệt không nhịn được chửi thầm Hoàng đế, chẳng lẽ hắn là giấy à? Rõ ràng chẳng qua nàng không cẩn thận cắn hắn một chút, miệng vết thương kia căn bản là không nặng, những người ở đây lại chuyện bé xé ra to như vậy, hắn ta lật qua lật lại nàng, làm cả người nàng bị thương, sao không ai có một câu bất bình cho bản thân nàng vậy?
Thần báo bên tai[1] Hoàng hậu nương nương quả nhiên linh thông, nhưng mà Ngung Diễm đã dặn dò Ngạc La Lý, Tú Nguyệt nàng chính tai nghe được, cho dù Ngạc La Lý không thích nàng, cũng sẽ không dám làm trái ý chỉ của Hoàng đế, giờ phút nàng Hoàng hậu nương nương đặt câu hỏi có lẽ hơn phân nửa là đang thử nàng.

[1] Thần báo bên tai: Ví với kẻ ton hót, hay mách lẻo.
Lúc này, dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, Tú Nguyệt thoáng để lộ cảm xúc, trong giọng nói thêm vài phần bi thương: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, tần thiếp có tội, Hoàng thượng muốn đối đãi với tần thiếp như thế nào, tần thiếp đều cam tâm tình nguyện thừa nhận. Nếu Hoàng hậu nương nương cũng muốn trách phạt tần thiếp, tần thiếp cũng đành nhận.”
Nàng vừa nói vừa hơi hơi quay mặt đi, dấu bàn tay trên nửa gương mặt hiện ra trước mắt mọi người.
Mọi người trong điện lập tức ngạc nhiên, nghe nàng lời trong lời ngoài có ý ám chỉ, hình như chuyện cũng không phải như vậy.
Đúng rồi, trong cung luôn nghe đồn, Nữu Hỗ Lộc thị này đắc tội thánh thượng, không nói đến việc bị nhốt vào Thận Hình ti, còn không được ra khỏi cung đi thỉnh an, hầu tẩm cũng chẳng được ban thưởng cái gì hết. Chẳng lẽ Hoàng thượng…
Lan Quý nhân thấy dấu bàn tay kia, trong lòng vẫn luôn nghẹn một hơi cuối cùng cũng thoải mái được, nàng ta lập tức lên tiếng: “Làm khó thánh thượng rồi, thường nghe nói Nguyệt Đáp ứng… Nguyệt Thường tại cứu giá có công, thánh thượng tấm lòng nhân hậu, dù có nguyện ý hay không thì cũng không thiếu được bỏ ra chút thời gian rảnh với Thường tại đó.”
Lan Quý nhân ở cùng Diên Hi cung với Nguyệt Thường tại, dĩ nhiên hiểu rõ tình hình nhất, nàng ta vừa nói như vậy, lục cung cũng dần suy nghĩ cẩn thận lại, nhìn dáng vẻ kia của Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt, trên mặt ăn tát, trên người cũng là xiêm y mộc mạc đường may thô to đến cung nữ còn ghét bỏ, cả người là dáng vẻ nghèo túng. Lại nhìn Vân Quý nhân một cái, mặt mày hớn hở đắc ý, vinh hoa phú quý ban thưởng cuồn cuộn không dứt, đây mới là dáng vẻ chân chính mà một phi tử được sủng ái nên có chứ, nếu một người nam nhân có lòng với ngươi, sao lại có thể đối xử lạnh lùng với ngươi được?
Tú Nguyệt thấy sắc mặt lục cung quả thật hơi chần chờ, nàng lại hợp thời mà than một câu chua xót: “Nhưng cầu xin Hoàng hậu nương nương khai ân, để cho tần thiếp sau khi thị tẩm thì cũng xin Hoàng thượng thả tần thiếp ra khỏi Dưỡng Tâm điện sớm một chút.”
Nhìn thấy dáng vẻ lã chã chực khóc của nàng, lại nhìn dấu tay trên mặt kia, nữ nhân chính là như vậy, ghen ghét đến chết đi được, nhưng nhìn thấy có người thảm hơn so với mình lại không kiềm được có chút đồng tình thương hại nàng. Gần vua như gần cọp, Hoàng thượng không buông tha cho nàng, đêm dài đằng đẵng, đêm hôm đó nàng phải chịu đựng tra tấn bao nhiêu canh giờ chứ.
Trong lòng Hoàng hậu cũng nghi hoặc, chẳng lẽ không phải như bản thân mình nghĩ à?
Từ trước đó Hoàng thượng đã nói qua, do cố kỵ mặt mũi của hoàng gia nên phải đối đãi nhiều hơn chút ân huệ đối với phi tần có công cứu giá, mới không thể không chu toàn với Nữu Hỗ Lộc thị này. Hơn nữa lại bày mưu đặt kế không cần đối xử quá tốt, ban thưởng theo lệ thường đều lệnh cho Nội Vụ phủ cắt xén hết, ngoài sáng là muốn nàng ấy thị tẩm, trong tối Nữu Hỗ Lộc thị này lại gặp phải không ít dằn vặt, nàng thân là chủ của hậu cung đều có biết.
Nhìn dấu tay sưng đỏ trên mặt nàng ấy, chắc là dùng sức cực lớn để đánh mới có thể để lại dấu vết như vậy, nếu Hoàng thượng yêu quý nàng ấy thì sao có thể ra sức được như vậy?
Ánh mắt Hoàng hậu ảm đạm, chẳng lẽ là do nàng đa tâm…
Vân Quý nhân vừa mới bị Tú Nguyệt đoạt mất chút nổi bật, bản thân nàng ta cũng có hơi không vừa mắt, hiện giờ chân tướng đã sáng tỏ, hóa ra chỉ là loại hổ giấy, gối thêu hoa mà thôi.
Nàng ta ngồi đó ra vẻ kinh ngạc nói: “Đây, đây thật sự là thánh thượng làm ra sao, Nguyệt Thường tại, cũng đừng trách Quý nhân ta đây nói cho ngươi, ngươi đây là chọc Hoàng thượng tức giận lớn thế nào chứ? Từ khi tần thiếp vào cung, may mắn được hầu hạ Hoàng thượng, chỉ biết Hoàng thượng đối đãi với mọi người rộng lượng, là minh quân nhân đức nhất thiên hạ. Hoàng thượng còn chưa từng nặng lời với tần thiếp bao giờ, mấy nô tài đi theo hầu hạ ngự tiền có ngẫu nhiên phạm phải sai lầm nhỏ, thánh thượng cũng đều không trách phạt nặng. Hoàng thượng là người khoan dung nhân hậu, vậy mà có thể bị một Thường tại nho nhỏ như ngươi làm tức thành như vậy, tần thiếp thật đau lòng cho Hoàng thượng mà, tức giận hại thân, nếu mà tức đến tổn thương long thể thì sao được chứ.”
Nàng ta nói lời khó nghe như vậy, những người khác đều nghe không nổi, vậy mà Tú Nguyệt lại không tức giận chút nào, coi như không nghe thấy. Từ đáy lòng nàng thực sự muốn vái lạy Vân Quý nhân này một lạy. Dù sao nàng ta nói như vậy cũng dời đi không ít sự chú ý của mọi người.
Vân Quý nhân vốn là được sủng ái, những phi tần đó nghe lời nàng ta nói cực kỳ chói tai, lập tức phục hồi tinh thần lại, trong cung được sủng ái thì Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt kia là cái gì chứ, quan trọng vẫn là tiện nhân đắc ý vênh váo này kìa.
Tú Nguyệt không lên tiếng, Vân Quý nhân thấy là quả hồng mềm, càng thêm không có ý buông tha: “Nguyệt Thường tại, vết thương này của ngươi thực sự do thánh thượng làm à? Hay bị người khác làm rồi lại muốn tính lên đầu Hoàng thượng, làm cho lục cung phê bình Hoàng thượng, làm tổn hại danh dự thánh thượng. Mấy tên nô tài Nội Vụ phủ làm việc thế nào vậy? Sao dạng người gì cũng dám đưa tiến cung vậy? Làm hại Hoàng thượng hao tâm tốn sức.”
Từ nãy đến giờ Hiền Phi vẫn không mở miệng, lúc này lại cười một tiếng, ngồi đó rũ mắt nhìn khăn lụa quay vòng trong tay: “Vân Quý nhân nói thật buồn cười, trong hậu cung này còn ai có thể tát phi tần của Hoàng thượng chứ, theo lời ngươi nói, chẳng lẽ là Nguyệt Thường tại tự tát mình à?”
Vân Quý nhân vô vị bĩu môi, trong lòng Tú Nguyệt lại lộp bộp một chút, vị Hiền Phi này nói chuyện rất có thâm ý, không biết lời nàng ta có ám chỉ gì không, hay nàng ta đoán được gì rồi? Chẳng lẽ do mình đa tâm à.
Hiền Phi đã lên tiếng, Giản Tần lập tức ra hiệu bằng mắt với Vinh Thường tại, Giản Tần nói trước: “Nói như vậy, hiềm nghi lớn nhất còn lại vẫn là Tín Quý nhân. Từ trước đến nay Tín Quý nhân không để cung quy vào mắt. ngay cả thỉnh an Trung Cung là Hoàng hậu nương nương cũng không tới, còn có cái gì mà nàng ta không làm được chứ?”
Vinh Thường tại đi theo phụ họa: “Giản Tần nương nương nói thật sự cũng đúng. Nếu là Tín Quý nhân, vậy cũng không có cách nào cả, Hoàng thượng muốn sủng nàng ta, chấp nhận nàng ta làm như vậy, Hoàng hậu nương nương đều không thể xen vào, thân phận chúng ta như này, ai có thể nói nhiều nửa lời chứ. Hoàng hậu nương nương, người nói có phải không?”
Hoàng hậu nghe vậy, nhìn vị trí trống không ở bên phải, thật lâu sau không nói gì.
Hiền Phi đứng lên trước: “Nói lâu như vậy, thần thiếp thực sự mệt mỏi, xin cáo lui trước.” Nói rồi nhún người hành lễ, không đợi Hoàng hậu trả lời lập tức ung dung thong thả đi ra ngoài.
“Nếu như vậy.” Hoàng hậu nói: “Các ngươi cũng đều lui đi.”
Tú Nguyệt đứng dậy đi theo sau chúng phi tần cáo lui, lúc đi ra, nàng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lần thỉnh an này cuối cùng hữu kinh vô hiểm, tránh thoát một kiếp rồi.
Sau khi thỉnh an xong ở Trữ Tú cung, một ngày này các cung đều không yên bình.
Vân Quý nhân trở lại Thấu Phương trai lập tức đuổi hết cung nhân hầu hạ ra ngoài, ở trong chính điện thấp thỏm bất an nói với Xuân Thường tại: “Xuân tỷ tỷ, hôm nay ta đề ra chuyện tấn vị với Hoàng hậu nương nương, tỷ nói có phải có mức nóng vội không?”
Xuân Thường tại hiền hòa cười với nàng ta: “Sao có thể. Bằng vào ân sủng hiện tại của muội muội, tất nhiên có thể gánh được chủ vị một cung. Nếu muội muội đề ra việc này, Hoàng hậu nương nương sẽ suy xét. Nếu Hoàng hậu đề cập chuyện này với Hoàng thượng, Hoàng thượng chắc chắn sẽ đồng ý.”
Trong lòng Vân Quý nhân vốn cũng cảm thấy thế, nhưng nàng ta vẫn cau mày lo lắng nói: “Nhưng mà Hoàng thượng vừa mới tấn phong muội là Quý nhân, gần đây muội đã nhiều lần đề cập chuyện tần vị với Hoàng thượng, cầu xin Hoàng thượng nhiều lần, nhưng Hoàng thượng đều không thèm để ý, ngược lại mấy ngày nay lại ít đến Thấu Phương trai gặp ta. Nếu không thì muội cũng sẽ không đi cầu Hoàng hậu đâu.”
“Muội muội đa tâm rồi,” Xuân Thường tại kéo tay nàng ngồi xuống giường la hán, an ủi: “Thánh thượng luôn cần cù chính sự, mấy ngày nay ít tới hậu cung là chuyện ai cũng biết, sao có thể vắng vẻ muội muội chứ. Bây giờ người người trong lục cung đều hâm mộ muội muội có được ân sủng của Hoàng thượng, muội muội là người có mệnh phú quý, mấy phi tần tầm thường hậu cung sao có thể so cùng chứ.”
“Tỷ tỷ nói rất đúng,” Cuối cùng Vân Quý nhân cũng xua đi buồn rầu, cười ngọt ngào nói: “Muội vốn là con gái duy nhất trong nhà, lại là nữ nhi con chính thê, ở trong nhà từ nhỏ đã muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, toàn phủ đều xoay quanh muội, trước lúc tiến cung mẫu thân còn năm lần bảy lượt dặn dò muội phải thu liễm tâm tính, thật là vào cung rồi mới biết người trong hoàng cung chẳng qua cũng chỉ đến thế, muội có ân sủng của Hoàng thượng, ngay cả Hoàng hậu đều phải nhường muội vài phần, chờ muội tấn chức Tần vị, qua mấy năm nữa là Phi vị, Quý phi, nếu may mắn mà Hoàng hậu có bất trắc gì, nói không chừng muội có thể giống đương kim Hoàng hậu, từ Quý phi phù chính lên là kế Hoàng hậu đó.”
“Muội muội!” Sắc mặt Xuân Thường tại lập tức trắng bệch, vội quát bảo nàng ta ngừng lại, khẩn trương nói: “Những lời này ngàn vạn lần không thể nói.”
“Đây không phải là không có ai sao.” Vân Quý nhân ngượng ngùng cười nói: “Muội chỉ nói với tỷ tỷ thôi. Ân sủng và địa vị ngày hôm nay của muội đều dựa vào công tiến cử ngày đó của tỷ tỷ. Nữ nhân trong cung này, vì tranh sủng mà có thể tranh đến ngươi chết ta sống, tỷ tỷ ngay cả ân sủng đều có thể chia cho muội, nếu nói người khác hại muội thì còn có khả năng, nếu nói tỷ tỷ hại muội, chết muội cũng không tin! Đến một ngày muội có thể đứng đầu thì sẽ phong cho tỷ tỷ một cái Phi vị.”

“Nương nương!”
Cảnh Nhân cung, Giản Tần tức đến đi qua đi lại trong nội thất: “Người nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của Vân Quý nhân kia, thần thiếp thật quá tức giận mà. Rốt cuộc Hoàng hậu nương nương còn muốn nhẫn nhịn tiểu tiện nhân này bao lâu nữa chứ?”
Vinh Thường tại là người trong cung Giản Tần, nhưng nàng ta cũng không tức giận như vậy, Giản Tần liếc nhìn nàng ta một cái, nàng ta lập tức đi theo thổi gió: “Hiền Phi nương nương, lời của nàng ta còn dám chỉ trích Nội Vụ phủ không phải sao, ai mà không biết Nội Vụ phủ là người của Hiền Phi nương nương chứ, lời này của nàng ta chẳng phải là ám chỉ mắng nương nương người vô năng sao.”
Hiền Phi ngồi ở thượng vị, sắc mặt trầm xuống liếc nhìn hai người, Giản Tần cùng Vinh Thường tại lập tức thức thời mà ngậm miệng.
Hai người có chút luống cuống, từ hồi còn ở tiềm để, Hiền Phi nương nương đã quen diễn miệng nam mô bụng một bồ dao găm. Dù có tức giận, trên mặt đều là dáng vẻ nói cười vui vẻ, rất ít khi nhìn thấy nương nương buồn bực không vui như thế này.
Cũng may lúc này thị tỳ bên người nương nương là Nhẫn Dứu từ bên ngoài đi vào, nói nhỏ bên tai Hiền Phi: “Nương nương an tâm đi, sau khi Oánh Tần tự mình đi Vĩnh Hòa cung, người hẳn là bình an vô sự.”
Hiền Phi nghe xong, lúc này mới ngồi đoan chính lại, cả người cũng có chút tinh thần, nàng ta nhìn Nhẫn Dứu nỉ non gì đó: “Chỉ mong Oánh Tần… Nàng ta đừng làm bổn cung thất vọng mới tốt.”
“Yên tâm đi nương nương, mỗi lần đều là do Oánh Tần nương nương khuyên giải mà.”
Hiền Phi gật đầu: “Rốt cuộc vẫn là Oánh Tần, không uổng công bổn cung bồi dưỡng nàng ta mấy năm nay từ thời tiềm để.”
Giản Tần và Vinh Thường tại đứng ở bên cạnh, hai mặt nhìn nhau, có chút thẹn thùng. Giản Tần cười hòa giải: “Chúng ta sao có thể so công lao với Oánh Tần được, nhưng thật ra vẫn có thể tận tâm tận lực ở vài việc nhỏ, bên Vân Quý nhân kia đã xếp người vào, còn có Xuân Thường tại ở một bên thổi gió cho cái bao cỏ kia, lúc nào nương nương nhìn Vân thị không vừa mắt thì chúng tần thiếp lập tức chấm dứt nàng ta cho Hiền Phi nương nương.”
“Không vội.” Hiền Phi xoa xoa giữa lông mày, lười biếng nói: “Một tiểu tiện nhân như vậy, căn bản là bổn cung lười động thủ với nàng ta, chỉ dựa vào nàng ta thì có thể nhấc lên sóng gió bao lớn chứ?”
“Vậy ý của nương nương là…”
“Cái này chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền, bán một cái ân tình cho Hoàng hậu nương nương thôi. Hoàng hậu nàng ta muốn làm hiền hậu thiên cổ, không muốn động thủ tàn hại các phi tần, ác danh này cũng chỉ có bổn cung thay nàng ta chịu trách nhiệm thôi, dù sao bổn cung cũng không làm phụ lòng phân quyền thống trị lục cung từ tay Hoàng hậu.”
Giản Tần nghi hoặc nói: “Nhưng… nhưng tần thiếp thấy Hoàng hậu nương nương vẫn luôn hậu đãi Vân Quý nhân mà? Sao Hoàng hậu nương nương lại muốn mạng của Vân Quý nhân?”
Hiền Phi hừ một tiếng: “Giản Tần, thời gian ngươi đi theo bổn cung cũng không ngắn, ngay cả chút tâm tư nhỏ này của Hoàng hậu nương nương cũng không đoán ra, còn bảo bổn cung nói cho ngươi nữa à! Lúc này Vân Quý nhân đang được ân sủng của Hoàng thượng, làm sao Hoàng hậu sẽ chọn lúc Vân thị được sủng ái mà gây khó dễ cho nàng ta chứ! Ngươi còn không nhìn ra được à, vị Trung Cung nương nương này của chúng ta rõ ràng là đang muốn phủng sát[2] nàng ta.”
[2] Phủng sát: Ám chỉ hành động khen ngợi hoặc xu nịnh quá mức làm cho người ta tự mãn và dần trì trệ, dần dần dẫn đến thất bại.
Phủng sát?
Giản Tần lặp lại lời này, lúc này mới hiểu ra, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Khó trách, Vân thị làm càn như vậy trong hậu cung mà Hoàng hậu nương nương lại không có ý trừng trị, hóa ra là Hoàng hậu nương nương nhìn thấu tính tình của Vân Quý nhân, nâng nàng ta đến dần dần vênh váo đắc ý, càng ngày càng mất quy củ, chọc người người oán giận, đến lúc Hoàng thượng ghét bỏ nàng ta, thì nàng ta chẳng còn sức mà xoay người!”
“Chỉ là…” Giản Tần nhíu mày: “Biện pháp này của Hoàng hậu nương nương tuy hay, nhưng hiệu quả chậm, đến ngày nào thì tiểu tiện nhân kia mới trèo cao ngã đau cơ chứ.”
Hiền Phi nhướn mày than thở: “Vậy mới nói, người trong lục cung này còn luôn lén oán giận bổn cung lòng dạ hẹp hòi, không thể dung người, thật ra lòng bổn cung còn khoan dung hơn Hoàng hậu nhiều. Chẳng qua chỉ là một tiểu tiện nhân, nhảy nhót thêm vài ngày ở trong cung thì sao chứ? Hoàng thượng nhiều nhất chỉ sủng nàng ta một hai năm, tình cảm nóng bỏng rồi cũng sẽ qua đi, nhưng lòng Hoàng hậu nương nương của chúng ta chua, chờ không được tiện nhân dán bên người Hoàng thượng lâu như vậy, công phu phủng sát này, lại không phải ngày một ngày hai là thấy hiệu quả, đến cuối cùng vẫn phải là bổn cung ra tay phân ưu thay Hoàng hậu.”
“Còn nữa.” Ánh mắt nàng đảo qua người Giản Tần, sắc mặt âm ngoan: “Dù sao ngươi cũng là người của bổn cung, chuyện lần trước chuyển cung, nàng ta làm trò khó xử ngươi trước mặt bổn cung, bổn cung cũng nên thay ngươi xả giận một lần.”
Giản Tần nghe xong thì mừng thầm, nàng đứng lên nhún người tạ ơn nói: “Hiền Phi nương nương chiếu cố như vậy, tần thiếp chịu chút uất ức cũng không được coi là uất ức. Nương nương cứ yên tâm, bên Vân Quý nhân, Xuân Thường tại đã chuẩn bị vô cùng thỏa đáng. Lại nói, Xuân Thường tại này cũng coi như thông minh, lúc còn tiềm để nàng ta chẳng qua chỉ là một tỳ nữ của Hoàng hậu, chúng ta mới tỏ ý sơ sơ, nàng ta lập tức hiểu được đắn đo đúng mực, còn một lòng muốn dựa vào nương nương, vì nương nương phân ưu đó. Không biết nương nương có ý suy xét thu Xuân Thường tại cho mình dùng không?”
Hiền Phi thờ ơ nghe rồi không chút để ý lắc lắc đầu: “Trong tay bổn cung chưa bao giờ thiếu người, trước tiên cứ để tùy nàng ta đi, chờ nàng ta có bản lĩnh, tự mình lên được chủ vị một cung thì lại nói tiếp.”
Lời này vô tình để lộ ra ý cất nhắc Giản Tần và Vinh Thường tại đi theo Hiền Phi, trong lòng hai người dĩ nhiên vui vẻ.
Hiền Phi nhìn các nàng, cười cười: “Các ngươi đều là lão nhân đi theo bổn cung từ tiềm để, bổn cung tất nhiên đối đãi các ngươi khác với những người khác rồi.”
“Được rồi, hôm nay bổn cung thật sự không có hứng thú gì, các ngươi lui đi.”
Giản Tần và Vinh Thường tại dựa theo phân phó mà đứng dậy cáo lui, lúc đi đến cửa, Hiền Phi đột nhiên gọi Giản Tần lại.
“Giản Tần, bổn cung nhắc nhở ngươi một câu, ngươi phải dặn dò tên biểu ca kia của ngươi nhiều một chút, mọi việc đừng có làm quá đáng. Mấy ngày nay ngay cả lỗ tai của bổn cung đều thổi qua một trận gió, các ngươi muốn lấy bạc từ Nội Vụ phủ, vốn cũng không có gì, nhưng mọi việc làm phải có độ! Làm quá trớn đến lúc đó ra đường rẽ gì, bổn cung không bảo vệ được các ngươi đâu.”
Giản Tần nở nụ cười nói: “Sao có thể chứ, tất cả hậu cung này đều nằm trong tay nương nương, có Hiền Phi nương nương ở đây, ai dám nghi ngờ nhiều một lời chứ. Cho dù là Hoàng hậu nương nương có hỏi đến thì chuyện liên quan đến Hiền Phi nương nương, cũng không thiếu được phải cho người vài phần mặt mũi.”
Giản Tần cười khanh khách ra khỏi cửa, Nhẫn Dứu nhìn sắc mặt Hiền Phi, ở một bên nói: “Nương nương đã nói đến như vậy rồi, nô tỳ nhìn dáng vẻ Giản Tần nương nương là không để trong lòng chút nào, cũng thật làm khó nương nương vẫn luôn nhọc lòng vì các nàng.”
Hiền Phi ném khăn lụa trong tay lên bàn: “Giản Tần từ trước là con thứ xuất trong phủ, cuộc sống hàng ngày cực khổ, chưa thấy qua cái gì là bạc, lúc còn ở tiềm để chẳng qua cũng chỉ là loại tôm tép, xuất thân đặt ở đó, khó trách tầm mắt nàng ta không khá lên được, bổn cung phí tâm tư cất nhắc nàng ta lên Tần vị cũng là quá đề cao nàng ta rồi.”
“Đúng thế,” Nhẫn Dứu phụ họa nói: “Nô tỳ đều nhìn ra được, nương nương đối xử với mấy người Giản Tần quả thực quá tốt mà, Thường Tề mới là tâm phúc của nương nương, lại nâng đỡ biểu ca bà con xa kia của nàng ta là Diêu Thắng lên làm Chính Tổng quản phủ Nội Vụ. Nương nương đại công vô tư như thế, nô tỳ thật là bội phục.
Hiền Phi liếc nhìn Nhẫn Dứu một cái, cười ý vị thâm trường, không lên tiếng.
Từ Trữ Tú cung thỉnh an ra, Tú Nguyệt ngóng trông được lập tức đi về Diên Hi cung, thế nào mà mới đi được đến nửa đường lại bị Nữu Hỗ Lộc Tú Dao mạnh mẽ gọi vào thiên điện Khải Tường cung.

Bình Luận (0)
Comment