Thanh Cung Sủng Phi

Chương 64

Edit: Dương Chiêu viện
Beta: An Thục phi
 
Hoàng thượng hồi lâu không nói một lời nào, cũng không để ý lời Giản Tần nói.
Một lúc sau, hắn liếc mắt nhìn Vinh Thường tại rồi nói với Hoàng hậu: “Phi tần hậu cung ngôn hành* có sơ suất, Hoàng hậu nên chỉ bảo nhiều hơn.”
*Lời nói và hành động
Hoàng hậu hổ thẹn nói: “Vâng, là do thần thiếp sơ suất.”
“Trẫm còn nhớ, trước kia Hoàng hậu ở tiềm để, Vinh Thường tại cũng hầu hạ nàng, Hoàng hậu hành sự luôn luôn hào phóng khéo léo, nhưng sao Vinh Thường tại lại không có chút phép tắc gì thế. Cùng là người trong một phòng nhưng Xuân Thường tại còn biết điều hơn nhiều!”
Xuân Thường tại đứng lên nói: “Tần thiếp tạ ơn Hoàng thượng.”
Hoàng thượng thuận miệng “Ừ” một tiếng, nói tiếp: “Đã như vậy, vậy mời Hoàng hậu sau này quản lí ngôn hành của phi tần hậu cung tốt hơn. Đừng tùy tiện mở miệng kẻo lại mất mặt.”
“Lui xuống!”
“Hoàng thượng?” Vinh Thường tại mơ to mắt, ý này chẳng phải là muốn bỏ mặc nàng ta sao, nàng khóc cầu xin: “Hoàng thượng, tần thiếp vô tâm, tần thiếp không cố tình như vậy đâu. Xin Hoàng thượng tha thứ cho tần thiếp lần này thôi, sau này tần thiếp không dám nói bừa nữa!”
Thường Vĩnh Quý nháy mắt ra hiệu với Tiểu Luyện Tử, Tiểu Luyện Tử nhanh chóng hiểu ý, nửa đẩy nửa lôi Vinh Thường tại ra ngoài.
Hoàng hậu liếc mắt nhìn ra cửa rồi quay đầu nhìn Hoàng thượng: “Hoàng thượng làm vậy là vẫn quá bao dung với Vinh Thường tại, nhưng tiếc là bao dung như vậy,  nàng lại không hiểu được.”
Giọng Hoàng đế lạnh lùng cất lên: “Phụ nhân vô tri, trẫm cũng không muốn để ý đến nàng ta thêm.”
“Nhưng mà ngươi cũng thật hay, đang yên đang lành lại dâng thứ này lên! Hại người ta cũng nhìn không vừa mắt.”

Tú Nguyệt nhìn các vị phi tần đang ngồi trong Noãn các, khuôn mặt ai nấy đều không một chút cảm xúc, hẳn là các nàng đang chờ đến lượt nàng gặp xui xẻo.
Nàng cũng nhìn ra, Hoàng thượng không phải là khẩu vị không tốt mà là tâm tình không vui! Lan Quý nhân đúng là không đáng tin cậy, hóng được thông tin chẳng đáng tin!
Nàng thì lại tin sái cổ! Bây giờ thì tự hại mình khổ rồi, mang theo một bát cháo lại gặp cả lục cung đã không nói, lại còn đi đúng lúc Hoàng thượng đang không vui.
Có điều cũng may không làm sao, Tú Nguyệt tự an ủi, cùng lắm thì giống Vinh Thường tại bị đuổi về Diên Hi cung chứ gì.
Nghĩ xong, Tú Nguyệt nói: “Hoàng thượng, chuyện này sao có thể trách tần thiếp được, tần thiếp cũng là suy nghĩ cho long thể của Hoàng thượng, tự mình nấu cháo, cũng tốn nhiều tâm sức mà.”
Mặc dù hiện tại tình huống bất lợi cho nàng, nhưng Tú Nguyệt vẫn lấy những lời giải thích đã chuẩn bị trước nói liên miên một hồi: “Hoàng thượng, bình thường ngài ăn quá nhiều đồ dầu mỡ khiến lục phủ ngũ tạng bị thương tổn, khí trệ huyết ứ nên mới ăn không ngon, tinh thần uể oải. Bát cháo thanh đạm này mới tốt nhất cho sức khoẻ của Hoàng thượng. Từ đáy lòng tần thiếp luôn mong muốn Hoàng thượng thiên thu vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Nói rồi nàng tiến lên vài bước, hai tay dâng cháo lên mời Hoàng thượng nếm thử.
Hoàng thượng nhíu mày nhìn bát cháo trắng rồi lại liếc nàng, thuận tay nấu một bát cháo trắng cho có lệ dâng lên cho hắn, còn không biết xấu hổ mà nói lời hoa mỹ! Nàng thật sự cảm thấy thiên tử dễ bị lừa à? Có điều, nghĩ lại thì nàng ra hạ sách này mục đích cũng là vì muốn vội vã cầu kiến hắn, vậy…
Vậy thì thôi.
Hai tay Tú Nguyệt cung kính dâng cháo cả nửa ngày cuối cùng cũng thấy nhẹ bẫng.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc Hoàng thượng vẫn là không bỏ rơi nàng, A di đà phật.
Ngung Diễm dùng cái thìa khuấy mấy cái, nhìn vào bát, từ sau lần được uống nước đắng màu xanh trong cung, nói vậy cháo này cũng là để dưỡng sinh rồi. Nhưng chỉ có cháo trắng nấu với các loại hạt thì thật sự rất khó nuốt.
Thường Vĩnh Quý đứng bên cạnh muốn nói lại thôi: “Hoàng thượng, cháo này còn không có…”
Ngung Diễm không kiên nhẫn ra hiệu cho hắn lui xuống: “Lui xuống” rồi múc một thìa cháo đưa vào miệng.
Quả thật là một bát cháo trắng chẳng có một chút hương vị nào, nhạt như nước ốc. Đám người Hoàng hậu tốn bao tâm tư chuẩn bị đồ ăn cho hắn, còn nàng thì hay rồi, một chút gia vị cũng keo kiệt không cho vào.

Hắn ném cái muỗng vào trong bát, không muốn ăn nữa. Tú Nguyệt ở bên cạnh nhìn hắn tha thiết cứ như bát cháo này là linh đan thần dược vậy.
Nàng thấy Hoàng thượng chỉ ăn có một miếng rồi lại buông xuống liền cúi đầu nhìn bát cháo, đưa tay múc một muỗng rồi nhẹ nhàng thổi thổi, trong lòng nàng nghi hoặc, chẳng lẽ từ Diên Hi cung đến Dưỡng Tâm điện mà cháo vẫn còn nóng à?
Đề phòng trời lạnh đường xa nên nàng đã cất hơi kỹ một chút, nhưng cũng không đến mức vẫn còn nóng chứ?
Chiếc miệng nhỏ xinh của Tú Nguyệt thổi nhè nhẹ, sau đó nàng đưa muỗng đến trước miệng Hoàng thượng: “Còn nóng không, Hoàng thượng.”
Nàng khom lưng, cúi gần xuống, vô tình tạo thành một bộ dáng thân mật. Ngung Diễm ngồi nhìn dáng vẻ ân cần của nàng một chút, vẫn phối hợp để Tú Nguyệt đút cháo cho.
Ăn đến miếng thứ hai mới cảm thấy có một chút mùi vị.
Tú Nguyệt đứng dậy, thấy sắc mặt của Hoàng hậu nương nương và mấy phi thần mới phát giác ra động tác vừa rồi không ổn. Nàng đóng kịch với Hoàng thượng đã quen rồi, mặc dù nàng bằng lòng cố gắng hết sức hầu hạ Hoàng thượng nhưng Hoàng hậu nương nương và các phi tần vẫn đang ngồi ở đây, làm thế này có vẻ hơi cố tình khoe khoang. Nàng vội vàng trả lại muỗng cho Hoàng thượng sau đó tự giác đứng cách xa một chút.
Không ai đút cho thì còn ăn cháo trắng làm gì.
Hoàng thượng tiện tay đặt bát cháo trắng lên bàn ‘cạch’ một tiếng.
Hắn nhìn Hoàng hậu, cân nhắc một chút rồi nói: “Hoàng hậu, hôm nay nàng cũng mệt mỏi rồi, nàng vì trẫm mà vất vả bận bịu cả ngày lại cùng trẫm nói chuyện, nên hồi cung nghỉ ngơi sớm một chút đi. Sắp đến giao thừa, gia yến còn rất nhiều việc Hoàng hậu phải tốn nhiều tâm sức, Hiền Phi thận trọng, để Hiền Phi giúp đỡ nàng đi.”
Lời nói nghe thật đường hoàng nhưng ai nghe cũng hiểu là Hoàng thượng đang hạ lệnh đuổi khách.
Hoàng hậu lẳng lặng ngồi tại chỗ, im lặng một lát mới bừng tỉnh, nàng cười nhẹ rồi nói: “Thần thiếp luôn mong Hoàng thượng long thể an khang, nếu Hoàng thượng đã khoẻ hơn rồi, thần thiếp và các phi tần khác không quấy rầy Hoàng thượng xử lí chính sự nữa.”
Dứt lời, Hoàng hậu từ trên giường la hán đứng lên, đi xuống dưới rồi nói: “Thần thiếp cáo lui.”
Giản Tần, Thuần Quý nhân, Xuân Quý nhân cũng lần lượt đứng lên thỉnh an: “Tần thiếp xin cáo lui.”

Xem tình hình này, Tú Nguyệt không thể không theo xin cáo lui. Thật đáng tiếc nàng đi không một chuyến, còn mất công nấu cháo, đến một câu cũng chưa nói được với Hoàng thượng, việc cũng không hoàn thành, kế hoạch cái gì không biết.
“Hoàng thượng, tần thiếp cũng xin cáo lui.” Tú Nguyệt nói.
Hoàng đế ngồi trên giường la hán, nghe thấy thế liền nhìn nàng một cái: “Ngươi cáo lui? Hoàng hậu và các phi tần vì trẫm bận bịu vất vả hơn nửa ngày còn chẳng than một câu, ngươi mới đến được nửa nén nhang cũng dám cáo lui với trẫm? Trẫm nhìn dáng vẻ này của ngươi chính là loại chuyên hầu hạ người khác, bưng trà rót nước không thể nào thích hợp hơn! Ngươi ở đây hầu hạ cho trẫm, hầu hạ không chu toàn, trẫm sẽ phạt ngươi ra ngoài quỳ trên tuyết đến hừng đông!”
Tú Nguyệt vô cớ ăn mắng một trận, ủ rũ cụp đuôi: “Vâng.”
Hoàng hậu đã đi đến cửa, nàng đứng một lúc nhìn Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt rồi lại chuyển mắt nhìn Hoàng thượng, sau đó mới quay đầu bước ra khỏi cửa.
Ra ngoài, Giản Tần thấy sắc mặt Hoàng hậu nhanh chóng trầm xuống, nàng ta đi bên cạnh nhỏ giọng: “Hoàng hậu nương nương, người thấy Hoàng thượng có giận Nguyệt Thường tại thật không? Là thật sự không thích nàng ta, có ý muốn răn dạy nàng ta sao?”
“Thật ra bên ngoài thì có vẻ như trách cứ nàng ta cho chúng tần thiếp nhìn, nhưng thật ra lại là sủng nàng ta, giữ nàng ta lại thôi.” Xuân Thường tại đi theo nói một câu nghi hoặc, trước kia nàng từng đi theo hầu hạ Hoàng hậu nương nương nên trước mặt Hoàng hậu cũng dám nói vài câu.
Hoàng hậu vẫn không dừng bước đi thẳng ra Dưỡng Tâm môn, lúc bước lên nghi giá mới dừng lại, quay đầu nhìn các phi tần.
Nàng thở dài nhìn trời: “Ngươi nói đúng, ngươi nói cũng đúng, đúng, đúng hết,…”
Trong Đông noãn các, mọi người đều được cho lui.
Tú Nguyệt ngẫm lại kinh nghiệm cũ, vẫn là đứng chờ Hoàng thượng giáo huấn nàng.
Trước mắt Đông Noãn các không có người khác, nàng xem xét một chút rồi chủ động bưng bát cháo Hoàng thượng đặt trên bàn lên, đi đến trước mặt Hoàng thượng lấy lòng: “Hoàng thượng?”
Hoàng thượng liếc nàng một cái, coi như nàng còn biết thức thời.
“Lại đây đi.”
“Vâng.”
Tú Nguyệt nghe theo lệnh hắn tiến lên vài bước, đi đến bên cạnh Hoàng thượng. Nàng khom lưng, múc một muỗng cháo trắng đưa đến bên miệng hắn.
Hoàng thượng ăn một miếng rồi nhìn nàng, trầm giọng hỏi một câu: “Cháo này do tay ngươi nấu thật sao?”
“Bẩm Hoàng thượng, đúng là do tần thiếp tự tay nấu, gạo do tay tần tiếp rửa, các loại hạt cũng là do tần thiếp xay ra.”

Trả lời xong, Hoàng thượng mới chấp nhận ăn thêm vài miếng.
Tú Nguyệt đứng gần mới nhìn được trên bàn bày một bát cháo, nàng thấy rõ bên trong bát toàn là hạt sen, hạt nào hạt nấy đều tròn mẩy vàng ươm.
So với chén chào của nàng đúng là nàng có cưỡi Cân Đẩu Vân cũng không chạy kịp.
“Ngươi nhìn gì đấy?”
Hoàng thượng thấy ánh mắt Tú Nguyệt dừng lại ở thức ăn trên bàn trên giường đất, hắn phẩy tay, mệt mỏi nói: “Chỉ là chút đồ ăn hoa mỹ thôi, Hoàng hậu và các phi tần đều muốn trẫm khoẻ nhưng không biết gần đây trẫm ăn uống kém, không muốn ăn đồ ăn nhiều mỡ, ngươi làm bừa dâng cháo trắng cho trẫm, trẫm còn có thể miễn cưỡng ăn một chút.”
Tú Nguyệt nghĩ thầm nàng làm bừa khi nào? Vốn dĩ nàng cố ý làm đồ chay, không chút thịt cá mà. Chỉ là Hoàng thượng nghe không lọt thôi.
“Thôi, trẫm cũng không có tâm tình, ngươi thích món gì trẫm thưởng cho ngươi.”
Tú Nguyệt vui mừng khôn xiết, gần đây nàng nghèo rớt mùng tơi. Lần trước Hoàng thượng thưởng bạc dùng chưa được mấy ngày đã phải đưa cho Dương Phủ, Tốn Tần nương nương và Lý Quan nữ tử, chỉ dư lại vài lạng bạc vụn, còn chẳng đủ cho các nàng sống tạm.
Đặc biệt trời vừa vào đông, lương thực rau dưa phải tiêu một khoản lớn, may là lần trước Bạch Nghiêu tới Diên Hi cung ngồi một lát đã thấy lạnh, trở về liền tặng nàng một chút than hồng, bằng không nếu chỉ tiêu cho việc sưởi ấm thôi nàng sợ là chẳng đủ.
Nhiều ngày nay Tú Nguyệt đã bắt đầu suy nghĩ đến chuyện mang thêm mấy trang sức trước kia của mình đi bán đổi lấy bạc chi tiêu. Chi phí ăn mặc thì càng khỏi phải nhắc đến, nó đã chạm mức túng quẫn từ lâu rồi.
Có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì sẽ cố hết sức, nói gì đến cao lương mỹ vị. Tú Nguyệt vui vẻ cầm đũa, khi trở về đến bữa tối nàng có thể chia cho đám Tiểu Lộc Tử một chút rồi.
Trước tiên nàng ăn hết một lèo năm chiếc cá cuốn dầu, món này nàng đã để ý từ lâu lắm rồi, đồ ăn trong cung của Hoàng hậu nương nương, người bình thường há có cơ hội được ăn!
Mặc dù đồ ăn được nấu đã lâu nên hơi nguội nhưng vẫn không thể ngăn được hương vị phong phú khi đưa vào miệng, bên ngoài là một lớp trứng vàng ruộm, bên trong là cá được cuộn lại có trộn lẫn một chút tôm khô, lần này nàng đúng là được hưởng phúc ké của Hoàng thượng mà. Nàng không ăn thì người khác cũng sẽ ăn thôi.
Ngẫm lại Hoàng thượng đối xử với thiếp thất nàng đây cũng không tồi. Trước khi xuất giá, ngạch nương vô cùng sầu muộn vì hôn sự của nàng, gia cảnh Dương gia thì sa sút, nếu không gả cho một thôn phu rừng núi qua loa cả đời thì gả vào một gia đình dòng dõi cao quý, có cố gắng lắm cũng chỉ đạt được chức Trắc phúc tấn, nhưng còn phải hợp ý người ta nữa ấy chứ.
Tú Nguyệt trước kia cũng thầm sợ hãi, cả tuổi trẻ chỉ tiếp xúc qua lại với Lưu Dục Hiên khiến nàng cảm thấy hơi sợ và lạ lẫm với phu quân tương lai, đối với nam tử khác nàng không biết phải nịnh nọt hầu hạ thế nào, có lẽ lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt người ta mà bưng trà rót nước, cả đời cẩn thận từng li từng tí.
Bây giờ nàng theo Hoàng thượng, trong lòng lại cảm thấy hơi may mắn. Ở bên cạnh nam tử địa vị tôn quý nhất thế gian nhưng chưa bao giờ nàng cảm thấy ngột ngạt.
Có phải do Hoàng thượng dung túng nàng không, hay là do đi theo bên cạnh Hoàng thượng là có thể nếm được chút ngon ngọt, khiến nàng luôn quên đi cảnh giác, thường xuyên phạm sai lầm. Không hiểu sao lòng nàng lại vô cớ nảy sinh mấy phần may mắn.

Bình Luận (0)
Comment