Thanh Cung Sủng Phi

Chương 80

Edit: Dương Chiêu viện
Beta: An Thục phi
 
“Tiểu thư.” Bảo Yến đi vào: “Tiểu Luyện Tử bên ngự tiền vừa đến Diên Hi cung truyền chỉ, Hoàng thượng truyền triệu tối nay tiểu thư đến Dưỡng Tâm điện hầu giá tiệc rượu. Hoàng thượng còn hỏi tiểu thư thích ăn cái gì thì sai nô tài đi trước nói cho Ngự thiện phòng một tiếng.”
Nghe thấy phải hầu giá tiệc rượu, mày Tú Nguyệt không tự chủ được liền nhíu lại. Lúc Hoàng thượng uống rượu mới là lúc đau đầu, hơn nữa hôm nay đã là 28 rồi, sao Hoàng thượng còn rảnh rang mà truyền nàng nhỉ.
Nhưng thôi, câu cuối cùng kia nghe cũng có chút xuôi tai.
“Vậy ngươi sai Mộc Cẩn đến Ngự Thiện phòng, nhớ lại mấy món gần đây ta muốn ăn liệt kê thành danh sách cho nàng.”
“Tiểu thư,” Bảo Yến không nhịn được mà khuyên nhủ: “Nếu là phi tần khác nhất định trước mặt thánh thượng sẽ tỏ ra rụt rè, nào có ai thật thà như tiểu thư. Người còn định liệt kê thành cả một danh sách, không sợ Hoàng thượng nhìn thấy thế lần sau không muốn truyền người đến hầu hạ sao.”
Đúng lúc, Tú Nguyệt nghĩ nếu Hoàng thượng giống như lời của nàng ấy vậy thì đó không phải là Hoàng thượng nữa rồi.
“Đúng rồi, ban nãy Trữ Tú cung cũng sai người đến truyền ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, đếm 30 giao thừa, Hoàng hậu nương nương định tổ chức tiệc sủi cảo trong Trữ Tú cung, mời tiểu chủ các cung mỗi người mang một đĩa sủi cảo đến, đến lúc đó mời đế hậu nếm thử, chọn ra ba vị trí dẫn đầu rồi phong thưởng, coi như là điềm tốt cung yến năm mới.”
Cái này nghe chừng thật mới mẻ, Tú Nguyệt hỏi: “Không biết sẽ phong thưởng gì nhỉ?”
“Ta cũng chưa biết, nhưng nghe đám tiểu thái giám ở Nội Vụ phủ thảo luận thì hình như Bảng Nhãn sủi cảo hậu cung sẽ được thưởng trăm kim, Thám Hoa thưởng mười kim, sủi cảo Trạng Nguyên có thể được Hoàng hậu ban thưởng một đĩa sủi cảo tự làm vô cùng quý giá.”
Nghe thấy phần thưởng của sủi cảo Bảng Nhãn và Thám Hoa, hai mắt Tú Nguyệt liền sáng lên, nàng vội vàng nhìn Bảo Yến: “Vậy ngày mai ở Tây Thiên điện chúng ta sẽ không làm gì cả, chỉ ngồi nghĩ cách làm nhân bánh sủi cảo thôi!” Biết đâu lại lấy được giải hai, giải ba, vậy đống tiền kia không hề bất chính chút nào!
Bảo Yến ‘Vâng’ một tiếng đáp ứng: “Công công tuyên chỉ Trữ Tú cung còn nói, Hoàng hậu cảm thấy không thể chậm trễ bữa cơm tối tất niên nên đã sắp xếp buổi chiều chủ tử các cung tham gia dự thi sẽ đến Trữ Tú cung trước để bình xét, đến tiệc tối sẽ trực tiếp mời Hoàng thượng nếm thử để chọn ra ba món sủi cảo đứng đầu. Đây cũng coi như là vinh sủng tốt nhất.”
Hoàng thượng nếm hay không thì có tác dụng gì, Tú Nguyệt cảm thấy vô vị, tiền thưởng mới là thứ hấp dẫn kia kìa.

Chạng vạng. Trước khi tiệc rượu bắt đầu, Dưỡng Tâm điện truyền kiệu đến Diên Hi cung đón nàng. Tú Nguyệt đã sửa soạn xong xuôi từ lâu, nàng bước lên kiệu, tiểu thái giám nâng kiệu lên rồi đi thẳng về phía Dưỡng Tâm điện.
Nàng đứng ở cửa cởi áo choàng rồi mới bước vào Noãn các. Trước khi hầu hạ tiệc rượu phải đứng ở đây đợi thánh giá, Tú Nguyệt không dám ngồi xuống, nàng đứng đây đợi cùng đám đào kép đang đứng đối diện, đứng thật quy củ, lẳng lặng chờ Hoàng thượng giá lâm.
Nàng đứng mãi, trong lòng không khỏi nhớ lại lần đầu tiên thấp thỏm đợi thánh giá ở Dưỡng Tâm điện, khi ấy nàng cửu tử nhất sinh, lần đầu gặp mặt Thánh thượng nội tâm nàng vô cùng sợ hãi, lo lắng đến nỗi một chữ cũng không nói nên lời.
Trong lúc đang miên man suy nghĩ, ánh mắt nàng lơ đãng xẹt qua mâm cỗ, mấy món ăn ban ngày nàng liệt kê giờ không sót một món nào trên bàn tiệc của Hoàng đế, chiếm cứ một khoảng lớn.
Ngưng thần một lát, bên ngoài tấm bình phong đã vang lên tiếng hô lớn, sau đó có tiếng thái giám the thé vang lên: “Hoàng thượng giá lâm ——”
Theo tiếng hô vang vọng trong điện yên tĩnh, một loạt đào kép tay cầm nhạc cụ đứng đối diện quỳ xuống, sau đó Tú Nguyệt nhìn thấy thân ảnh mặc bộ hoàng bào như phát sáng bước vào điện.
Nàng cũng hành lễ: “Hoàng thượng cát tường.”
Hoàng thượng đi vào trong điện, phía sau là một hàng cung nhân đi theo, hắn giơ tay ra hiệu cho đám đào kép đứng dậy, sau đó một tay vòng qua eo nàng, kéo nàng ôm vào lồng ngực.
Tâm trạng của Hoàng thượng không tồi, hắn nhìn nàng: “Mấy ngày nay không gặp, nàng có nhớ trẫm không.”
Tú Nguyệt chẳng lẽ dám trả lời khác hay sao, nàng chỉ có thể cười trừ: “Nhớ ạ.”
Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, lại bị Hoàng thượng ôm vào lòng nên nàng cũng cảm thấy hơi ngại, thế nhưng nàng không dám công khai đẩy hắn ra nên đành nói: “Hoàng thượng, tối nay một mình tần thiếp hầu thiện sao?”
Nàng theo Hoàng thượng ngồi xuống, cứ nghĩ sẽ giống lần trước có mấy phi tần cùng nhau hầu thiện cơ, không ngờ hôm nay lại chỉ có một mình nàng.
“Sao nào, nàng nghĩ còn ai nữa à?”
“Không, không có.” Tú Nguyệt thông minh nhấc bầu rượu lên rót cho Hoàng thượng một chén đầy để phân tán sự chú ý của hắn.

Ngung Diễm nhìn chén rượu một cái rồi mới buông tha nàng, hắn khoát tay với phía đối diện, tiếng đàn sáo liền bắt đầu vang lên.
Uống liền mấy chén nàng mới nhớ ra trước nay đồ ăn của Hoàng thượng đều rất nhiều dầu mỡ, lại luân phiên uống rượu, thật là có hại cho long thể. Thêm nữa, nếu Hoàng thượng uống quá nhiều chỉ sợ nàng lại xui xẻo, nỗi ám ảnh lại dâng lên.
Trái lo phải nghĩ, Tú Nguyệt không nhịn được mà lấy hết can đảm khuyên: “Hoàng thượng, uống say hại thân, ngài uống ít thôi.”
“Hôm nay trẫm vui.” Ngung Diễm nhìn ra được suy nghĩ của nàng nhưng hắn không nói ra: “Nàng biết vì sao hôm nay trẫm lại cho triệu nàng đến đây không?”
Tú Nguyệt không đoán được, nàng lắc đầu: “Bẩm Hoàng thượng, không phải ngài triệu tần thiếp đến hầu rượu sao.”
Hoàng thượng cười tủm tỉm cúi người hôn lên gò má nàng, nàng sợ tới mức run lên: “Trẫm đã nghĩ kĩ chuyện phong hào cho nàng rồi.”
“Qua năm, trẫm sẽ tấn nàng lên làm Quý nhân.”
Chức Quý nhân không khiến Tú Nguyệt dao động nhiều nhưng sự thân mật của Hoàng thượng hôm nay thì khiến nàng khiếp đảm. Trong điện nhiều nô tài như vậy, ngộ nhỡ truyền đến tai Trung cung, Hoàng hậu nương nương đương nhiên chẳng làm gì được hắn nhưng chắc chắn sẽ trút giận lên nàng à nha!
“Hoàng thượng,” Tú Nguyệt đẩy hắn ra một chút: “Ngài làm thế này không hợp thể thống đâu, mọi người đang nhìn đó. Nếu truyền ra ngoài thì tần thiếp sẽ tan xương nát thịt mất.”
Ngung Diễm trầm giọng cười: “Nếu không thì tại sao trẫm lại chỉ truyền một mình nàng đến đây, đương nhiên là để thuận tiện rồi. Ở đây đều là người ngự tiền của trẫm, ai dám truyền chuyện này ra ngoài.”
Hắn dùng lực một chút, nhấc nàng ngồi lên lên đùi mình: “Trẫm để nàng ngồi trên người đế vương của một nước, các phi tử khác cũng không dám nghĩ đến việc này.”
“Hoàng thượng, Hoàng thượng,” Tú Nguyệt hoảng loạn nhìn đám cung nhân đang tấu nhạc, nhỏ giọng cầu xin: “Ngoài ngự tiền hầu hạ ngài vẫn còn có người khác mà.”
“Không sao.”

Hoàng thượng nói: “Tối nay ở đây, ngoài người ngự tiền của trẫm cũng chỉ có bọn họ, nếu truyền ra một chữ, không cần biết là ai, trẫm sẽ chém đầu tất cả không lưu lại dù chỉ một người.”
Câu sau còn chưa nói xong, đám người trước mặt đã sợ tới mức ngưng diễn cuống quít quỳ xuống dập đầu: “Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng, bọn nô tài không dám.”
Ngung Diễm không để ý đến bọn họ, Thường Vĩnh Quý tiến lên quát một tiếng: “Nô tài khốn kiếp, ai cho các ngươi ngưng?”
Âm thanh tấu nhạc lại tiếp tục vang lên. Trong tiếng đàn sáo du dương, Hoàng thượng tiến đến gần nàng, nói đùa với nàng: “Còn ai dám truyền ra nữa không.”
Tú Nguyệt chỉ có thể bất đắc dĩ cười trừ.
“Trẫm thưởng nàng ân sủng người khác cầu còn không được, nàng sợ cái gì. Sau này làm Quý nhân, nàng đến Dưỡng Tâm điện hầu hạ trẫm cũng tiện hơn.”
Nói đến đây, Ngung Diễm nhíu mày: “Trẫm vẫn chưa nghe thấy nàng tạ ơn nhỉ?”
"Vâng.” Tú Nguyệt nghe được lời này, vội muốn xuống khỏi người hắn nhưng lại bị hắn ôm lại, hắn uống thêm một chén rượu: “Thôi, đợi đến lúc đó tạ ơn cũng được.”
Hoàng thượng vuốt tóc nàng: “Nàng đoán xem trẫm sẽ ban phong hào gì cho ngươi?”
Cái này làm sao mà đoán được? Nếu nàng đoán được thì đúng là thần, chắc là hắn sẽ chọn một chữ có ý nghĩa tốt. Tú Nguyệt dịu dàng cười với Hoàng thượng: “Chữ Hoàng thượng chọn nhất định là chữ hay, tần thiếp không đoán được.”
Hắn buông chén rượu xuống bàn rồi gạt hết mọi thứ trên bàn sang một bên, trên khoảng không, ngón tay thon dài viết từng nét chữ “Như”.
“Như?”
Chữ này đúng là Tú Nguyệt không nghĩ đến, bình thường phần lớn Nội Vụ phủ sẽ chọn ra chữ “Hoa” “Tĩnh” “Lệ” làm phong hào, ngụ ý là tốt đẹp, rất hiếm khi nghe thấy chọn chữ “Như” làm phong hào.
Đọc chữ “Như”, Tú Nguyệt cười cười: “Ý của Hoàng thượng là cảm thấy tần thiếp là người cung kính nhu thuận, dịu dàng chăm chỉ có phải không.”
Nàng còn chưa nói xong Ngung Diễm đã cười phá lên, suýt nữa phun ngụm rượu ra ngoài. Da mặt Tú Nguyệt dày như vậy mà cũng bị hắn cười cho đỏ mặt.
Nàng đúng là tự dát vàng lên mặt! Hoàng thượng cười không ngừng, cố gắng mãi mới bình tĩnh lại được, hắn lạnh lùng nói: “Trẫm ban cho nàng chữ “Như” là để nàng thuận theo trẫm!”

“Đã hiểu chưa?”
“Hiểu, tần thiếp hiểu rồi.” Nàng vội trả lời.
Dù sao, chữ “Như”, Như Quý nhân, nghe cũng rất thoải mái, trong lòng nàng cũng dần thấy thích.
“Hiểu được thì tốt. Nàng cũng mới vào cung không lâu, lần đầu tấn phong đã lên Thường tại, hơn một tháng sau lại được phong lên làm Quý nhân, nếu muốn phong Tần thì phải danh chính ngôn thuận mới được.”
“Thêm nữa,” Giọng của hắn không còn ngữ điệu kiêu căng của đế vương mà trái lại thân mật hơn một chút: “Mấy ngày nay trong hậu cung trẫm chiêu hạnh nàng nhiều nhất, nàng cũng hưởng mưa móc không ít, tại sao vẫn không có động tĩnh gì?”
Nói xong, ánh mắt hắn liền dừng lại trên chiếc bụng phẳng lì của Tú Nguyệt.
Tú Nguyệt vừa thẹn lại vừa sợ, sau mỗi lần thị tẩm nàng đều uống thuốc của Bảo Yến, làm sao mà có thai được.
Nàng chột dạ, né tránh ánh mắt của Hoàng thượng.
Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, dù gì tuổi nàng vẫn còn nhỏ. Có lẽ nên chờ thêm hai năm nữa.
Hoàng thượng tự rót một ly rồi uống, tịch mịch thở dài: “Con nối dõi của trẫm không nhiều, từ trước phụng dưỡng Thái Thượng Hoàng, cứ giờ Sửu là phải đến thỉnh an, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng. Sau khi kế vị lại bận rộn việc triều chính, bây giờ chỉ có hai Hoàng tử là Nhị a ca và Tam a ca, nữ nhi thì chỉ có Ngũ hoàng nữ của Tốn Tần vẫn ở trong cung, từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, mặc dù trẫm giao cho Hiền Phi dốc lòng chăm sóc nhưng Thái y nói đến tuổi mười lăm cập kê chính là thời điểm nguy hiểm.”
Hắn ôm lấy nàng, dùng ánh mắt chưa từng gặp qua mà nhìn nàng chăm chú: “Trẫm cũng hy vọng, sau khi trẫm đăng cơ đứa bé đầu tiên là nàng vì trẫm mà sinh dục.”
“Sau này khi chúng ta có con, trẫm định sẽ rời cung cho nàng, Vĩnh Thọ cung gần  Dưỡng Tâm điện nhất, trẫm vẫn luôn giữ chỗ đó, đến lúc đó nàng và con đều ở cạnh trẫm. Bây giờ nàng ở Diên Hi cung, quả thật hơi xa một chút.”
Lúc Hoàng thượng nói những lời này, ánh mắt hắn như chứa cả biển sao cuộn trào, trong nháy mắt, Tú Nguyệt mê man, giờ phút này nàng lại cảm thấy nàng làm vậy có phải có chút không công bằng với Hoàng thượng hay không.
Trước kia, nàng ở trong cung chỉ mong có thể bảo vệ được bản thân, tuổi thơ bất hạnh khiến nàng không muốn con nàng sinh ra và lớn lên trong gia đình phụ mẫu không hòa thuận, như vậy nó sẽ chỉ gặp khổ sở. Nhưng hôm nay nàng lại có một chút dao động, liệu nàng có quyền một mình quyết định có sinh con ra hay không không?
“Nàng đang nghĩ gì thế?” Hắn cười nhạo nàng: “Đúng là tham lam. Trẫm vừa mới nói vậy, nàng đã bắt đầu nghĩ đến làm Tần làm Phi rồi phải không?”
Sau tiệc rượu, dường như Tú Nguyệt có chút thất thần nhưng Hoàng thượng chỉ nghĩ rằng nàng nghe được tin này liền vui quá chứ cũng không nghĩ nhiều.

Bình Luận (0)
Comment