Thanh Cung Sủng Phi

Chương 97

Edit: Huyền Chiêu viện
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
 
"Sao vậy? Ngày thường ngươi luôn bình tĩnh.” Nàng ngồi trên giường la hán cười một tiếng: “Vậy mà cũng có những lúc bị doạ sao?” 
“Tiểu thư.” Bảo Yến đóng chặt cửa phòng phía sau lại, trên mặt có vẻ nôn nóng: “Người có biết ta đi ra ngoài nửa ngày, nghe được tin tức gì không? Nô...Nô tỳ sợ nô tỳ nói ra, người nghe xong sẽ không chịu nổi.” 
Nghe được lời này, Tú Nguyệt vẫy tay về phía nàng ấy, bảo nàng ấy đến gần mình. 
Nàng cười cười: “Sóng to gió lớn đều đã gặp qua, có tin tức gì mà ta không nghe được, ngươi nói đi.” 
Đêm cứu giá đó, dường như Nữu Hỗ Lộc Tú Dao đã đẩy nàng đến cửa địa ngục, không phải nàng cũng đã nhịn được rồi đó sao. 
Còn có cái gì mà không chịu nổi. 
“Tiểu thư nhà ngươi không có yếu đuối như vậy đâu.” 
“Nhưng mà tiểu thư." Bảo Yến đột nhiên tăng cao giọng: "Nhưng lúc này thật sự là đại nạn sắp giáng xuống đầu chúng ta rồi." 
"Từ ngày hôm ấy sau khi trở về tiểu thư bị hạ lệnh không được tự ý ra ngoài. Hôm nay nô tỳ định đến Ngự Thiện phòng lấy chút nguyên liệu để nấu ăn lại không ngờ đến, những người ở bên ngoài đều đang nói về đến tiểu thư." 
“Nô tỳ mới vừa ra khỏi Tây Thiên điện, thì nhìn thấy Lan Quý nhân đang nói xấu tiểu thư khắp nơi, nói cái gì Tốn Tần nương nương bị bệnh, chính là do sau khi tiểu thư vào Diên Hi cung, bệnh mới càng ngày càng thêm nghiêm trọng.” 
“Nhưng càng khiến người ta tức giận hơn chính là, khi nô tỳ đến gần Khải Tường cung, lại thấy nhóm nô tỳ của Tú Thường tại ở đó bàn luận về tiểu thư. Nàng ta nói vào đêm Hoàng thượng bị ám sát đó rõ ràng chính là do tiểu thư chủ động chạy đến cầu xin Tú Thường tại, muốn nhân cơ hội lần này mạo danh thay thế. Tú Thường tại là do thấy muội muội mình từ nhỏ chịu nhiều cực khổ nên mới mềm lòng đồng ý, không ngờ đến sau khi xong việc bản thân lại bị hàng vị, còn tiểu thư thì không nói đỡ giúp một lời, thật sự khiến người ta lạnh lòng.”
“Khi đến Nội Vụ phủ, thì lại nghe thấy lời bàn tán từ bên trong vọng ra, nói đêm đó trực trong phòng ở Thân Vũ Môn, căn bản là tiểu thư đều thuận lợi mọi đường. Còn có nô tỳ chính mắt nhìn thấy ở trong phòng có nửa miếng long bào nằm trên đất, bề mặt còn có chữ viết, đó là do tiểu thư xúi giục Trần Đức giả tạo thánh chỉ, ý đồ mưu triều soán vị. Chẳng qua là sau đó, vì tránh hoàng thất bị người gièm pha nên đã bị Hoàng thượng bí mật hạ chỉ tiêu huỷ.” 
“Như vậy còn chưa hết đâu. Người của Cảnh Nhân cung đã đến lục soát nhà của Trần Đức ở ngoài cung, lục soát được thư từ trao đổi ở chỗ bà lão sống ở đó, thư từ kia giả tạo chữ viết của tiểu thư, nói tiểu thư là người chủ mưu sau lưng, sai Trần Đức hành thích Thánh thượng. Từng việc từng việc đều là do tiểu thư tỉ mỉ lên kế hoạch, vì muốn được hoàng ân, nên khi đêm xuống tiểu thư một mình lẻn đi trước, giả vờ muốn cứu giá, mắt thấy sự việc bị bại lộ, tiểu thư còn có ý định dùng độc giết Trần Đức diệt khẩu.” 
“Tiểu thư ơi. Trước mắt Hoàng hậu nương nương đã cho truyền gọi Thái y đêm đó chẩn trị cho Hoàng thượng. Xác thật trong cơ thể Hoàng thượng còn dư lại lượng thuốc mê đêm đó tiểu thư dùng. Bà lão kia cũng chính miệng thừa nhận, nói tiểu thư từng lén phái người đưa ngân lượng hối lộ cho bà ta, còn bắt được thái giám tự nhận làm nhân chứng, tiểu thư, hiện giờ chúng ta hết đường chối cãi, mau mau suy nghĩ xem có biện pháp gì không.” 

“Ngân lượng…” Tú Nguyệt ấp úng nhìn sắc mặt Bảo Yến, chột dạ nói: “Quả thật là do ta sai Mộc Cẩn lén tìm thái giám đưa ra….” 
“Cái gì." Bảo Yến nghe xong lời này, giống như bị sét đánh, nàng ngẩn người: “...Sao nô tỳ lại không biết?” 
Còn có thể vì sao, Tú Nguyệt chột dạ đầu hạ xuống càng thêm thấp, là sợ ngươi không đồng ý, cho nên mới lén đưa ngân lượng đi. 
Bảo Yến nhất thời bị nàng chọc tức đến không nói nên lời, qua một lúc sau mới tốt lên, nàng thở phào một hơi. Cả tinh thần lẫn thể xác của nàng ấy đều mệt mỏi, bèn đi đến đối diện với giường la hán của Tú Nguyệt ngồi xuống. 
“Thôi.” Nàng ấy bất đắc dĩ thành thật nói, nhìn ngược lại về phía Tú Nguyệt, cười khổ: “Dù sao cũng đã mang nhiều tội danh như vậy rồi, tội nào cũng là tử tội, cũng không nên để bụng với một tội danh này.” 
Hai người cứ như vậy ngồi im trong chốc lát, giọng Tú Nguyệt từ trong phòng vang lên trước. 
Nàng nói: “Sợ sao.” 
“Có cái gì phải sợ.” Bảo Yến xuy một tiếng: “Chúng ta có thể ở bên nhau là tốt rồi. Chỉ là ta đã hứa với phu nhân, phải chăm sóc tiểu thư thật tốt. Lỡ như có chuyện gì, tiểu thư không có cơ hội sống sót, đến lúc đó ta không biết phải đối mặt với phu nhân như thế nào, còn sống càng khó chịu gấp trăm ngàn lần hơn” 
Nàng ấy không phải là người không thể gánh vác, cho nên một năm kia nàng ấy trốn khỏi  Tấn Giang các, tránh thoát đuổi giết, khó khăn lắm mới được phu nhân cứu. 
“Nhưng tiểu thư” Nàng ấy nhìn về phía Tú Nguyệt: “Chúng ta cũng không thể cứ ngồi chờ chết như vậy.” 
“Tiểu thư mỗi lần đều có thể hoá dữ thành lành, lúc này… còn có cách sao.” 
Đối mặt với vẻ mặt chờ mong của Bảo Yến, Tú Nguyệt cười cười trấn an nàng ấy, nàng nói rất nhẹ, như đang cố hết sức: “Mọi chuyện…. ta đều không sợ, chỉ cần trong lòng Hoàng thượng không tin, thì trong cung này không ai có thể làm gì được.” 
Chỉ là lần này… chưa chắc Hoàng Thượng đã hoàn toàn không tin.
Trong đêm cứu giá đó, tất cả bọn họ có ba người, những hành động lời nói của nàng lúc đó khiến Hoàng thượng sinh nghi, chưa nói đến việc giả tạo thư từ, chỉ mỗi việc nàng lại lén cho người ra ngoài đưa bạc cho bà lão mấy chục tuổi ốm đau nằm trên giường thì hết đường chối cãi. Hiện giờ trong lòng Hoàng thượng đối với nàng đã xuất hiện một gai nhọn. Miệng nhiều người nói xói chảy vàng, tích thủy tiêu cốt, chuyện liên quan đến giang sơn xã tắc, cơ nghiệp tổ tông. Lúc này bọn họ thật sự đã nắm chắc bảy tấc, muốn lấy mạng của nàng. 
Tú Nguyệt giơ tay day day trán, nhắm mắt lại: “Lấy hộp thuốc đến đây cho ta.”
Lấy hộp thuốc?

Bảo Yến đứng lên: “Tiểu thư, người định làm như thế nào? Chỉ cần người muốn làm gì, mặc kệ người muốn diệt trừ ai, tối nay ta liền ra tay, không chết không dừng.” 
Tú Nguyệt bất đắc dĩ nhìn nàng ấy một cái: “Mau đi lấy đi.” 
Chờ đến khi Bảo Yến mở khóa rương ra, đưa đồ cho Tú Nguyệt, Tú Nguyệt cầm cái tráp đặt lên giường đất rồi mở ra. Bên trong hai lớp vỏ, lấy ra hai cái bình hồ lô bé bằng móng tay một cái màu đỏ, một cái màu xanh. 
Tú Nguyệt lấy bình sứ màu xanh ra, dùng dây thừng đeo vào giữa cổ.
“Tiểu thư.” Sắc mặt Bảo Yến lập tức thay đổi: “Người muốn làm cái gì?” 
“Đi tìm Bạch Tổng quản đến đây.” Nàng nói. 
Một bình đỏ và bình xanh này là đồ tổ tiên của nhà họ Dương truyền lại. Ông ngoại coi chúng như mệnh nhưng đều lén đưa hết cho nàng. Đặc biệt là bình màu đỏ có kiểu dáng đặc thù này là tiên đan giữ mạng, người sắp chết nếu kịp thời uống vào cũng có thể bảo toàn được tính mạng ít nhất là ba năm. 
Đây vốn là để ngoại tổ phụ dùng bảo vệ mạng của mình nhưng bởi vì sợ nàng sau khi tiến cung sẽ gặp nguy hiểm nên tất cả đều đưa cho nàng. 
[*] Miệng của nhiều người xói chảy thành vàng, tích  thủy tiêu cốt : trích trong “Chúng khẩu thước kim, tích hủy tiêu cốt dã” 眾口鑠金, 積毀銷骨也(Trương Nghi truyện 張儀傳): Miệng người ta nung chảy kim loại, lời gièm pha làm tan xương nát thịt, ý chỉ lời nói dèm pha của mọi người có thể hủy diệt cả một người. 
Tú Nguyệt cúi đầu, nàng cũng thật là bất hiếu. 
“Tiểu thư…” 
Bảo Yến còn muốn nói cái gì đó, nhưng lại bị Tú Nguyệt mắng một câu: “Mau đi”. 
Bảo Yến không còn cách nào khác, dậm chân rồi xoay người đẩy cửa chạy ra ngoài. 
...
Lúc trời sập tối, Bạch Nghiêu quả nhiên giữ lời, đúng hẹn đi vào Diên Hi Cung. T vừa vào cửa không nói một lời dư thừa, cởi khuy cài áo choàng ra, gọn gàng dứt khoát hỏi: “Tìm ta?” 
Tú Nguyệt thấy hắn tự mình ngồi vào giường la hán ở đối diện, bèn nhẹ nhàng khụ hai tiếng. 

Mùa đông chóng vánh qua mau, trong thời điểm giao giữa mùa đông và mùa xuân luân phiên nhau này cũng là thời gian thân thể y khó chịu nhất. 
“Xin lỗi, lại phải làm phiền Tổng quản đến đây một chuyến.” Nàng mở miệng trước, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện quan trọng: “Sau khi chuyện của Diêu Thắng và Giản Tần đi qua, trong khoảng thời gian này có ai tìm đến làm phiền Tổng quản không?” 
Bạch Nghiêu cười khẽ một tiếng: “Bản thân Bồ Tát bùn qua sông, còn nhọc lòng lo cho người khác.” 
Nghe y nói xong câu này, mặt Tú Nguyệt liền hơi đỏ lên. 
Nàng cúi đầu, thẹn thùng nói: “Hiện giờ đúng là ta khó mà bảo vệ bản thân, cho nên mới mời Tổng quản đến đây, giúp ta một lần.” 
“Những việc gần đây, chắc là ngài cũng đã nghe nói.” Nàng nói. 
Bạch Nghiêu nhìn nàng, gật gật đầu.
“Nếu là như thế, ngươi cũng biết, tình cảnh trước mắt ta rất gian nan. Một khi tội danh không được chứng thực rõ ràng, chỉ sợ …… sợ là sẽ bị hạ chỉ ngầm xử lý.” 
Nàng còn chưa dứt lời, y đã lập tức từ chỗ ngồi đứng lên, nhìn chằm chằm mặt Tú Nguyệt: “Sao lại nghiêm trọng như vậy?” 
“Không phải ngươi luôn được Hoàng Thượng yêu thương sao? Như thế sao, hắn lại mặc kệ ngươi?” 
Vốn có nghe nói quan hệ giữa nàng và Hoàng đế xảy ta hiềm khích, nàng bị lạnh nhạt ở Diên Hi cung. Y còn có chút vui mừng, định qua mấy ngày nữa khi trong cung đưa đến hoa đào rất đẹp sẽ hẹn nàng cùng nhau ra ngoài ngắm hoa. 
Sao chuyện lại nghiêm trọng đến mức này? Miệng lưỡi y lạnh lẽo , sắc mặt trở nên nham hiểm hung ác: “Là Hoàng hậu? Hay là Hiền Phi?” 
Tú Nguyệt lắc đầu: “Là ai cũng vậy, nếu Hoàng thượng sinh ra nghi ngờ đối với ta. Hiện tại có lẽ hắn còn có chút chần chừ, nếu qua thêm một thời gian nữa, lời đồn nổi lên khắp nơi, chỉ sợ mặc dù hắn không muốn, cũng không thể không xử lý ta.” 
Bạch Nghiêu trầm mặc trong chốc lát, từ từ ngồi xuống, giọng nói thâm trầm: “Không phải ngươi luôn có rất nhiều cách sao.” 
“Đúng vậy.” Tú Nguyệt làm ra vẻ nhẹ nhàng cười cười: “Cho nên ta đã chuẩn bị cái này.” 
Nàng hé mở hai lòng bàn tay, để lộ ra cái bình hồ lô sứ màu lam kia. 
“Đây là bí dược gia truyền của Dương gia ta, trong đây có một viên đan dược giả chết. Ăn vào nửa canh giờ sau máu trong cơ thể sẽ ngừng chảy, không có hơi thở, giống như một người chết thật sự.” 
Y run sợ: “Ngươi, ngươi muốn….”
“Nếu thật sự có một ngày như vậy, Hoàng thượng vứt ta đi như vứt một đôi giày rách, ta chỉ có thể bí quá hoá liều, ăn viên đan dược giả chết này. Quy định trong cung, nếu phi tần bị bệnh nặng, để đề phòng kiêng kị, sẽ được chuyển đến Cát An sở ở ngoài cung. Cát An sở là nơi cung quyến sau khi chết sẽ được đưa đến, trước khi phong kín quan tài, tổng quản có cách nào, đổi trắng thay đen, ám độ trần thương?”

[*] Là một chiêu trong cờ vây, Ám Độ Trần Thương nghĩa là “Ngầm vượt con đường Trần Thương”. Đây là mưu kế phát xuất từ một câu chuyện lịch sử thời Hán Sở Tranh Hùng trong lịch sử Trung Hoa. Nó như một kế hoạch tấn công bất ngờ mà kẻ địch không thể ngờ tới được.
Nói đến đây, cuối cùng Bạch Nghiêu cũng rõ ràng Tú Nguyệt muốn làm cái gì.
“Ngươi muốn giả chết, xuất cung?” 
Tú Nguyệt trịnh trọng gật đầu. 
Nếu một ngày kia đến, Hoàng thượng thật sự hạ chỉ, bốn phía trong cung đều là người muốn lấy mạng của nàng. Trong toà Tử Cấm thành lạnh lẽo này, nàng ở lại còn có ý nghĩa gì nữa. Thấy nàng gật đầu, ánh mắt Bạch Nghiêu liền trở nên ảm đạm. 
Nếu không xuất cung, có khả năng y sẽ chính mắt nhìn nàng bỏ mạng tại đây, nhưng nếu giúp nàng…. 
“Sau khi xuất cung, sẽ không bao giờ trở lại nữa.” 
Y thốt nên câu hỏi, vô thức có chút chua xót. 
Từ lúc sinh ra cho đến bây giờ, chưa từng gặp người như nàng, nàng xuất hiện trong sinh mệnh của y như một viên minh châu, khiến nhân sinh u ám khô héo của y được chiếu sáng, nhưng rất nhanh rồi sẽ vụt tắt.  
Rõ ràng y đã không có nhiều mong muốn gì nữa. Mặc dù người không thuộc về y, trong những năm rộng tháng dài đôi khi có thể gặp gỡ, có thể ở bên cạnh y, y cũng đã thấy đủ. Nhưng vì sao, vì sao chỉ với một khẩn cầu nho nhỏ như thế mà trời cao cũng đoạt đi, khiến y một lần nữa hai bàn tay trắng. 
Tú Nguyệt không chú ý đến sự khác thường của Bạch Nghiêu, nàng đang nghĩ đến tâm sự của mình, thuận miệng đáp: “Đã xuất cung để bảo vệ mạng, tất nhiên sẽ không quay lại.” 
“Chỉ là Tổng quản.” nàng có lời muốn nói lại thôi mấy lần: “Thay mận đổi đào, nếu ngài có thể giúp ta giả chết thoát thân từ trong quan tài ra, chỉ cần không bị người khác phát hiện là được, ta nghe nói vì để phòng ngừa mùi hôi thối từ xác chết lan ra ngoài, sẽ dán một lớp sơn ở bên ngoài quan tài, cho nên Tổng quản… sẽ không có ai sẽ kiểm tra thực hư trong quan tài có phải là thi thể của ta hay không, ngài cũng ngàn vạn lần không cần…” 
Lại hãm hại thêm một tính mạng vô tội. 
Câu sau này không hay để Tú Nguyệt nói ra miệng, nàng biết Bạch Nghiêu cũng nghe ra ý trong lời nói của nàng. 
Bạch Nghiêu ngồi yên một chỗ không thốt một lời, sắc mặt càng ngày càng lạnh.
“Tổng quản?” Tú Nguyệt theo bản năng gọi một tiếng: “Nếu có chút khó khăn…” 
“Nếu là khó giải quyết…” 
Nàng còn chưa dứt lời, thình lình liền nghe hắn nói: “Ta bị bệnh thì sao? Nếu ta bị bệnh cũng không để ý đến sao?”

Bình Luận (0)
Comment