Chờ đến khi đến bệnh viện xé váy ra mới phát hiện vết thương so với tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn nhiều. Mảnh thủy tinh vỡ vẫn còn ghim trong da, nhất định phải nhíp kẹp nó ra, khi đó sẽ rất đau đớn, hiển nhiên ánh mắt Hàn Tiềm khi đó sắc lạnh lòng người.
Vết thương của tôi ở chỗ bắp đùi, váy bị xé ra trông không được lịch sự cho lắm, cũng may anh đang bận giải thích về chức năng đông máu của tôi với bác sĩ, cũng không quá chú ý đến dáng vẻ sa sút của tôi.
“Vết thương của cô ấy như vậy, sau này có để lại sẹo không?” Sauk hi anh dặn dò bác sĩ lưu ý đến vấn đề về máu của tôi vẫn không quên vết sẹo.
“Cái này cũng rất khó nói, phải xem thể chất của bệnh nhân, phải hỏi cô ấy xem thể chất của cô ấy có lưu lại sẹo không, nếu tình huống thực sự nghiêm trọng thì cho dù là bị muỗi chích cũng để lại sẹo.”
“Vâng, mong bác sĩ chú ý, cố gắng không để lại sẹo, cô ấy là diễn viên.”
Hàn Tiềm nói những lời này khiến tôi cảm thấy có phần khẩn trương, giống như ngự y trị bệnh cho phi tần đang được hoàng đế sủng hạnh luôn phải chịu áp lực “Trị không hết bệnh, xử chém!”, phần lớn y thuật không phát huy tốt, tay chân run rẩy, khiến phi tử xinh đẹp bệnh tật triền miên trên giường bệnh lặng lẽ ra đi. Phải biết rằng, có thể thăng quan làm đến chức ngự y thì tám phần đều là mấy ông lão đầu tóc bạc phơ, có chết cũng là để bảo vệ vị trí của hoàng hậu, thật ra trong thâm tâm ước chừng đang thầm thở phào nhẹ nhõm, cam tâm tình nguyện.
Vì vậy tôi vội vàng bày tỏ lập trường của mình với bác sĩ: “Thật ra cũng không có gì, cũng chỉ là diễn viên thôi mà, chỉ cần mặt không bị thương là được rồi. Khi quay phim cũng không phải ngày ngày phải lộ bắp đùi, không cần vội, không cần vội. Bác sĩ không cần phải cảm thấy áp lực đâu ạ, chỉ cần gắp mảnh thủy tinh ra, cầm máu lại là được rồi, lưu lại sẹo hay cái gì cháu không để ý đâu ạ.”
Bác sĩ điều trị cho tôi là một người phụ nữ khá lớn tuổi, ánh sáng bắn ra từ viền kính lấp lánh, hết nhìn tôi lại nhìn Hàn Tiềm, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Hàn Tiềm: “Không có vấn đề gì, tôi sẽ tra thuốc mỡ cho cô ấy, nếu có để lại sẹo cũng không có ảnh hưởng gì lớn.”
Nhất thời tôi cảm thấy không hiểu chuyện gì cả, nhưng trên mặt Hàn Tiềm thoáng hiện lên sự lung túng. Lúc này, vừa đúng lúc điện thoại của anh reo vang, anh liền thuận thế bước ra cửa.
Quả thực, tôi cũng không quan tâm có để lại sẹo hay không, chỉ muốn biết khi nào tôi mới có thể trở lại tiếp tục quay phim như bình thường được.
“Cũng may diện tích vết thương của cháu không quá lớn, khoảng 2 ngày, nếu động tác không quá mạnh thì quay phim không có vấn đề gì. Tuy nhiên, sinh hoạt vợ chồng thì nên kiềm chế một thời gian. Với vị trí vết thương như vậy khi quan hệ rất dễ đụng phải.”
Lần này tôi nghe rõ rồi, muốn mở miệng giải thích. Vị nữ bác sĩ kia dường như đã thấy nhiều tình huống như vậy rồi, không trách mà vỗ vỗ cai tôi: “Nữ minh tinh cũng không dễ dàng gì, trước đây bác cũng có chữa trị vết bỏng cho Hà Lily. Hà Lily là một người rất mạnh mẽ, một vùng da lớn bị tổn thương như vậy, lại còn một thân một mình tới bệnh viện. Lúc ấy vì mặc đồ bó sát, lúc xé ra da cũng bị loét ra không ít. Cháu so với cô ấy còn may mắn hơn nhiều, còn có người lo lắng tới bệnh tình của cháu, phải biết quý trọng nhé. Trong giới này nhiều chuyện thị phi, người bao dưỡng cháu cũng không tệ lắm, ít nhất trẻ tuổi anh tuấn.”
Lúc ấy, người tôi ngây ra như phỗng, bác sĩ còn không quên dặn dò tôi: “Tuy vậy, cháu cũng đừng tin vào cái gì gọi là tình yêu, đừng có suy nghĩ vọng tưởng có thể gả cho loại đàn ông này, tranh thủ lúc anh ta còn trân trọng cháu, giữ lại cho bản thân một ít để lo con đường về sau.”
Tô Đình nói: “Muốn biết một người đàn ông đối với cậu tốt bao nhiêu, chỉ cần nhìn vào những thứ anh ta mua cho cậu có thực dụng hay không, cái gì mà nhu tình mật ý(
chỉ tình cảm ngọt ngào, dịu dàng), tặng hoa này nọ, ăn một bữa cơm thịnh soạn, tất cả chỉ là gió thoảng mây trôi mà thôi.” Ngẫm lại lời của bác sĩ, không khỏi cảm thấy đau khổ tờ đó không sao cự tuyệt được.
Tính đi tính lại, Hàn Tiềm chỉ giúp tôi mua quần lót… Nghĩ tới điều này, thạt sự anh không được tính là đối xử rất tốt với tôi.
Vì vậy, sau khi Hàn Tiềm trả lời điện thoại xong quay lại, tôi đang nhìn một phần chiếc quần lót in hình hoạt hình lộ ra ngoài do cái váy bị hư hại nặng mà ngẩn người.
Hình như Hàn Tiềm nghĩ rằng tôi đang tiếc chiếc váy bị hỏng, cởi áo vest ra đưa chp tôi: “Dùng cái này che lại đi.”
Tôi nhìn anh ngồi vào chiếc ghế đối diện mình, ngẩng đầu hỏi anh: “Chuyện xế chiều hôm nay sẽ xuất hiện trên báo sao?”
Trong quá trình quay phim thường hay xảy ra sự cố bất ngờ, đặc biệt là đạo cụ lấy giả thay thật thì càng dễ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, rất dễ khiến các thành viên trong đoàn làm phim thêu dệt lên những tin tức trái chiều, cộng thêm Hàn Tiềm lại trực tiếp ra mặt ôm tôi lên xe, xen vào mối quan hệ giữa Hàn Tiềm và Liễu Sơ Lãng, nghiễm nhiên tạo thành thái cự tam giác tình yêu.
Cùng Hàn Tiềm xuất hiện trên báo, còn là những tin tức không rõ ràng, thế nào tôi cũng thấy không sẵn lòng.
“Sẽ không. Tôi vừa mới làm việc với tòa soạn báo, mua lại toàn bộ số ảnh chụp xế chiều ngày hôm nay, em không cần lo lắng. Hay là em muốn xuất hiện trên trang nhất?”
Tôi cuống quýt xua tay, đồng thời bày tỏ sự biểu dương hết mực đối với hành động mua lại toàn bộ tin tức của Hàn Tiềm lần này. Không nghĩ tới anh lại tỏ ra mất hứng, sắc mặt trầm xuống: “Em thực sự không muốn xuất hiện trên trang nhất vì chuyện này, nhưng lại vẫn xuất hiện trên trang nhất vì những chuyện khác.” (
Crystal: Đây có phải câu hờn, câu dỗi của anh Hàn không vậy???)Tôi nghĩ chắc là anh đang ám chỉ chuyện mà tôi chuẩn bị thực hiện cùng Lý Khải Duệ, vì vậy thẳng thắn thừa nhận. Dù sao lần bị thương này tốt xấu gì cũng là do kịch bản của em gái anh, hiển nhiên Hàn Tiềm có năng lực ứng đáp với truyền thông tốt hơn tôi, vạn nhất anh nguyện ý giúp một tay bày cách cho chúng tôi thì không còn gì tốt hơn.
“Đúng nha, em đang tính cùng Lý Khải Duệ tạo ra một số tin tức. Trong buổi phỏng vấn lần trước, anh và Liễu Sơ Lãng đoạt hết toàn bộ sự chú ý đối cới nhận vật chính của chúng em. Hiện tại, mọi mối quan tâm đều đổ dồn về chuyện yêu hận tình cừu của hai người, em và Lý Khải Duệ sao đọ được với hai người.”
Tôi còn định tiếp tục giả bộ đau buồn để mong đổi lấy chút ăn năn tự trách của Hàn Tiềm, rồi sau đó nhờ giúp đỡ, nhưng nào ngờ anh đột nhiên đưa tay ra, sờ đầu tôi, hình như cảm thấy xúc cảm không tệ, còn xoa xoa.
“Thẩm Miên, em tỏ ra ngoan ngoãn một chút đi. Tôi không thể tạo scandal với em, đối với em không có bất kỳ chỗ nào lợi cả, chỉ mang lại tổn thương thôi. Tôi có cả một gia tộc chống đỡ, còn em ở trong giới giải trí chỉ có một thân một mình phấn đấu. Tôi không thể tùy tiện kéo em vào được. Em cũng không nên đi true chọc Tống gia. Sự cố lần này chẳng qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn, em cũng không cần suy nghĩ nhiều, chung sống với Liễu Sơ Lãng cho thật tốt. Mặc dù cô ấy xuất thân trong một gia đình có gia thế nhưng thực sự muốn trở thành một diễn viên xuất sắc trong giới.”
Tôi đáp: “Em thực sự cũng muốn diễn xuất cho tốt.”
Liễu Sơ Lãng muốn trở thành diễn viên xuất sắc, cho nên Hàn Tiềm và cô ta hoạt động nào cũng cùng nhau xuất hiện, dự tiệc hay họp hành đều dẫn theo cô ta, cộng thêm nhà cô ta có bối cảnh, đám paparazzi cũng không dám nói những lời khó nghe. Còn tôi thì lại không giống như vậy. Người phía sau tôi chẳng rõ là ai, tôi lại có nhiều tin đồn thất thiệt như vậy, cũng không có nhân vật hay gia tộc có bối canh nào đứng ra phản kích, trấn áp giúp, vì vậy mà đám paparazzi lại càng thoải mái thêu dệt không kiêng kỵ tôi.
Đây chính là quy tắc, sánh đôi cùng với một người giàu có, đó là chuyện tốt, thêm gấm thêm hoa; sánh đôi cùng kẻ bần dân, sẽ khiến người ta lien tưởng đây là giao dịch không quang minh chính đại.
Ngày đó, một đêm thành danh là Liễu Sơ Lãng, chính là thiên thời địa lợi nhân hòa, thậm chí những người trong giới sẽ tỏ ra hâm mộ, kính trọng, muốn kết giao. Nếu đổi thành tôi, ước chừng phải cắn răng nghiến lợi, đỏ mắt ghen tụ, vu khống cho tôi là dựa vào một “ngày” để thành danh.
Giống như thực vật sinh trưởng trên đất đai cằn cỗi, không có sự chăm bón của bạn mà vẫn có thể hấp thụ chất dinh dưỡng, xuất kỳ bất ý (
chỉ hành động bất ngờ khi người ta không đề phòng) đơm hoa kết trái. Bọn họ chỉ quan niệm, khi ở trong vùng đất đai màu mỡ thì việc nở ra những bongo hoa xinh đẹp là chuyện đương nhiên. Bản thân đang ở nơi đất đai cằn cỗi, không thể nở hoa, cho nên cùng một mảnh đất, lại có thể vượt qua trở ngại để nở hoa ắt phải là mầm mống tà ác.
Lần này, Hàn Tiềm vì tốt cho tôi, nhưng chúng tôi đều phải tuân theo cái quy tắc khiến người ta đau thương này. Hay nói cách khác, Hàn Tiềm và tôi không thể cùng nhau đứng dưới ánh đèn sáng chói. Trong buổi vũ hội hóa trang đó, anh không hôn tôi, quả thực đúng là đang bảo vệ cả hai chúng tôi. Nếu cứ bất chấp hết thảy mọi chuyện giữa hai chúng tôi, thì lúc này không khác gì đi vào chỗ chết.
Có lẽ thấy khuôn mặt rối rắm của tôi, Hàn Tiềm liền vuốt ve gò má tôi: “Sau này phải học cách suy nghĩ cho bản thân. Không phải lúc nào tôi cũng ở cạnh được, Tống Minh Thành, Tống Minh Nguyên hay những người khác cũng giống như vậy.”
Lời nói như vậy rất lâu trước đây, cũng từng có người nói với tôi như thế. Tôi nhớ lại trước khi bà nội tôi lâm chung kéo cánh tay tôi, cũng quan tâm tôi như vậy. Mỗi vị trưởng bôi yêu quý tôi trước khi mất đều nói một câu như vậy. Bởi vì, mặc dù họ yêu bạn, nhưng cuối cùng lại không có cách nào vĩnh viễn ở bên cạnh bạn, bảo vệ bạn, cuối cùng đều sẽ rời xa bạn. Loại tình cảnh này thực quá bi thảm, vì vậy mấy lời này của Hàn Tiềm đã trực tiếp đánh trúng tuyến lệ của tôi, đợi tới khi anh tiếp tục ân cần vuốt ve mặt tôi, trên mặt tôi đã lưu lại hai hàng nước mắt.
Ngón tay lạnh như băng của Hàn Tiềm chạm vào nước mắt ấm nóng của tôi, quả nhiên giống như bị bỏng mà dừng lại. Thường ngày, tôi hay tươi cười, rất ít khi rơi lệ. Trước kia, Hàn Tiềm ném tôi vào hồ bơi, tôi cũng chịu đựng không khóc, đây cũng là lần đầu tiên ở trước mặt anh tôi tỏ ra thất thố, lặng lẽ rơi lệ như vậy.
“Còn đau phải không?” Có lẽ Hàn Tiềm cho rằng tôi bởi vì bị thương, động tới vết thương nên mới khóc, giọng nói mang theo sự dịu dàng mà cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe thấy, rất đỗi mềm mại, tôi bị dọa đén nỗi thiếu chút nữa khóc òa lên.
Nhưng bản thân Hàn Tiềm lại không hề cảm thấy gì, vẫn một lần lại một lần xoa đầu tôi, tựa như anh đang sờ con mèo béo của mình vậy. Ánh trăng rất sáng, tôi suy nghĩ vẩn vơ, có lẽ hiện tại Hàn Tiềm hơi thích tôi, ít nhất tình cảm giống như tình cảm anh dành cho mèo béo là có.
Lúc này, những ngọn đèn ngoài cửa sổ đã được thắp lên rực rỡ, không khí bên trong phòng yên lành, tôi nghĩ đến câu nói của Tống Minh Thành, trong chuyện tình cảm, người nào thích trước người đó không nghi ngờ gì sẽ là kẻ bại trận, nhất thời tâm tình không còn buồn đau, cảm thấy tiền đồ của tôi bừng sáng. Vì vậy vui vẻ lau hết nước mắt, nước mũi vào bộ âu phục của Hàn Tiềm, ngẩng đầu đối cới loại hành động thâm tình hay vong tình như sờ đầu của Hàn Tiềm cười cười.
“Hàn tiên sinh, đầu của em, một tuần nay chưa gội.”