Thánh Đế Ma Thần Hệ Thống: Thánh Đế Chi Đạo

Chương 43

....

Đến bữa ăn, mọi người trong học viện đều tập trung ở phòng ăn học viện. Nếu so với phòng ăn của Nặc Đinh học viện, phòng ăn nơi đây còn bé hơn. Xung quanh đồ vật bốn phía bằng gỗ, trên bàn có rất nhiều mỹ vị đồ ăn được bày ra, hiển nhiên là Hoắc Lân nấu!

“Lân ca” Hoắc Lân vừa vào phòng đã có một giọng nữ vang lên.

Hắn liền thấy Tiểu Vũ cùng Ninh Dung Dung đang ngồi cạnh bên nhau, mỉm cười nhìn hắn.

Hoắc Lân mỉm cười lại, gật đầu về phía các nàng. Cùng lúc đó một tiếng lạnh lùng vang lên

“Hừ”

Nhìn kỹ mới rõ đây là từ chỗ Chu Trúc Thanh phát ra. Chỉ thấy nàng đang tức giận nhìn hắn.

Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của nàng, Hoắc Lân không lí do nghĩ đến cảnh hương diễm khi nãy trong ký túc xá, hắn trong lòng cười khúc khích, giả ra một vẻ mặt vô tội nhìn nàng!

Đợi đến lúc Hoắc Lân tỉnh hồn lại, liền thấy tất cả mọi người nhìn hắn vẻ mặt quái dị, trong đó lấy Chu Trúc Thanh vẻ mặt hơi hồng, trong ánh mắt hàm đầy sát khí.

Bị nhiều ánh mặt quái dị như vậy nhìn chằm chằm, dù là lấy tu vi “Siêu cấp Phong Hào Đấu La” cấp bậc da mặt của hắn cũng không nhịn được đỏ lên, không dám nhìn vào ánh mắt của Chu Trúc Thanh, lập tức ngồi xuống.

Ngồi xuống ghế, trước mặt hắn liền là ánh mắt tự tiếu phi tiếu của Đường Tam cùng vẻ mặt bỉ ổi của Áo Tư Tạp làm Hoắc Lân càng thêm chột dạ, làm bộ không để ý tới bọn hắn rồi lấy tô mì hút!

Mọi người nhìn bình thường lãnh đạm ngạo khí lăng nhiên Hoắc Lân cũng sẽ có vẻ mặt đáng yêu như vậy, tất cả đều cười òa

“Ha ha ha... Ha ha ha...” Trong đó lấy Triệu Vô Cực cùng Đái Mộc Bạch hai cái này không biết liêm sỉ từng bại tướng dưới tay Hoắc Lân ăn đau khổ cười to nhất.

Cả bữa ăn đều diễn ra trong tiếng cười. (Cười)

Ăn xong, viện trưởng Phất Lan Đức đứng lên, cao giọng nói

“Tốt lắm, kết quả của Ninh Dung Dung các ngươi cũng thấy rồi.” Sau đó thâm ý nhìn về phía Ninh Dung Dung. Người sau lập tức vẻ mặt ngạo kiều khó chịu khẽ hừ một tiếng. Đối diện nàng Hoắc Lân liền nói

“Dung Dung” Hắn lắc đầu nhìn về phía nàng. Người sau hội ý, khẽ cắn răng, đứng dậy

“Xin lỗi đại gia, ta biết sai rồi”

Mọi người nghe nàng chân thành, đều mỉm cười thân thiện.

Phất Lan Đức nghe nàng nói, trên khuôn mặt hiện lên mỉm cười hài lòng, ra hiệu cho nàng ngồi xuống, nói tiếp

“Tại chỗ này tu luyện, sẽ phải tuân thủ quy củ của học viện. Tại mỗi khóa học, lời của ta là mệnh lệnh, kế tiếp các ngươi bắt đầu hướng tới đệ nhất khóa của Sử Lai Khắc hoc viện. Các ngươi, mỗi người đều độc lập hoàn thành khóa trình của chính mình, đừng trách ta không nói trước, nếu các ngươi làm không tốt, vậy, không chết cũng bị lột da.”

Hắn ngừng một chút, nói

“Được rồi, tất cả mau ăn nhanh rồi trở về ngủ đi, ngày mai còn phải xuất phát sớm”

Mọi người nghe vậy, lập tức đem mỹ thực trên bàn nhanh chóng quét sạch không còn một mống rồi trở về ký túc xá của mình.

Chu Trúc Thanh cùng Hoắc Lân trở về ký túc xá của họ. Cả hai đều mau chóng lên giường của mình. Hoắc Lân thấy Chu Trúc Thanh chuẩn bị ngủ liền định nói gì đó

“Trúc Thanh, ta...”

Nào ngờ Chu Trúc Thanh điểu cũng chưa thèm điểu hắn, lập túc chùm chăn lên đầu. Chỉ một lúc, tiếng hít thở đều đặn đã từ giường của nàng vang lên.

Hoắc Lân thấy nàng như vậy, thở dài một cái. Khoanh chân lên giường, tập trung tu luyện “Thánh đế ma thần quyết”, sớm ngày đột phá 40 cấp bình cảnh.

Một đêm không nói

...

Sáng sớm hôm sau, khi Hoắc Lân từ tu luyện tỉnh lại đã không thấy Chu Trúc Thanh đâu. Cảm nhận hồn lực của mình đã đạt tới đỉnh phong, chỉ cần tiến thêm một bước là có thể đột phá, Hoắc Lân không khỏi trong lòng hoan hỉ.

Đúng lúc này, một trận gõ cửa truyền đến

“Cốc cốc”

“Chi nha” Người đến là Đường Tam, thấy Hoắc Lân đã tỉnh dậy liền mỉm cười

“A Lân, ngươi đã tỉnh rồi. Nếu tỉnh rồi liền mau chóng chuẩn bị ra thao trường tập trung.” Nói xong đưa cho hắn một cái bánh mỳ.

Hoắc Lân nhận lấy bánh mỳ, tạ Đường Tam một câu sau đó liền đem bánh mỳ ngậm vào mồm. Hai người sau đó đi đến sân tập. Khi đến đó đều thấy mọi người tập trung đủ cả, ngũ nam tam nữ.

“Nếu đã tập trung đông đủ, như vậy, xuất phát” Phất Lan Đức phất phất tay nói

Nói xong, chỉ thấy mủi chân hắn chỉa xuống đất, nhanh chóng bước đi, nhắm phương hướng bên ngòai học viện học viện đi tới.

Mọi người cũng vội vàng đuổi theo.

Phất Lan Đức thủy chung bảo trì tốc độ mau lẹ, lúc này mới thấy sự chênh lệch thưc lực của năm tên đệ tử.

Theo sát tại Phất Lan Đức phía sau, là kẻ có hồn lực thâm hậu nhất Đái Mộc Bạch. Phía sau Đái Mộc Bạch là Chu Trúc Thanh, mà đi song song với nàng là Hoắc Lân.

“Thà đi với một mỹ nữ còn hơn phải đi chung với lũ đực rựa” Đây là ý nghĩ của Hoắc Lân lúc này, chân hắn nhẹ nhàng bằng bộ pháp riêng của hắn chạy bộ, không chút nào lộ ra vẻ cố sức.

Quỷ Ảnh Mê Tung của Đường Tam lợi hại ở chỗ tinh diệu, nói về tốc độ thu ngắn khoảng cách xa, lại không bằng Chu Trúc Thanh là Mẫn công hệ hồn sư. Cho nên hắn xếp tại vị trí thứ ba.

Mã Hồng Tuấn ở tại vị trí cuối cùng, nhưng cũng không chậm lắm so với Đường Tam.

Dọc theo đường đi, Phất Lan Đức chẳng nói câu nào, bọn Hoắc Lân cũng không lên tiếng.

Nhìn cảnh vật xung quanh, Hoắc Lân lập tức biết điểm dừng của chuyến đi này, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười ý vị thâm trường

“Thật thú vị”

….

“Được rồi, dừng lại đi.” Phất Lan Đức dừng lại tại một tòa kiến trúc lớn, nói.

Này kiến trúc có vẻ hùng vĩ, nhìn qua có hình tròn, cao sơ sơ 120 thước.

Đường Tam tò mò hỏi

“Viện trưởng, nơi đây là?”

“Đây chính là Đại Đấu Hồn Tràng. Cái gọi là đích đại đấu hồn tràng, chính là địa phương cho các vũ hồn sư đánh nhau chết sống, cũng chính là nơi hồn sư đối chiến. Bất luận là Thiên Đấu đế quốc hay là Tinh La đế quốc, đều có như một loại quy tắc như vậy, đấu hồn tràng quyết định hưng suy của quốc gia.” Ngừng một chút lại nói tiếp

“Đại đấu hồn tràng có riêng một thế lực và quyền uy của chính nó, là một loại thế lực địa phương đặc thù. Nó do bảy đại gia tộc hồn sư nổi danh của toàn đại lục liên hợp sáng lập. Cũng không thuộc về hai đại đế quốc hoặc là vũ hồn điện, có thể nói là một phương thế lực thứ ba, phú khả địch quốc, tại đại đấu hồn tràng nội thành danh đích hồn sư. Tại tất cả quốc gia đều muốn trở thành minh tinh sáng nhất, chẳng những có thể thu được thật lớn ích lợi, còn có thể thu được thật lớn danh vọng, hơn nữa, đại đấu hồn tràng là một địa phương tương đối công bình, ở chỗ này, cho dù ngươi giết một thành viên hay truyền nhân của đại gia tộc, cũng không cần lo lắng bị trả thù, đây là tính công bằng của nó.”

“Lúc hồn sư tại tiến vào đại đấu hồn tràng đều chỉ dụng đấu hồn hai chữ đại biểu, thu được trận đấu thắng lợi nhận một quả huy chương. Mỗi thu được một hồi thắng lợi, sẽ có tích phân nhất định. Tích phân đạt tới trình độ nhất định, cấp bậc huy chương tăng lên. Huy chương chính là đại biểu cho cấp bậc tại đại đấu hồn tràng, hơn nữa cũng là hình thức đại diện thông dụng ở tất cả các thành trên toàn đại lục. Huy chương cấp bậc cao thì có chỗ tốt rất nhiều. Ta không cần giải thích rõ. Huy chương là cấp bậc, dựa theo loại khóang vật mà phân ra, thấp nhất là thiết huy chương, cũng chính là Thiết đấu hồn, hướng thượng theo thứ tự là Đồng, Ngân, Kim, Tử kim, Lam bảo thạch, Hồng bảo thạch, Kim cương, tổng cộng tám cấp bậc.”

Nói đến nơi đây, Phất Lan Đức đưa ánh mắt theo thứ tự từ trước mặt năm người đảo qua, “Ta cho các ngươi nhiệm vụ, chính là trước khi tốt nghiệp, ít nhất bắt được ngân đấu hồn huy chương, hiểu được chưa?”

Phất Lan Đức vừa dứt lời, trong đầu Hoắc Lân liền vang lên một đạo thanh âm

Tại đấu hồn tràng, thi đấu chia làm ba loại, một loại là bác dịch, cũng chính là cùng nhau luận bàn, cấm hạ thủ giết người, một loại khác là sanh tử đấu, dùng để giải quyết điều không thể và là tranh đoan đích thực, cuối cùng là đúng đổ đấu. Do người của đại đấu hồn tràng làm trọng tài, đổ đấu song phương bỏ ra cùng số lượng tiền, cùng số lượng hồn sư tiến hành trận đấu, cuối cùng kẻ chiến thắng lấy hết. Đổ đấu đầu tiên chính là sanh tử đấu. Rất nhiều quý tộc, tông tộc gây ra mâu thuẫn, thù hằn với nhau khi sử dụng phương pháp thi đấu này.

Mà hình thức, quy tắc của trận đấu cũng chia ra làm ba loại, một chọi một, hai chọi hai và quần chiến. Trong đó, quần chiến hai bên thượng ghị số lượng người thi đấu, dựa theo quy củ của đại đấu hồn tràng, bình thường đều là bảy đến mười người một đội.

Ở chỗ này tiến hành báo danh hết sức đơn giản, chỉ cần nói ra tên, tuổi, nơi sinh, kiểu vũ hồn là có thể lĩnh huy chương khởi điểm là thiết đấu hồn huy chương, đương nhiên, lệ phí cho mỗi người là mười kim tệ.

Đồng thời, cùng lúc tiến vào Vũ Hồn Điện để kiểm tra vũ hồn lực, nhằm xác định cấp bậc.

Sau kiểm tra liền tiến hành phân loại thi đấu, Phất Lan Đức mang bọn họ đi tới khu vực đấu hồn loại bác dịch, đơn giản phân phó cho vài câu, rồi tự mình đi về phía trong của đấu hồn tràng.

Rất nhanh, sáu người đã chuẩn bị xong, bởi vì bọn họ là đồng thời tới, nên bị phân chia vào khu bác dịch thứ mười bốn tiến hành thi đấu.

Đái Mộc Bạch cùng Hoắc Lân có đối thủ cấp bậc là Hồn Tôn, còn Đường Tam bốn người còn lại đối thủ đều là Đại Hồn Sư mà thôi.

Tiểu Vũ ngồi ở bên cạnh Hoắc Lân hỏi

“Dù sao mỗi ngày cũng chỉ có một trận bác địch, nhưng lại có thể tham gia nhiều loại hình, không bằng chúng ta tham gia thể loại 2 đấu 2, sớm chút đạt đến tích phân yêu cầu”

Hoắc Lân đem ánh mặt nhìn về phía Đái Mộc Bạch, dù sao người sau cũng đã từng tham gia, như thế nào cũng rõ ràng hơn là tiểu bạch bọn hắn

“Không thành vấn đề, nhưng phải chia đội ra sao đây?” Đái Mộc Bạch thấy Hoắc Lân đá nghi vấn về phía hắn, không do dự nói

“Đơn giản thôi, Tiểu Vũ cùng A Lân đều là Hồn Tôn, vậy hai người một nhóm. Ta cùng Mộc Bạch một đội là được, như vậy hai chúng ta một nhóm. Còn lại Ninh Dung Dung cùng Chu Trúc Thanh có hồn lực sàn sàn nhau một nhóm, như vậy chúng ta cũng sẽ không gặp phải đối thủ có hồn lực quá mạnh” Đường Tam ở một bên tỉnh táo phân tích.

Năm người còn lại nghe xong, gật gật đầu. Sau đó cả nhóm đi đến khu vực báo danh hai đối hai.

“ Khoan đã! Viện trưởng ta có chuyện muốn nói!” Đột nhiên Hoắc Lân đứng lại kêu lên.

“ Hả chuyện gì?” Phất Lan Đức nheo mày lại, không vui hỏi!

“ Ta cần nghỉ phép,ít nhất 5 ngày để làm công chuyện, đừng lo lão già ta vẫn đóng học phí!” Hoắc Lân nhẹ nhàng điềm mật nói, sau đó nhấn mạnh câu sau!

“ Tốt!” Nghe vậy lão ta liền trầm ngâm một tý rồi gật đầu nói!

“ Vậy ta đi trước, Đường Tam phiền ngươi chiếu cố tốt tiểu Vũ!” Lưu lại một câu nói rồi xoay người chạy đi.

….

Không sai, hắn đi ra là vì một cặp song sinh tỷ muội, vốn chính là ban đầu Mộc Bạch trong cốt truyện bạn gái nhưng bị hắn bỏ.

Hai nàng nhưng là quận chúa của một nước nhỏ, không quyền lợi vì mang trong người phế vũ hồn bạch liên hoa!

Hiện các nàng cũng vừa đến tiểu trấn để sinh sống!

Dù sao cũng là đáng thương nữ hài không phải, phải tán

( Tên ta chế dù sao vốn chả biết gọi gì:))))

.....

https://www.facebook.com/groups/215934952570341/

Group facebook, cần gì giao tiếp bình luận ở đây cho tác nhé! Tác sẽ thường xuyên theo dõi!
Bình Luận (0)
Comment