Thanh Gia Muội Tử Khuyết Điểm Bạc

Chương 11


Chờ Điền Chân mang đại nương tử nhà cô đi, Thanh Hoa lúc này mới cùng Thanh Hinh tổ chức buổi họp gia đình lâm thời.

Thanh Hinh còn ở dư vị mút ngón tay, mùi bơ thơm trên da khiến cho nàng ăn no còn cảm thấy thèm, thấy Thanh Hoa ngoắc ngón tay với nàng, liền ngồi tới.

"Hinh nhi muội nói xem, khô dầu ngàn tầng này có thể kinh doanh được không?" Thanh Hoa cảm thấy tự mình đánh giá cũng không chính xác, nàng cảm thấy ăn rất ngon, ở Cửu Hồng Thành nàng không có chú ý tới ăn uống, cũng liền mua một ít món chính cùng nguyên liệu nấu ăn trở về, món ăn nhẹ chỉ có kẹo đường ở đầu phố ngoài ra không còn thấy món khác
Thanh Hinh nghe thấy cũng không hiểu rõ là cái gì, lúc này liền hỏi " Thân tỷ thế nhưng muốn bán món này sao?"
"Không sai" Thanh Hoa dứt khoát thừa nhận " nữ công tỷ cũng không rành nhiều, toàn bộ nhờ em may vá cũng không phải biện pháp, liền bán được mấy bộ y phục chúng ta cũng dư một chút, không bằng mở sạp điểm tâm bán đồ, từ xưa đến nay bán đồ ăn rất dễ kiếm tiền"
Thanh Hinh nói " Nhưng người trong thôn không có ăn ở ngoài, dù có ăn cũng ăn nửa văn tiền là hết mức, muội thấy thân tỷ định bán bánh ngàn tầng khô dầu cũng được, chỉ sợ là có mấy văn tiền kiếm không bao nhiêu, còn phải vất vả nhiều"
Nàng nói không sai, nhưng Thanh Hoa cười với thân muội của nàng " Bán cho người trong thôn thì được nhiêu đâu, tỷ phải đem mấy cái này lên thành bán, người trong thành ăn uống rộng rãi, một văn nửa văn có khi còn không thèm để tâm đến"
Thanh Hinh lập tức mở to mắt sùng bái, chỉ cảm thấy thân tỷ của nàng hiện tại nói gì cũng đúng.


Đáng tiếc bất luận Thanh Hinh hay là Ngô thẩm sát vách đều không cho Thanh Hoa nhiều đề nghị, Ngô thẩm nghe Thanh Hoa định vào thành mở quầy bán đồ ăn thì không đồng ý nói " Con là muội tử xuất đầu lộ diện không dễ đâu, nói chi sạp hàng cũng tốn sức chân tay nữa, muội tử hai đứa sao mà làm nổi chứ? lại nói bán đồ ăn nhẹ cũng không phải muốn bán gì thì bán, chúng ta là người nông thôn ăn uống thô sơ, người trong thành làm gì mà thèm nhìn tới, không thì cứ tập trung vào thêu thùa thì tốt hơn"
Thanh Hoa còn chưa phản biện được hai câu, Thanh Hinh đã tiến lên không phục nói " Ngô thẩm, thân tỷ con hôm qua làm ăn ngon lắm, nhất định có thể thành công"
Ngô thẩm lại tận tình khuyên bảo " Ai u, Hinh muội tử của thẩm ơi, con làm sao biết người trong thành ăn uống ra sao mà nói, chúng ta cảm thấy ngon nhưng trong mắt bọn họ đều là đồ nhà quê, trong thành đều là người thế nào chứ, sinh sống đều sang trọng, nơi nào thèm tới đồ ăn chúng ta"
Thanh Hoa ở bên cạnh nghe cũng không nói nữa, liền cho rằng thẩm chuẩn bị bỏ đi, lúc này mới chú ý một cô bé ở trong sân nhà Thanh gia, cúi đầu cầm một nhánh cây, ở trên đất vẽ tranh.

"Đây không phải con gái của Điền Chân sao? làm sao tới chỗ này chơi vậy?" Ngô thẩm nhìn hồi lâu mới nhận ra đứa trẻ này là con nhà ai.

Điền Chân bình thường không giao lưu với nhiều người, làm sao cho một đứa bé con lại tới nơi này chơi?
Thanh Hoa không nghĩ che dấu cười nói " Con thấy đứa nhỏ Điền Thiện này rất ngoan lại có hứng thú học viết chữ, liền để nó tới nhà con, có thời gian con liền dạy cho nó vài chữ to"
Ngô thẩm nghe a cười một tiếng, đối với lời này của Thanh Hoa có chút không tin, nhưng lại nhìn thấy Điền Thiện vẽ chữ trên đất, liền đi qua nhìn một chút.

Xem xét một hồi liền hít một hơi, Điền Thiện cầm nhánh cây còn không vững, trên đất bùn chậm rãi viết mấy chữ lớn đơn giản.

Ngô thẩm một chữ to cũng không biết, nhưng bà cũng nhìn ra được chữ Điền Thiện viết đều là những chữ to, Ngô thẩm là bà thím nhà quê sùng bái nhất là nương đọc sách viết chữ, cái cằm mở ra không khép được, liền nhìn Điền Thiện quy củ ngồi trên ghế nhỏ, không quá thuần thục tập viết chữ.

Thanh Hoa bước tới nhìn xem, cảm thấy Điền Thiện tập viết hai chữ này không sai, liền dạy thêm hai chữ thuỷ hoả, đều là chữ đơn giản thông thường.

Ngô thẩm mắt mở to như cánh hoa trên đồng, cà lăm hỏi " Hoa muội tử, con thế nào biết chữ? còn có thể dạy cho Điền Thiện?"
Thanh Hoa sớm nghĩ tốt lý do khi Thanh Hinh hỏi nàng, bàn giao không thiếu một chữ " Cũng không biết nhiều, trước kia vào thành gặp mấy cô nương biết vài chữ to, nàng dạy cho con mấy chữ"
Tiền căn hậu quả đều không nói rõ, Thanh Hoa liền nói mình cũng không biết người kia, chính là gặp hai ba lần, họ tên cũng không rõ ràng, dù sao cứ như thế mà biết chữ, còn nói " Cũng không biết người trong thành nghĩ sao, biết mấy chữ liền muốn khoe khoang, ngược lại để con học được"
Ngô thẩm trong đầu sớm đã loạn không nghe rõ Thanh Hoa đang nói cái gì, dù sao chữ này đúng là chữ thật, liền nói!.


"Vậy!.

vậy Thanh Hoa a, con xem, con xem Ngô Uyển nhà thẩm có thể tập viết mấy chữ được không?" Bà nói trong xấu hổ, mặt mo nói xong liền đỏ ngầu.

Bà cũng biết yêu cầu này có chút quá đáng, khả năng để tôn nữ học mấy chữ, về sau lấy chồng cũng sẽ không sợ bị khinh phụ? muội tử biết được vài chữ to có thể gả cho nhà tốt một chút, trước đây con gái thôn trưởng lấy chồng, không phải bởi vì biết viết tên Danh nhi của chính mình mà được gả vào nhà chồng có trâu có ruộng.

ĐIền Thiện rất bảo vệ tiên sinh của bé, sợ tiên sinh bé dạy người ta học không lấy tiền liền nói " Ngô thẩm thẩm, tiên sinh dạy chữ cho con phải có tiền công"
Lời đồng nhan đồng ngữ cũng không khiến người ta phản cảm, ngược lại khiến Ngô thẩm mặt đỏ tới mang tai " Con cũng biết Ngô thẩm không có ngân lượng! "
Nhưng nói xong Ngô thẩm lại cảm thấy hối hận, sờ sờ trong túi có mấy đồng tiền cô đơn, cắn răng nói " Không thì Thanh Hoa con nói xem, một tháng bao nhiêu tiền thì có thể được??" Nói xong liền móc ra mấy đồng tiền để trong lòng bàn tay.

Thanh Hoa sờ sờ đầu Điền Thiện, vội vàng đối với Ngô thẩm nói " Ngô thẩm quá khách khí rồi, thẩm giúp con với Thanh Hinh nhiều lần, mai cứ đưa Ngô Uyển sang đây, đúng lúc Điền Thiện chỉ mới học, hai đứa cùng học cho có bạn"
Thấy mấy đồng tiền mà Ngô thẩm tích luỹ được, nàng còn nói " Con cũng không nhận mấy văn tiền của thẩm, thẩm cất đi"
Ngô thẩm cảm thấy cũng kỳ, nhưng mấy văn tiền này có được cũng không dễ dàng, bà liền cẩn thận cất vào túi, mới nói " Không thì con xem, trong nhà thẩm có mấy túi bột mì, con nhận được không?"
Bà nói cũng không chắc, bột mì kia làm từ gạo còn non, người trong thôn có khi sẽ chế biến thành mì sợi, hoặc làm thành bánh bột ngô uống cùng nước để ăn khi đi làm ruộng, cảm giác cũng không còn tốt, chỉ còn một túi!.


Thanh Hoa lại vội nói " Tốt, vậy được rồi, con hôm qua cũng mới hết bột mì, con nhận lấy một túi bột mì"
Ngô thẩm giống như sợ Thanh Hoa lật lọng, liền trở về nhà bà cầm túi bột mì mang qua, còn thuận đường kéo tiểu muội tử nhìn qua như thuỷ linh tới.

Ngô Uyển lúc này đang ở trong nhà may may vá vá, tuổi còn nhỏ nên kỹ năng may vá cũng không tốt lắm, nhưng nãi nãi bảo nàng học nàng liền học, không nghĩ nãi nãi hùng hùng hổ hổ kéo mình khỏi phòng, đưa đến Thanh gia.

"Uyển nhi, sau này Thanh Hoa chính là tiên sinh của con, con gọi tỷ ấy một tiếng đi" Ngô thẩm thận trọng dặn dò.

Ngô Uyển nhìn qua ngơ ngác nhưng đặc biệt nghe lời, liền hô " tiên sinh"
Thanh Hoa nhận lấy bịch bột mì, lại nhìn trời còn sớm liền nói " Đã đến thì lưu lại đi, mấy chữ đơn giản, con hôm nay liền có thể học được"
Ngô Uyển nghiêng đầu không hiểu rõ lắm, để Ngô thẩm hất cùi chỏ vào tay nàng liền lại nói " Dạ tiên sinh".

Bình Luận (0)
Comment