Thanh Gia Muội Tử Khuyết Điểm Bạc

Chương 2


Nghĩ đến làm thế nào kiếm tiền, Thanh Hoa một đêm ở trên giường lật qua lật lại không ngủ được, trong đầu đầy những phương cách kiếm tiền.

Trí nhớ trước kia của cỗ thân thể này vẫn còn tồn tại, hiển nhiên mụ mụ của hai tỷ muội này sau khi qua đời bất ngờ, Thanh Hoa ngoại trừ tiêu hết tiền bên ngoài không có tác dụng gì khác, về sau hai tỷ muội hết tiền, Thanh Hinh liền đi giúp sửa quần áo cho hàng xóm
Nhưng nơi này là nông thôn, y phục rách rồi chẳng phải đều tự mình vá lại hay sao? Việc này không thể kiếm tiền, nhiều nhất Thanh Hinh chỉ có thể đổi được chút lương thực, nói cho cùng đáng thương nhất vẫn là tiểu muội tử Thanh Hinh này.

Chính là đến nước này, Thanh Hoa trước vẫn hay làm ẩu, cầm một ít gạo trong tay liền nghĩ đi đổi quần áo đẹp, quả nhiên là phát rồ.

Trong hồi ức của Thanh Hoa, Thanh Hoa trước vẫn luôn ảo tưởng muốn đi vào thành, không hề để vào mắt cái thôn nhỏ bé này.

Người trong thôn thấy Thanh Hoa làm loạn, cũng không giao việc cho Thanh Hinh nữa, Thanh Hoa trước đây trượt chân té xuống sông, được người ta vớt lên, nhiễm lạnh bệnh một trận, Thanh Hinh cắn răng vơ vét một ít bạc còn sót lại trong nhà liền đi chân trần tìm đại phu, chờ Thanh Hoa khoẻ lại liền đứng trước tình cảnh sơn cùng thủy tận.

Vì thế Thanh Hoa đối với Thanh Hoa trước kia rất phẫn hận, ném người ta vào cục diện rối rắm này là có ý tốt sao? nhất là Thanh Hinh, một thân muội tốt như thế làm sao bị nàng dày vò đến mức này, người thần đều phẫn nộ.


Tuy là nói thế, nhưng không thể không đối mặt, hôm sau Thanh Hoa liền cùng Thanh Hinh họp bàn gia đình.

Thanh Hoa chỉ chỉ mặt bàn " Nhà ta hiện tại còn lại ít vốn liếng này, nói xem giờ làm gì đây"
Thanh Hinh lật lại xác nhận, trên mặt bàn xác thực không có cái gì " Thân tỷ, trên bàn đâu có cái gì đâu"
Thanh Hoa gật đầu " Không sai, cho nên chuyện quá nguy cấp rồi"
"Ừm! " Thanh Hinh nghĩ nghĩ " Muội sẽ đi tìm mấy gia đình xin sửa y phục, cũng có thể may vài đôi giày cỏ đi bán, nhưng giày cỏ thì phải đợi mấy ngày nữa"
Vừa nói Thanh Hinh liền bẻ ngón tay tính toán " Trước tiên phải đi hái cỏ, sau đó phơi khô, sao đó xử lý, từ ba đến năm ngày, mấy ngày nay muội sẽ đến Thẩm ma hỏi có ai cần sửa y phục không "
Thanh Hoa nghe xong liền cảm thấy mệt mỏi " Một đôi giày cỏ bán được bao nhiêu?"
Thanh Hinh trợn to mắt " Cái đó không thể bán lấy tiền, nhưng có thể đổi được nửa bát đậu"
"! " Thanh Hoa lại suy tính, làm giày cỏ tốn sức, nhưng không mang nhiều, mỗi nhà cũng có thể tự làm cho chính mình, cần gì mua từ tay nghề quê mùa?
Lại kéo tay nhỏ của Thanh Hinh ra xem xét, kém chút đau lòng chết, một đôi bàn tay mềm mềm nhu nhu, trong vòng mấy năm đã trở nên cứng còng, may vá gia đình, may giày cỏ, da thịt nữ hài tử nhà ta đã sớm bị chai sạn rồi, nhìn cũng biết may không ít giày cỏ, chứ không phải lần đầu tiên.

"Không được" Thanh Hoa bác bỏ đề nghị của Thanh Hinh " Chúng ta hiện tại phải duy trì sinh kế, thu nhập chân chính, phải có giá trị sản lượng!"
Con mắt Thanh Hinh chớp chớp nhìn Thanh Hoa, mặc dù không hiểu thân tỷ nói cái gì, nhưng dáng vẻ thật lợi hại, liền rất ủng hộ gật đầu " Thân tỷ vậy chúng ta làm gì giờ?"

Một câu biến Thanh Hoa trở lại nguyên hình, Thanh Hoa lại xì hơi, hai tay chống mặt " Không biết!.

"
Câu này của nàng chưa nói xong, Ngô thẩm đã từ ngoài cửa xông vào " Thanh Hoa, con đừng khuyến khích Thanh Hinh đi vào thành làm công!"
Ngô thẩm đột nhiên xuất hiện doạ hai tỷ muội giật mình một cái, nhìn cái nồi không trong tay bà, nhớ ra là cái nồi đựng canh tối qua mang sang cho bà.

Chỗ nông thôn chính là hàng xóm thân quen như vậy, vốn muốn gõ cửa nhưng vừa đúng lúc nghe Thanh Hinh cùng Thanh Hoa nói chuyện, bà hiểu tính Thanh Hoa nên lập tức cho rằng Thanh Hoa muốn đi vào thành, tức giận không gõ cửa liền xông vào nhà.

Thanh Hoa há nửa miệng, lúc nãy quả thật có nghĩ tới phương pháp này, nào biết còn chưa nói ra lời, đã bị người ta ngăn cản.

Ngô thẩm giống như phòng ăn trộm nhìn chằm chằm nàng, Thanh Hoa biết Ngô Thẩm ở sát vách hiểu rõ chuyện hỗn loạn mà Thanh Hoa trước kia làm, nếu không phải bà đề phòng, Thanh Hoa sớm đã kéo Thanh Hinh đi vào thành, hai cái muội tử không thân không thích đi vào thành cũng dễ dàng đoán được sẽ gặp chuyện gì, hằng năm đều có người trong thôn bị bán vào Câu Lan Viện, chí ít ở trong thôn không đến mức chết đói.

"Mấy ngày trước nhìn con bình thường chút, như thế nào còn nằm mơ giữa ban ngày, không có chút nào biết sống an ổn!" Ngô thẩm lẩm bầm.


Thanh Hoa bất lực " Con còn có cách gì đâu, dì coi nhà con muốn đói chết tới nơi, người trong thôn không tin con, con cũng chỉ có thể tìm nơi khác tìm việc thôi đúng không?"
Ngô thẩm tức giận trừng nàng " Nếu không phải con trước kia hoang đường, thì đâu đến nổi người trong thôn không tin con chứ đúng không?" Không phải Ngô thẩm không niệm tình nàng, chỉ là Thanh Hoa mỗi lần cầm trong tay chút tiền liền nghĩ đến vào thành, mua chút đồ xa xỉ vô dụng? lúc trở về, khuyên nhủ cũng không nghe, ai còn dám cho nàng việc làm?
Nhưng ngẫm lại, hai hài tử này đều đói đến ăn cỏ dại, tuy nói canh này dễ uống, nhưng cũng không thay đổi được sự thật nó là cỏ dại, Ngô thẩm không thể nhìn hai hài tử chịu khổ, đành phải nói " Trời cũng sắp mùa đông rồi, dì đi hỏi vài nhà xem có ai muốn vá áo, sửa quần gì không, nhất định sẽ có được vài mối"
Thanh Hoa nhanh xen vào " Cũng đừng nhắc tới con, người thôn Thẩm Ma nghe đến tên của con chết sống cũng sẽ không cho việc" đừng nói là việc làm, ngay cả mượn lương đều phải do Thanh Hinh xuất mã, Thanh Hoa chỉ có thể lên núi đào đất.

Cái này cũng không có cách, dáng dấp Thanh Hinh thuỷ linh, sinh cùng cha cùng mẹ mà tướng mạo Thanh Hoa tầm thường, lại hay làm ẩu, người trong thôn Thẩm Ma đều không chào đón nàng.

Ngô thẩm trừng nàng một cái " biết rồi, nhắc đến con còn làm được việc gì"
Thanh Hoa tiễn bà ra ngoài, ngẫm lại Thanh Hoa trước kia quả thực thất bại, chướng mắt người trong thôn cũng chướng mắt nàng, làm cho lúc này phải dựa vào mặt mũi của thân muội.

Sắc mặt nàng nhìn không tốt, Thanh Hinh vội vàng an ủi " Thân tỷ không sao, lúc trời lạnh sẽ có vài nhà cần sửa sang may vá lại y phục, đến lúc đó tỷ muốn vào thành mua quần áo, cũng có thể cầm một ít"
Thanh Hoa nghe được nước mắt chảy ngược xuống bụng, đáy lòng là một tiểu nhân hung ác vừa đánh vừa khóc " Tỷ không phải cặn bã như người kia" nhưng chung quy không cách nào nói ra miệng
Nhưng đột nhiên linh quang loé lên, liền chạy vào phòng, Thanh Hinh vội vàng đuổi theo, chỉ thấy Thanh Hoa mở rương gỗ ở dưới gầm giường lên, lấy mấy bộ quần áo được xếp gọn gàng ra, tình trạng không mới không cũ.

Đây đều là bảo bối của Thanh Hoa trước, mua từ trong thành về, bình thường còn không cho Thanh Hinh chạm vào.


Thanh Hinh bày ra từng bộ đặt ở trên giường, trên mặt rốt cuộc nở nụ cười " Tỷ nghĩ ra biện pháp kiếm tiền rồi"
"Là cái gì?" Thanh Hinh truy vấn.

Thanh Hoa chỉ vào đống quần áo " Tỷ đem đống y phục này đi bán, có thể đổi được chút ngân lượng "
Thanh Hinh nhăn lông mày " Thế nhưng mà thân tỷ, người trong thôn không ai mặc loại quần áo này cả"
Trong thôn cực kỳ đơn giản, mặc đều là vải thô đơn giản hoặc vải bố, những mảnh vải nhuộm màu còn là váy dài, đâu thích hợp công việc trong thôn mà mua.

Thanh Hoa lại cười nói " Người trong thôn không mua, nhưng sẽ có người khác mua "
"Người chỗ nào?" Thanh Hinh hiếu kỳ
"Thanh Hinh, muội có tin thân tỷ không?" Thanh Hoa vẻ ngoài cao thâm khó lường nói " Y phục này là tỷ mua ở trong thành, tự nhiên phải vào thành bán rồi"
"Bán ở trong thành sao?" Thanh Hinh nghe xong quả thực thiên phương dạ đàm, trong thành thứ gì không có chứ? Nơi nào lại mua y phục cũ trong thôn, thân tỷ khẳng định là kiếm cớ để đi vào thành rồi.

Thanh Hinh vốn là không tin, nhưng Thanh Hoa lại nói với nàng " Muội tin thân tỷ đi, thân tỷ từ nay về sau tuyệt không tiếp tục để muội đói nữa"
Ánh mắt của nàng rất chân thành, Thanh Hinh cho tới bây giờ không có nhìn thấy loại ánh mắt này ở thân tỷ, lúc đầu muốn lắc đầu không biết sao lại gật đầu như giã tỏi " Muội tin tưởng thân tỷ".

Bình Luận (0)
Comment