"Con không muốn, con nói không có sai, ông ta vốn là một người quét đường và nhặt rác".
Mặt Thẩm Mãn đanh lại, lạnh lùng nói: — "Tiểu Thục xin lỗi mau!"
Tô Thục mím môi, ánh mắt trợn tròn, có lẽ nó cũng không ngờ, vốn là nó muốn tìm mẹ cáo trạng, nhưng mẹ chẳng những không đứng về phía nó mà còn bắt nó xin lỗi Lâm Bối Bối.
Làm sao nó có thể xin lỗi Lâm Bối Bối được, nếu xin lỗi chẳng phải nó đã thua Lâm Bối Bối sao?
Tô Thục cứng cổ, trên mặt nước mắt lấm lem, hét lên: — "Con sẽ không xin lỗi, con không xin lỗi, mẹ, con ghét mẹ".
Nói xong, Tô Thục khóc bỏ chạy.
Thẩm Mãn nhíu mày muốn đuổi theo, lại nhớ tới cái gì, lập tức xin lỗi Lâm Dũng và Lâm Bối Bối: — "Tôi xin lỗi, nguyên nhân của chuyện này là do con gái tôi không đúng, tôi thay nó xin lỗi hai người, sau này nhất định tôi sẽ giáo dục nó thật tốt".
Chưa từng có ai dịu dàng nhỏ nhẹ với Lâm Dũng như vậy, ông vội phất tay nói: — "Không có gì, không có gì, chỉ là con nít đùa giỡn mà thôi".
Lâm Dũng đã tàn tật nhiều năm như vậy, cũng trải qua rất nhiều loại lời đồn đãi ác ý, nếu để toàn bộ ở trong lòng mà so đo, vậy thì đời này ông phải sống như thế nào?
Thứ khiến ông để ý cho tới bây giờ chỉ có Bối Bối, ông sợ Bối Bối sẽ để ý, sẽ vì ông vô dụng mà ghét bỏ ông, không ai biết vừa rồi ông đã bối rối cỡ nào, cũng may, may là Bối Bối không có để ý.
Chỉ cần Bối Bối không thèm để ý, ông cũng không quan tâm những người khác nữa.
Đối với biểu hiện của cha, Lâm Bối Bối không có chút bất ngờ nào, dù sao nhiều năm nay cha đều như vậy, chỉ là vết thương mà người khác mang lại đối với cha mà nói thì không tính là gì, nhưng vết thương của người con gái là cô mới là trí mạng nhất, cho dù chỉ là một chút.
Lâm Bối Bối tiến lên, nói với Thẩm Mãn: — "Dì ơi, trong chuyện này con cũng phải xin lỗi, con không nên đẩy người".
Lâm Bối Bối đã bốn mươi tuổi, từ khi sống lại cho tới nay thì hành vi cử chỉ đều tương đối chín chắn, nhưng những lời nói kia của Tô Thục thật sự đã chọc giận cô.
Hoặc có lẽ, cô giận không phải là Tô Thục mà là chính cô, bởi vì những lời này của Tô Thục đều là lời kiếp trước mà cô ghét bỏ cha, kiếp trước cô đã dùng những lời nói ác ý, sắc như sao làm tổn thương người cha luôn yêu thương cô.
Thẩm Mãn chấp nhận lời xin lỗi của Lâm Bối Bối, rồi lập tức rời đi tìm Tô Thục.
Lâm Ninh còn phải chuẩn bị đồ đạc trước khi họp phụ huynh nên cũng rời đi.
"Cha ơi, chúng ta vào lớp đi". — Lâm Bối Bối ngửa đầu nói.
"Được". — Nhìn thấy Bối Bối không khóc nữa, Lâm Dũng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng đôi mắt đỏ hồng của Lâm Bối Bối vẫn làm cho ông đau lòng, vừa rồi Bối Bối đã khóc đau lòng đến mức nào.
Không được, lát nữa trở về phải mua một ít thịt kho tàu cho Bối Bối ăn, làm cho tâm trạng của Bối Bối tốt lên mới được.
Chẳng bao lâu đã đến 9 giờ, cuộc họp phụ huynh cũng chính thức bắt đầu.
Lâm Dũng đi theo Bối Bối ngồi ở vị trí, nói thật ông có hơi khẩn trương, nhưng sự phấn khích và vui mừng lại nhiều hơn.
Lưng ông thẳng tắp, tập trung lắng nghe những gì giáo viên nói trên bục giảng.
Đúng lúc này, Lâm Ninh nói: — "Lần này tôi muốn tập trung vào việc khen ngợi em học sinh tiếp theo trong lớp, em học sinh này đã có tiến bộ vượt bậc trong học kỳ này, em ấy đã đạt giải nhất cuộc thi Olympic Toán toàn thành phố và cuộc thi viết văn nhỏ cách đây không lâu, lần thi cuối kỳ một này cũng đạt được điểm tuyệt đối ba môn, cũng là người thành tích tốt đầu tiên của lớp, tiếp theo, chúng tôi sẽ trao giải thưởng cho em học sinh trong lớp này, cụ thể là giải nhất theo thứ tự ngữ văn, toán, tiếng anh và tổng điểm, cũng như ba giấy khen học sinh giỏi. Học sinh Lâm Bối Bối, mời em lên bục giảng".