Màn đêm trở nên tĩnh lặng hơn, sự xuất hiện của những người mới tới mang đến sự rung động không nhỏ với những người đang ở nơi đây, sự cường đại của từng người khiến họ băn khoăn và trở nên cảnh giác đề phòng.
- hừ ..
Bá Nhan hừ lánh linh lực vờn quanh cơ thể cuồn cuộn, lão đưa tay tung thủy chưởng lớn về phía Khải Đức, vốn nghĩ vậy là xong nhưng ngoài ý muốn của lão là Khải Đức vẫn như vậy vẫn bình chân như vại, nhìn Tiêu Mạt với Thu Mai mà nháy mắt.
- Đây là lúc đi chơi đấy à ? thằng ngốc này.
Tiếng nói vừa dứt một kim nhận lớn xé gió mà tới, kim nhận cắt đôi thủy chưởng khiến chúng đổ xụp xuống, như chẳng dừng lại kim nhận còn tiến thẳng về phía hai người Bá Nhan.
Bá Nhan đang vỗ vai Mộng Tuyền cười nói thì bị tấn công bất ngờ khiến lão ngớ người vội vàng ngăn lại nhưng ngăn lại rồi lão bất ngờ không thôi, rõ ràng sau khi va chạm với thủy chưởng của mình mà kim nhận vẫn còn uy lực lớn như vậy.
Hắc Y nam tử nhìn kim nhận đến từ xa mà dự đoán lực lượng nhưng nó lại khiến nét mặt hắn có sự nghi hoặc không hề nhẹ, người đến lực lượng không đơn giản.
Thanh âm vừa dứt Thạch Sanh và Thánh Gióng hạ từ trên cao xuống đứng ngay cạnh Khải Đức, Thạch Sanh không quên vỗ đầu nghĩa tử một cái.
- hề hề..
Khải Đức gãi đầu cười, phu phụ Tiêu Mạt thấy hai người xuất hiện thì bỏ qua đối thủ quay lại đứng bên cạnh chờ đợi.
Lão Hắc chật vật đứng dậy rồi hóa thành hình người trở lại bên cạnh Hắc y nam tử mà đợi mệnh lệnh tiếp theo, Hắc y nam tử nhìn gã nói:
- Lão Hắc ngươi phục dụng đan dược đi chữa trị vết thương đi.
- vâng.
Đáp lời lão khoanh chân ngồi hồi phục lại khí lực đã mất lão biết sự việc càng trở nên khó đoán, lão cần nhanh chóng chữa trị trước khi mọi chuyện xấu hơn, Phương Xuân cùng BạchTiểu Quần thấy đối thủ lùi đi thì cả hai cũng quay lại vị trí của mình.
Đám người nhìn chăm chú năm người mới đến này mà đánh giá, nếu nói Khải Đức là người của phòng ấy thì những người này hẳn cũng vậy, tổ đội này không ai là người đơn giản, vị tiền bối kia cũng ở đây sao ??
Thánh Gióng một thân hắc giác cao lớn, chiếc phi phong diễm đỏ trong gió lay động, đứng ở giữa năm người, đưa mắt nhìn đám người trước mắt mở miệng nói:
- Những người các tông môn này ... Mở cho họ một con đường sống thế nào ??
Đám tán tu nhìn nhau rồi nhìn về nhị Các chủ Vạn Tượng Các, vì lúc này họ đã mặc định như vậy bởi tu vi cũng như địa vị của hắn có trọng lượng nhất bên phía mình.
Hắc Y nam tử nghe hỏi vậy, ngẫm nghĩ thận trọng vì trong năm người này thì có đến ba người hắn không thể nhìn thấu tu vi sâu cạn.
- Tại sao phải như vậy ? giết đi không phải tốt hơn sao ?
- Cũng chỉ là người thua cuộc mà thôi ! lúc này đã không mang lại khó khăn cho các ngươi. Việc các ngươi đã thành giờ giết họ cũng chẳng ích gì, chi bằng hạ nhẹ đồ đao, tích chút công đức đi.
- Chúng có thể tiết lộ thân phận của chúng ta ah...
- Khi các ngươi đến đây hẳn cũng đã chấp nhận thân phận bị bại lộ rồi đi ?? hơn nữa ỏ Lam Nhiên thành này thân phận các ngươi, ta nghĩ hẳn không quá khó để người khác xác minh.
- Quả là như vậy, nhưng giết đi cũng có thể tranh thủ chút ít thời gian.
Hắc y nam tử vừa nói vừa dùng thần thức đánh giá Hắc giáp nhân trước mặt này, nhưng lại khiến hắn nghi hoặc không thôi vì đã chẳng tìm hiểu được gì mà thần thức của hắn như chìm vào khoảng không hắc âm kỳ dị.
Gióng tùy ý để thần thức của Hắc Y nam tử đảo qua mình, nét mặt không đổi:
- Nhưng những người này hôm nay ta phải bảo trụ rồi !
- Các vị nghĩ có thể ngăn cản tất cả chúng ta sao ??
- Như ta đã nói từ trước khi trồng đấu giá hội, ta cùng với trưởng bối các tông môn này có chút nhận thức, việc nếu không biết thì thôi nhưng đã nhìn thấy vậy ta phải quản rồi !
Những người tông môn còn lại nghe vậy mặt mày tươi sáng hẳn lên, tuy nghe nói trên đấu giá nhưng lúc này họ càng khẳng định điều này. từng người cúi đầu hướng Gióng tạ ơn.
- Cảm tạ tiền bối...
- Cảm tạ tiền bối...
Gióng gật đầu coi như đáp lại, hơi nhìn Hiểu Ân đang yếu ớt dựa vào đồng môn hỏi:
- Ngươi không sao chứ ??
- Dạ, vãn bối không sao.. tạ ơn tiền bối cứu giúp.
Hiểu Ân nghe vậy hơi lúng túng vị sự quan tâm, nàng khẽ đứng thẳng rồi hơi hạ người hướng Gióng đáp tạ. nhưng lòng nàng có sự nghi hoặc sao giữa những người các tông môn, người này lại hỏi thăm nàng ??
- Vậy thì tốt ! Bách Hoa tông vốn dĩ ta có lời hẹn đến thăm một lần nhưng tạm thời vẫn chưa thể đi.
- Tiền bối...người nói như vậy là ???
- Ta có lời hẹn với hai cố nhân từ lâu, mà vẫn chưa thể gặp lại quả là có chút có lỗi và tưởng niệm họ.
- Không biết cố nhân tiền bối nhắc đến là ai ?? Nếu tiểu nữ biết sẽ truyền đạt lại cho họ.
- Ta có nói chắc gì ngươi cũng đã biết được ? nhưng nếu ngươi có lòng khi nào trở về tông môn có thể giúp ta gửi một lời nhắn.
Hiểu Ân đoán chắc rằng đó là vị tiền bối trong nội môn nào đó, nói nàng không biết cũng là điều hiển nhiên vì địa vị nàng ở nội môn không có gì đặc biệt, những người ở tầng thứ cao không phải nàng có thể biết được hết nhưng nếu gửi một lời nhắn chắc hẳn không vấn đề gì.
- Vâng, xin tiền bối cứ nói ...
- Hãy đảm bảo mọi người trong tông môn đều có thể biết bởi họ hiện tại đánh tinh có lẽ ít người biết tới :
" Trúc vẫn xanh giữa đại ngàn mây biếc,
Giữa bách hoa đâu ai sánh bằng nàng
Lời đã hứa thì lòng sẽ không quên,
Ta sẽ gặp lại vào ngày mà hoa nở. "
Hiểu Ân lẩm nhẩm nhớ kĩ rồi cúi đầu:
- Vãn bối đã nhớ kĩ, nhất định trở lại tông môn sẽ dốc sức truyền đạt lại lời của người.
Gióng gật đầu, quay lại nhìn Hắc y nhân nói :
- Thế nào ??
- Ta có một câu hỏi: chư vị hẳn đã đến đây từ trước đó, nếu đã là người có quen biết với những người này sao không lập tưc ra mặt mà giờ lại muốn giữ mạng những người này ??
- Mỗi người đều có sự lựa chọn của bản thân và phải tự chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình. trước họ lựa chọn chiến đấu thì cái kết quả đó nên nhận, nếu họ có trách thì nên trách thường ngày không chịu khó tu luyện đi, nhưng lúc này đã thua cuộc và lựa chọn được sống vậy thì ta nên quản rồi ! với lại làm người không nên quá tuyệt tình đúng không ?
- Ta không phải là người ah ...
- À ngươi là Tượng thú... nhắc đến Tượng thú ta cũng có quen biết một con ah, cũng rất lâu rồi không có gặp nhưng có lẽ một thời gian nữa gặp lại.
- không biết đó là ai ?? cảnh giới gì ??
- Đó là một con Đại Tượng Cửu Ngà, thân như vách sắt thành đồng, bước chân rung chuyển đại địa...cảnh giới hiện cũng chỉ là yếu đuỗi cỡ Hóa Thần hậu kỳ mà thôi !
- Cửu Ngà, Hóa Thần hậu kỳ ??? không thể nào..
Hắc y nam tử kinh ngạc không thôi, Cửu Ngà điều này chỉ có trong truyền thuyết của Tượng thú nhưng chỉ có Tượng thú cao tầng mới biết được, sao nhân loại có thể biết ?? Không lẽ thực sự có tồn tại ?
- Nhị ca ... điều này..
- Nhị ca..
Hai huynh muội Tiểu tam nhìn về Hắc y nam tử cũng trở nên rất đỗi kinh ngạc, Đại Tượng Cửu Ngà họ cũng từng nhìn thấy bức thạch điêu trong tế đàn và có nghe đại ca giảng giải qua về tồn tại mang tính truyền thuyết này.
- Người đó đang ở đâu ? Đông Vực hầu như Tượng thú ta đều nhận biết chẳng lẽ Yêu Vực ??
- Hắn ở đâu ?? điều này ta không thể nói ra bởi nói ra các ngươi cũng không biết được, chỉ có thể nói rằng thời gian tới hắn sẽ xuất hiện ở Đông Vực này, cụ thể Lam Nhiên thành.
Gióng úp mở nói vì thấy hắn có hứng thú không nhỏ với vấn đề này, xem huyết mạch vẫn luôn là vấn đề khiến người ta xem trọng nhất là với yêu thú và Voi chín ngà vốn thuộc loại hiếm có cho dù ở bất cứ không gian nào.
- Đông Vực hơn nữa còn là ở Lam Nhiên ?? Tại sao??
- Vì một lời hiệu triệu không thể chối từ...
- Lời hiệu triệu ?? Đó là gì ??
- Đúng là vì một lời hiệu triệu, nhưng đó lại là bí mật không phải ai cũng có thể biết, nếu một ngày hắn muốn các ngươi cần phải biết thì hắn sẽ tới tìm ngươi.
Hắc y nhân nửa tin nửa ngờ nghi hoặc dò xét nhìn năm người trước mặt, Hắc giáp nhân hắn không thấy được gì nhưng từ biểu cảm khuôn mặt của những người khác khiến hắn tin phần nào, ba người thì kinh ngạc sau đó biểu hiện tin tưởng, người nam tử bên cạnh thì mỉm cười có chút tưởng niệm xa xăm.
- Vị đại nhân này người biết rõ như vậy là vì sao ??
- Bởi ta và hắn có chung mục đích và cũng tới vì lời hiệu triệu đó, chỉ khác là hắn vì tu vì yếu đuối mà phải chậm trễ.
- Nếu quả thật là như vậy, xin nhờ đại nhân chuyển giúp một lời : Vạn Tượng Các luôn mở rộng cửa đón chào Tượng vương.
- Tượng Vương ?? Xem ra tên này có thân phận không nhỏ, tốt lời này ta sẽ chuyển lại, nhưng ngươi phải chăng nên tỏ chút thành ý ??
- Tốt, mạng những người này ta giao lại cho đại nhân xử lý.
Hắc y nhân sảng khoái đáp ứng tha mạng cho người các tông môn, mạng của những người này với hắn không quá quan trọng so với tin tức hắn nhận được, tin tức này nếu như đại ca hắn biết cũng sẽ coi trọng vì nó có ý nghĩa không nhỏ với Tượng đàn.
Những người khác qua cuộc trao đổi giữa hai người cảm thấy sự rung động không nhỏ vì họ nhận thấy trong đó có những thông tin có thể oanh động người khác.
- Đại nhân... nhưng người nói như vậy không phải những người này càng phải giết sao ??
- Không quá cần thiết, lời thề thiên đạo không phải rất hữu hiệu sao ??
Gióng cười nói, với tu sĩ lời thề thiên đạo nếu đã nói thì phải giữ lời không thì ngũ lôi oanh đỉnh, hồn phi phách tán nên không phải ai cũng dễ dàng nói ra.
Hắc y nam tử nghe vậy thì yên tâm gật đầu, đây là biện pháp không tệ nếu ngươi không thề ngươi sẽ chết và nếu nói ra ngươi cũng sẽ chết, sống chết vẫn luôn là vấn đề đáng lưu tâm với bất cứ ai.
Người các tông môn nghe vậy thì khẽ rùng mình, lòng càng cảm thấy băn khoăn nhưng khi cảm nhận thấy tất ánh mắt cả những người ở đây đều nhìn về phía mình, biết rằng chỉ một lời chối từ chính là thiên đao vạn quả chết không toàn thây ah.
Gióng nhìn những người này nói:
- Các ngươi hẳn cũng phải có lời bẩm báo lại với tông môn, những chuyện khác ta không quản nhưnh tốt nhất thì những chuyện ta nói với hắn các ngươi không nói ra là được, ngươi thấy sao ??
- Y lời đại nhân đi, ta không có ý kiến, những người này cũng vậy.
Hắc y nam tử nói nhìn mấy người Thao Sảng bên cạnh, Thao Sảng cùng tán tu nhìn nhau gật đầu. Ánh mắt lại được chuyển về người tông môn, có hăm dọa có đắc ý chờ đợi, người các tông môn có chút chần chừ yên lặng một hồi.
Hiểu Ân nhìn Gióng một chút rồi cắn rách đầu ngón tay sau đó giơ tay lên lập lời thề:
- Ta Phạm Hiểu Ân, hôm nay tại đây lập lời thề thiên đạo xin thiên đạo chứng giám, ta sẽ không bao giờ tiết lộ cuộc nói chuyện đã nghe thấy nếu phạm lời thề thì hồn phi phách tán vạn kiếp không thể siêu sinh.
Nàng vừa cất lời linh khí trên đầu như một mảng đen vần vũ, nét mặt nàng vốn trắng bệch giờ thêm phần tái nhợt, khoé môi dòng tiên huyết chảy ra, thân thể lay động như sắp ngã.
Những người tông môn khác thấy nàng như vậy thì lòng thở dài, lúc này họ còn có lựa chọn khác sao ?? Từng người nối tiếp nhau lập lời thề khiến khoảng không trên đầu họ thành một mảng đen như giông bão tới.
- Các ngươi đi đi, hãy nhớ có những điều không cần thiết phải nói ra, nếu không chưa cần thiên đạo ra tay, ta không ngại tiễn các ngươi một đoạn đường, dù tông môn cũng không thể bảo hộ các ngươi được.
Người tông môn dắt díu nhau rời đi đầy thảm bại, Hiểu Ân cùng người Bách Hoa tông hướng Gióng hạ người cáo biệt rồi theo chân những người khác mà rời đi không ngoảnh lại.
Khải Đức chỉ tay vào những tán từ phía trước hỏi:
- Còn những người này thì sao công tử ??
- ách..
...
...
Tán tu nhìn nhau giật thót, mới vừa rồi còn hả hê nhìn người các tông môn nhưng giờ lại tới mình rồi, lời thề thiên đạo không phải đồ chơi đâu.
Gióng khoát tay nhìn những người này cười nói:
- Điều này thì không cần, ta có thể tin tưởng các ngươi đúng không ??
- Ách bọn hắn nói ra hẳn không ai tin tưởng đi...
Hắc y nam tử nghe vậy liền nói, giờ bọn hắn coi như đồng loã đi đều là kẻ thù của tông môn lời nói ra thì mấy ai tin ?? Với cả thực sự thì chuyện này nói cho cùng thì cũng chỉ là lời nói, nếu không có xác thực cũng ít người nguyện tin tưởng.
- Tốt, giờ nên vào chuyện chính của chúng ta tối nay rồi !
Hai bên nhìn nhau, vấn đề chính mà mọi người có mặt ở đây cuối cùng cũng phải nói đến, nó mới là điều quan trọng phải suy nghĩ đến lúc này, Khải Đức cũng trở nên nghiêm chỉnh hơn, phu phụ Tiêu Mạt nhìn nhau gật đầu điều chỉnh tâm thế sẵn sàng.
Không gian sâm lâm trở nên thinh lặng, Gióng chống chiếc gậy tre đen tuyền xuống nền đất đưa ánh mắt đánh giá những người trước mắt này, trong lòng ngẫm nghĩ những người này không tệ nhưng muốn họ vì mình hiệu triệu xem ra phải phí một chút tâm tư.