Lam Nhiên thành, cổng thành phía Tây sáng sớm tinh sương khi mà mọi người vẫn còn trong giấc ngủ mơ màng, bốn gã lính gác tay cầm giáo kẻ gật gù, kẻ ngẩn ngơ phờ phạc sau một đêm dài làm việc.
Một tay lính đưa tay dụi dụi mắt, lau đi nước miếng trên miệng nói:
- đại ca, canh hộ giúp tamột chút ta đi tiểu rồi quay lại ngày .
Không thấy lời đáp lại hắn quay ra bên cạnh nhìn thấy gã đang ngủ gật. Thôi kệ hắn bước ra phía trước một đoạn xa đưa súng hướng vào bụi cỏ tưới hoa, người ngả nghiêng lắc lư thoả mãn.
Nhưng hắn bỗng cảm thấy mặt đất dưới chân đang rung rung nhè nhẹ rồi trở nên mạnh hơn, làm cho hắn tiểu cả ra tay với quần. Cáu kỉnh hắn cất súng vào quần quay trở lại chỗ gác nhưng hắn chợt đứng người đưa tay dụi mắt nhìn cho rõ hơn.
Ngoài gần năm dặm phía trước bụi bay mù mịt, tiếng bước chân rầm rập, tiếng gầm rú ngày càng gần. Hắn chạy vội trở về hét toáng lên:
- thú triều, thú triều đến~~~~~~
Ba tên lình gác choàng tỉnh dậy nhìn khói bụi mù mịt hoảng hốt. Gã lính lớn tuổi nói vội:
- nhanh, nhanh vào trong, ngươi Tiêu Mạch đi gõ trống báo hiệu mau lên. Nhanh nhanh đóng cổng lại.
Tiêu Mạch nghe đội trưởng ra lệnh chạy như bay vào cái trống lớn phía mặt trong thành để gõ trống cảnh báo cho mọi người trong Lam Nhiên và triệu tập tu sĩ làm công tác phòng bị chiến đấu bảo vệ thành.
Từng tiếng trống thùng thùng vang lên khắp cả các ngõ ngách, bã gã lính còn lại ra sức kéo hai cánh cửa gỗ lớn lại thì một bóng người y phục trắng bay vội vào. Nhìn người mới đến này y phục xộc xệch máu me, làm cho y phục của y đầy vết loang lổ, ba người nhận ra là thành chủ thì cúi đầu:
- Bái kiến thành chủ, người bị sao thế này ???
Hoắc Kỳ gật đầu nói:
- mau đóng cổng vào đi, Lão Xá ngươi đi khởi động trận pháp.
Mọi người nghe lệnh làm việc, Hoắc Kỳ trèo lên tường thành đã đóng kín cổng nhìn về phía đám đông yêu thú đang đến lẳng lặng chờ đợi.
Tiếng trống báo hiệu thú triều khiến cho mọi người thức tỉnh từ trong cơn mơ, chẳng kịp rửa ráy, mà mặc vội y phục phi thẳng ra tường thành, người yếu ớt thì xôn xao lục lọi cất đồ sẵn sàng huyên náo cả một vùng.
Gióng được Ngô Ngạn đặt lên vai cùng chúng nhân bước ra hiên Thiên Việt thương hội, nhìn từng bóng người phá không nhanh chóng tới cổng thành thì cũng nói:
- Thú triều đến rồi chúng ta đi thôi.
Chúng nhân gật đầu phi hành rời đi, theo sau là hai mươi gã kết đan kỳ lần trước đã từng tham gia trắc thí đệ tử, một số người của Thiên Việt thì đi sau một khoảng để tránh người khác chú ý vì quá thân thiết.
Những người có tu vi Luyện Khí hậu kỳ, Trúc Cơ kỳ trở lên trong thành giờ đều đã tụ tập theo trống hiệu đứng đông đúc trên tường thành trong tay ai nấy lăm lăm vũ khí chờ đợi.
Đám người Gióng đang bay đến trên không trung, Gióng ra hiệu dừng lại rồi nói:
- nhị nữ cùng ta ở lại ngoài này xem náo nhiệt là được rồi !
- Lý Thông ngươi cùng Tiểu Thanh, Hắc Tuyên bay lại chỗ Hoắc Kỳ đi, nhớ phối hợp ăn ý một chút.
- Ngô Ngạn, ngươi lẫn vào đám người khác lúc cần thiết thì gây bạo động hô hào đúng lúc vào.
Bốn người nhận mệnh rời đi, sở dĩ Gióng ra lệnh như vậy vì nếu lúc có chuyện mà người Việt Tông không xuất hiện thì quá là có vấn đề, còn Ngô Ngạn thì ít người biết hắn đã gia nhập Việt Tông nên để cho hắn đi làm rối loạn nhân tâm. Gióng và nhị nữ hạ xuống một nóc nhà cao gần đó, lấy ra một chiếc ghế nhỏ ngồi xem kịch.
Hoắc Kỳ đứng trên tường thành, liên tục chỉ tay ra lệnh cho mọi người. Nhìn thấy người Việt Tông đến thì tiến lại chắp tay:
- Lý Đường chủ và các vị đường chủ Việt Tông đến rồi ! Đa tạ các vị tới tương trợ, sự an nguy của Lam Nhiên Hoắc mỗ phải trông cậy vào chư vị vậy.
Lý Thông cùng hai người Tiểu Thanh chắp tay đáp lễ, Tiểu Thanh khách khí hướng Hoắc Kỳ:
- Thành chủ quá lời Việt Tông cũng là tông môn Làm Nhiên đây vốn là trách nhiệm nên làm, thử hỏi tổ chim đã phá trứng sao có bình an ?? thành chủ là thú triều đến sao ?? Số lượng như thế nào vậy ?? Lam Nhiên thành có thể vượt qua được không ??
Hoắc kỳ gật đầu mặt đầy lo lắng nói mấy người Lý Thông và chúng nhân trên tường thành:
- chư vị, phía ngoài có hơn một vạn yêu thú hung hãn, cầm đầu bởi năm con yêu thú Nguyên Anh kỳ trong đó có một hậu kỳ, hai trung kỳ và hai sơ kỳ, mọi người nhất đinh phải cẩn thận phòng bị trước khi các cường giả trong phạm vi Làm Nhiên biết tin về ứng cứu.
Chúng nhân nghe vậy thì tiếng xôn xao nghị luận:
- hơn một vạn yêu thú lại có Nguyên Anh hậu kỳ thật sự muốn phá thành sao ??
Ngô Ngạn đứng trong đám người lớn tiếng nói:
- lo gì chứ các tông môn đã có mười mấy người Nguyên Anh kỳ cường giả rồi ! Chỉ cần họ ra tay thì đánh đuổi chúng dễ như trở bàn tay...
- tên ngốc không thấy có Nguyên Anh hậu kỳ kia sao ?? Người tông môn cao nhất cũng kém một đường..
- sợ gì chứ còn có người Việt Tông không phải sao, hậu kỳ đánh hội đồng thì cũng nghẻo....
- đúng đúng có người Việt Tông nữa, hôm trước ta thấy đều là người cường hãn hơn bình thường...
- ah nhưng cường giả các tông môn khác đâu ?? Sao chưa thấy họ tới hỗ trợ ???
- không phải chạy trốn rồi chứ ?? Bọn khốn khiếp này, ngày thường oải phòng lắm giờ chẳng thấy mặt đâu
- ta thấy hẳn sợ bỏ chạy rồi không thì đã ra đây rồi.....
Đám người còn lại của các tông môn cũng không biết các vị cường giả phe mình đâu, nhưng nghe mọi người nói xấu thì nóng mặt hùng hăng đáp lại:
- có mà các ngươi sợ ấy tông môn chúng ta không có người sợ chết....
- giỏi các ngươi nói lại xem ta giết các ngươi thế nào...
- đm dám dọa giết lão tử~~~Có tông môn bảo hộ thì đc sao, cút ra đây đấu với lão tử ba trăm hiệp.~~~~
Tranh cãi nổ ra khiến không khí trở nên nóng nực, hỗn loạn văng tục một đoàn lộn xộn trên tường thành, Hoắc Kỳ giơ tay quát:
- im lặng, tất cả im lặng cho ta. Kẻ nào lộn xộn ta vứt ra ngoài cho yêu thú .
Ngô Ngạn oai phong lẫm liệt giáng vẻ không sợ chết chắp tay nói:
- thành chủ, thứ cho tại hạ lỗ mãng nhưng xin hỏi các cường giả các tông môn đâu sao giờ chưa ra mặt ?? Phải chăng đúng là sợ chiến bỏ chạy ??
Đám đông hùa theo:
- đúng họ đi đâu cả rồi ???
- sợ chạy rồi sao ??
...
....
Hoắc kỳ vẻ mặt bất đắc dĩ như không muốn nói ra:
- chư vị đến nước này thì ta không dấu diếm chư vị nữa, mười một vị cường giả tông môn không mấy đã bị yêu thú hạ sát ở bên ngoài. Giờ chúng ta chỉ có thể tự lo cho chính mình, chống đỡ đợt tấn công này đợi các cường giả khác tới theo thư báo ta đã gửi đi.
- khốn khiếp chết lúc nào không chết lại đúng lúc này???....
- không phải yêu thú đến là vì bọn họ làm gì đắc tội với chúng chứ???
- ta nghĩ cơ bản là chính xác ah.... Mọi khi làm gì có thú triều vào thời gian này ?
Đám người tông môn nghe tin dữ về cường giả đứng đầu liền đưa mắt nhìn nhau, chết cả rồi sao lại thế được ???:
- thành chủ, sao lại có chuyện như vậy ? Sao yêu thú lại hạ sát cường giả tông môn chúng ta, mà lại là diệt sát một lúc những mười một người ??
Không đợi Hoắc Kỳ trả lời với chúng nhân, thì từ ngoài pháp trận tiếng Ngưu yêu giận dữ hét lớn:
- chúng bay tưởng cái pháp trận cỏn con này có thể ngăn chặn được bản Ngưu sao ??? Hôm nay ta không phá được ta chặt cái đầu trâu này, bay đâu đâu toàn lực phá trận cho ta~~~~.
Đám yêu thú gầm rú, con phóng linh lực từ xa vào, con thì đâm hẳn người vào pháp trận. Ngưu yêu thân thể khổng lồ có chiếc sừng đen dài ra sức húc vào pháp trận, pháp trận bị man lực công kính run rẩy, tia sáng pháp trận theo từng đợt công kích giảm dần không trụ được bảo lâu rồi cũng vỡ tung.
Pháp trận bị phá xuất hiện trước mắt chúng nhân là một đoàn yêu thú hung dữ đông đảo, được dẫn đầu bởi một đầu Ngưu yêu to lớn có khí tức cương mãnh hùng hồn, chiếc mũi trâu phì phò thở tức giận.
Ngưu yêu lúc lắc cái đầu của mình thở phì phò nói :
- lên giết tất cả cho ta...
Nói rồi nó dẫn đầu yêu thú chạy nhanh về phía thành Lam Nhiên. Lý Thông hơi ngẩn người ah tên trâu ngốc này đã nói chỉ quây thành rồi đòi người đi ra rồi thôi, sao hăng máu thế. Hắn nhìn nói với mọi người:
- chúng ta lên..
Ba người Hắc Tuyên gật đầu bay tới năm con yêu thú cầm đầu. Hoắc Kỳ thấy vậy hét lớn với đám đông:
- tất cả xông lên, giết~~~~~~
Từng người trên tường thành hò hét vung vũ khí bay đến đám yêu thú đang xông tới trước mặt. Lý Thông bay thẳng người đến dùng hai tay cầm lấy sừng của ngưu yêu ghìm đầu hắn lại truyền âm nói:
- Trâu ngốc xung quá đấy....
Ngưu yêu bị đại nhân giữ đầu lại cũng đáp:
- đại nhân, ta quên mất làm sao đây ???
Lý Thông suýt nữa muốn gõ sống đầu Trâu gốc này, đầu óc xoay chuyển một chút:
- đã vậy đánh một lúc rồi tiến hành theo kế hoạch.
Lý Thông vận sức nhấc bổng Ngưu yêu vứt về phía khác, trùng hợp lại chính là chỗ đám người tông môn đang chiến đấu. Khiến chúng xôn xao toán loạn Ngưu yêu lúc lắc đầu đâm chết mấy tên rồi lại lao về phía Lý Thông.
Hai người quần nhau một lúc, thì quay ra thở phì phò. Lý Thông giơ tay nói lớn:
- dừng lại. Có gì từ từ nói....
Đám người và thú đang đánh chiến, đều dừng lại đưa mắt nhìn về phía Lý Thông.
Ngưu yêu lúc lắc cái đầu:
- nói cái gì mà nói.... Các ngươi dám cướp đồ của bản Ngưu , bản Ngưu phải giết các ngươi mới hả dạ.
Lý Thông ra vẻ mờ mịt nhìn Ngưu yêu rồi nhìn chúng nhân. Chúng nhân cũng ngẩn tò te.
- đồ vật gì ta không hiểu?? phải chăng các vị có hiểu lầm ??
Ngưu yêu thở phì phò nói:
- hiểu lầm hahaha`~~~~ hiểu lầm con mẹ các ngươi. Rõ ràng mười hai tên nhân loại trong thành các ngươi tiến vào cướp Huyết Lan thảo ngàn năm của bản Ngưu, lại còn ra tay giết hại sưủ nhị của ta, không tin ngươi hỏi tên thành chủ đi.
Lý Thông và chúng nhân nghe Ngưu yêu nói ra nguyên nhân thì hơi tức giận nhìn về Hoắc Kỳ chờ đợi câu trả lời của hắn.
Hoắc Kỳ thấy mọi người nhìn mình thì chậm rãi nói:
- đúng là ta có cùng các vị đại nhân mười một tông môn đi vào Thức Hiên tìm Huyết Lan Thảo nhưng không hề có lấy được ah.
- hừ không lấy được thì sao nó bị biết mất đây ??? Không lẽ bỗng dưng sinh linh trí mà chạy mất ? Ngươi nghĩ ta ngự chắc
- không tin đây là giới chỉ của ta ngươi cứ kiểm tra....
Hoắc kỳ gỡ giới chỉ trên tay ném về phía đầu ngưu, giới chỉ dừng trước mặt Ngưu yêu một lúc mắt Ngưu mở to như đang tìm kiếm. Dường như không thấy vật cần tìm hắn hút một nuốt chiếc giới chỉ vào bụng khiến cho Hoắc Kỳ mặt xám xịt miệng chảy huyết.
- coi như ngươi nói thật. Hừ vậy giao người tông môn ra đây đê ta kiểm tra, ai biết chúng có chỗ người dấu đi hay không ?
- việc này...
Hoắc kỳ ra vẻ khó có thể phục tùng yêu cầu này do dự nhìn mấy người thuộc tông môn, người ở trong thành mà hắn không bảo vệ được phải giao cho yêu thú thì chức vị thành chủ này sợ rằng về sau mất đi sự tín nhiệm.
- Hừ việc bọn chúng gây ra không thể để cả thành chúng ta chịu thiệt hại được...
- đúng đấy thành chủ, trong thành còn biết bao nhiêu ấu nhi phụ lão không thể để việc này ảnh hưởng...
- người các tông môn tự ra đi~~~~ không lẽ muốn chúng ta bán mạng thật vô sỉ...
- đi ra đi.....
Đám đông tu sĩ ồn ã, họ không thể vì sai lầm của người khác mà bán mạng vô ích, trong thành thân nhân của họ còn tồn tại nếu yêu thú công chiếm vào thì kết quả ra sao không cần nghĩ họ cũng hiểu.
Ngưu yêu thở mạnh chân sau đạp đạp mặt đất dường như không còn kiên nhẫn:
- một là giao ra, hai là hôm nay ta cày nát Lam Nhiên này.
Hoắc kỳ nhìn đám người tông môn chắp tay:
- chư vị, chỉ là kiểm tra thôi. Nếu Không có Huyết Lan Thảo hẳn là không sao đâu.
- Ngưu yêu các hạ, nếu không tìm thấy thứ các hạ muốn, hi vọng các hạ đừng làm khó Làm Nhiên thành và các người này.
- được..
Đám người tông môn nghe Ngưu xác nhận gật đầu tiến lến ra ném giới chỉ về phía đám yêu thú cho chúng kiểm tra.
Ngưu yêu đuôi lớn phe phẩy:
- các người khác lui về tường thành, còn đám tông môn không được di động để ta kiểm tra.
Hoắc Kỳ nhìn mọi người ra hiệu ý bảo quay về chờ đợi, đợi đám người trở về rồi, Ngưu yêu và một số yêu thú tiến lại gần, đám người tông môn nghĩ là kiểm tra nên thật sự không hề di động, nếu không có đồ vật chúng tìm kiếm thì bản thân sẽ không sao.
Nhưng chúng nhầm rồi đám yêu thú sau khi đi lại hửi hửi từng người rồi như nổi lên cuồng sát giết bọn họ từng tiếng la hét vang lên, rồi máu huyết bắn tung toé khắp nơi xác người nằm ngổn ngang đôi chỗ đầu và các bộ vị thân thể bị xé toạc, lòng ruột lủng lẳng.
Đám Hoắc Kỳ trên tường thành thấy cảnh tượng lật lọng chém giết này đưa mắt nhìn nhau nhưng chẳng ai nói gì, không một xung động vì lũ yêu thú quá cường đại.
Ngưu yêu cùng thuộc hạ giết hết đám người rồi tức giận:
- Hừ dám giết các Sửu nhi của ta mà muốn ta còn tha mạng cho các ngươi ??
- rốt cuộc là giấu ở đâu ??? Sao lại không tìm được. Chết tiệt lũ khốn nạn....
- lên lên đồ thành cho ta...
Đám yêu thú gầm rú điên cuồng đang toan xông đến thì một Lang yêu bay từ xa đến hô:
- đai vương tìm thấy rồi, tìm thấy Huyết Lan thảo rồi.
- tất cả dừng lại. Ngươi nói gì?????
Lang yêu hạ xuống cúi đầu nói:
- đại nhân tìm thấy rồi! Huyết Lan thảo bị rơi xuống vách núi Thức Hiên, mấy đầu hầu tử tìm thấy đã mang trở lại.
Ngưu yêu ngẩng đầu cười lớn:
- tốt tốt phí một hồi chân tay hoá ra là bị rơi xuống vách.
Noá quay đầu ra hiệu với chúng yêu thú rồi nói:
- hừ tha cho các ngươi lần này, còn đây là kết cục cho mấy kẻ dám giết Sửu nhi của bản Ngưu........ chúng ta đi.
Đám yêu thú đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh như vậy chỉ để lại bụi mù dày đặc, chúng nhân nhìn bóng yêu thú khuất dần trong khói bụi, rồi lại nhìn những thi thể không hoàn chỉnh nằm lại trên mặt đất thì lòng chỉ biết thở một hơi thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Sâm lâm hùng vĩ tài bảo phòng phú đi kèm với đó là sự hung hiểm bởi đấy là nơi tồn tại của yêu thú, chúng với nhân loại vốn dĩ không chừng đường từ cổ tới nay luôn là đối địch sinh tử, biết bao nhiêu nhân mạng đã mất đi bởi các đợt thú triều lớn nhỏ hay các cuộc đại chiến, lần này chỉ là một chút yêu thú Thức Hiên nếu như tất cả yêu thú các sơn phong khác tập trung thì còn khó lường hơn nữa, cũng may thú triều lớn không thường hay sảy ra như vậy.