Đám người gióng nhìn khung cảnh dâng trà bái sư trong sân mỉm cười, hai gã này thật biết bày trò, mọi người cũng vui vì họ những người đến từ phương xa lại có thể có được tình thân ở nơi đây, có thể thời gian ở lại đây còn rất dài như vậy sẽ bớt quạnh hiu và nỗi nhớ nhà đi phần nào.
Thạch Sanh nhận trà từ tay Khải Đức gật đầu nói uống một hơi cạn:
- Tốt trà này ta nhận, Ngươi người đệ tử này ta thu, sau này nhớ tập luyện chăm chỉ.
Thạch Sanh lấy từ trong giới chỉ ra một chiếc rìu lớn đưa cho đệ tử:
- Đây là món quà ta tặng ngươi, ta thấy ngươi rất hợp sử dụng nó.
Nói đến sức công phá thì rìu loại rất đáng sợ tuy nhiên nó ít được dùng phổ biến trong phàm nhân cũng đặc biệt trong tu chân giới, Rìu được xếp vào loại vũ khí hạng nặng, chỉ thích hợp cho những ai có sức khỏe tốt và sức mạnh hơn người như Khải Đức
- Tạ ơn sư phụ.
Khải Đức cầm cây rìu trong tay cảm nhận sức nặng vừa vặn, lưỡi rìu bản to sắc bén, cán gỗ dài không biết gỗ gì nhưng cảm thấy chắc nặng bất ngờ, cầm cầm vung lung tung như đứa trẻ được món quà yêu thích.
Lý Thông cười:
- Tiểu đệ, ngươi tặng gì không tặng lại tằng rìu bổ củi sao ??
Thạch Sanh cười bí hiểm nói:
-huynh trưởng không biết rồi, đây cũng đâu phải rìu thường ah.
Gióng và hai người Hắc Tuyên, Tiểu Thanh ngồi bên cạnh cũng hiếu kỳ nhìn vẻ bí hiểm của hắn, vì lúc này đã bái sư xong Thạch Sanh lấy ghế bảo họ cùng ngồi xuống.
Gióng có điều ngẫm nghĩ:
- Ta thấy chiếc rìu này rất giống với cây rìu của ngươi
Thạch Sanh chắp tay:
- Công tử thật có tuệ nhãn, cây rìu này với cây của tiểu nhân vốn là năm xưa khi Thiên Lôi thần hạ giới dạy bảo Thạch Sanh võ nghệ, tiên pháp, trước khi rời đi đã tặng lại cho Thạch Sanh.
- Thì ra là đồ của lôi bàn tử lúc theo lệnh bệ hạ xuống giúp đỡ ngươi, Tên đó đúng là tên ưu thích loại vũ khí này.
Gióng có chút nhớ về chuyện cũ năm đó, lần Thiên Lôi hạ giới hắn cũng biết. Nhìn Thạch Sanh mà lòng có chút cảm thán:
- Năm đó cũng vất vả cho một thái tử như ngươi .
Thạch Sanh bình thản, chuyện qua đã lâu hắn cũng không có gì tiếc nuối cái thân phận ấy nữa:
- công tử, quá lời rồi có gì vất vả đâu. Tiểu nhân cũng chỉ là phụng mệnh bề trên. Tiểu nhân hiện tại là Thạch Sanh, tiểu nhân đã không còn là thái tử nữa.
Những người khác nghe hai người nói chuyện thì rất tò mò về thân phận của vị Thạch Đường chủ này, dường như hắn từng có một thân phận rất không tầm thường nhưng không ai cũng biết được
Thạch Sanh giải thích cây rìu với sự ưng ý:
- Công tử hai cây rìu này lưỡi được làm bằng Thiên ngoại vẫn thiết hiếm có, cán không phải là gỗ bình thường mà được làm làm bằng cành của Mộc lão yêu từ thời khai hoang ah.
Gióng và hai người khác ngạc nghiên, đây đều không phải phàm vật, là cành của Mộc Tinh lão yêu đã tu luyện không biết bao nhiêu năm tháng nha đã từng là đối thủ của Long Thần một thời.
- Thế nhân đều nói ta dùng rìu bổ củi để giết hai con hàng này, nhưng không ải biết rằng hai con này đâu phải đơn giản đều là lũ nặng cân từ luyện mà thành tinh ah, rìu bổ củi bổ sao nổi đầu chúng.
" hừ" "xì" "
- Coi như ngươi biết hàng năm đó thua ngươi coi như không oan.
Hắc Tuyên, Tiểu Thanh nghĩ lại chuyện trước đây nhìn hắn nói.
Thạch Sanh cười cười tự tin:
- Coi như không oan ?? Ta chỉ nói là rìu bổ củi không bổ được các ngươi thôi, nhưng ta tay không ta vẫn có thể dễ dàng xé xác được
Hai người nhìn lại hắn toé lửa, Thạch Sanh ý nhị nhìn:
- Saoo nào không tin muốn thử sao ?
Gióng giơ tay ngăn lại chỉ về phía Khải Đức nói:
- Dừng lại đi ! Lộn xộn thế ra thể thống gì ?? Thạch Sanh ngươi nhìn ah, tên đồ đệ của ngươi xem ra dùng rìu cũng không được khá cho lắm nên đi dạy hắn bổ củi đi.
Thanh Xà che miệng cười:
- Thạch huynh vốn là đại sư lâm tặc ah, đệ tử tiểu lâm tặc mà lại không biết bổ củi thì sao dám gặp người đây ??
- Tiểu đệ xem ra cần dạy dỗ nhiều hơn ...
Bốn người cười nghiêng ngả, Thạch xanh hơi xấu hổ quát:
- Khải Đức ngươi đang làm gì vậy ?
Khải Đức đang vui vẻ giật mình chạy lại:
- sư phụ ta đang thử rìu ah, cây rìu này ta rất thích.
Thạch sanh đứng dậy đá đít hắn mấy cái:
- Thử mà thử như vậy à ? Ngươi không biết dùng rìu sao ?
Khải Đức gãi đầu:
- Sư phụ, đệ tử thật là lần đầu dùng qua, Trước toàn chỉ dùng dùng cây que nha.
Thạch Sanh giật cây rìu trong tay hắn:
- Ta kháo, đưa đây ta dậy ngươi cách dùng như thế nào, tránh sau này người ta nói không biết dậy đệ tử.
Khải Đức ngoan ngoãn đứng chăm chú xem để học hỏi, mọi người trong sân thì hứng thú dõi theo việc hướng dẫn của Thạch Sanh.
Thạch Sanh cầm rìu lớn đứng giữa sân quát:
- kéo.
Hắn đưa nhanh cây rìu về phía trước rồi kéo nhanh trở về.
- xoay.
Hắn cầm rìu ngang người rồi xoay rìu quanh người, khi thì đứng yên một chỗ, lúc ngồi lúc đứng, khi thì vừa di chuyển vừa kết hợp xoay rìu, tốc độ nhanh khiến kình phong xung quanh kêu vù vù.
- chặt.
Tay cầm rìu lúc chặt thấp, chặt cao , ngang rồi chéo trên mặt đất xuất hiện những vết rìu sâu hoẵm.
- Bổ.
Hắn đứng bổ mạnh về phía trước, từ xa chạy lấy đà bật lên cao để bổ xuống mặt sân khiến mặt sân xuất hiện vệt sâu nứt toác kéo dài.
Khải Đức mắt nhìn theo loé sáng háo hức, Gióng và ba người thì nhìn nhau cái này tuy nhìn uy mãnh, sức công phá lớn, phá hết cả sân rồi nhưng đây đều là chiêu thức cơ bản, hắn dạy bổ củi thật sao??
Thạch Sanh dừng lại ném rìu lại cho Khải Đức:
- Nhìn rõ chưa ?? Dụng rìu phải mạnh mẽ chắc chắn và dứt khoát, kết hợp với cước bộ và các bộ phận cơ nhục để sao cho phát lực tốt nhất, Tạm thời ngươi cứ tập như vậy đi."
- Đã rõ thưa sư phụ.
" Hây ah" " hây" " hây"
Khải Đức đón lấy cây rìu rồi theo trí nhớ múa theo những gì mình vừa thấy trong sân đầy thích thú, nhưng do chưa quen thuộc nên còn lóng ngóng một hồi.
Thạch Sanh nhìn hắn rồi gật đầu để hắn tiếp tục tập luyện còn mình quay lại ngồi vào bàn nhìn thấy bốn người công tử đang nhìn mình :
- Mặt ta có bụi sao ?? Không cần phải tỏ thái độ thái quá vậy chứ ?
Bốn người lắc đầu, Thạch Sanh gãi gãi đầu:
- Vậy sao lại nhìn ta như thế ? Có gì không đúng sao ?
Lý Thông mở miệng tò mò:
- Đệ dạy hắn bổ củi thật sao ? Chúng ta chỉ đùa giỡn mà thôi !
- Đúng vậy, tập nhiều cho quen tay. Phủ pháp thực ra cũng không quá phức tạp, uy lực mạnh yếu nằm ở lực lượng cơ thể và phát lực, cũng như cách phát huy kết hợp mà thôi ! Cho dù chỉ có bổ củi thì bổ vạn lần trăm vạn lần cũng sẽ trở thành hành giả.
Thạch Sanh thành thật trả lời.
" phì" "phì" "phì" ...
"khặc khặc" ...
" ha ha" " rầm ...rầm.."
Bốn người nhìn hắn trình bày cười xặc xụa, Lý Thông khoa trương đập bàn cười lớn, võ học vốn do con người từ đời sống thường ngày mà cải biến thành dùng trong chiến đấu hay sinh tồn, dù chỉ là hành động nhỏ rất bình thường nhưng kết hợp với tốc độ và sức lực lớn thì mang uy lực không tưởng.
Nhưng lúc này nhìn Khải Đức lóng ngóng ở giữa sân và học tập theo phương pháp bổ củi một cách chăm chú không khỏi khiến chúng nhân cảm thấy bật cười vui vẻ trước hai sư đồ này.
Thạch Sanh mặt đỏ như gấc gãi gãi đầu, hắn muốn dạy những điều cao siêu hơn, nhưng Khải Đức mới là lần đầu tiên nên cần làm quen cho thuần thục nên đành phải dạy từ cái cơ bản nhất.
Gióng cười cười:
- Thôi chúng ta vào trong. để cho đệ tử của hắn luyện bổ củi, xem ra sau này không cần lo thiếu củi đun rồi.
- Công tử nói chí phải hahahahah...đúng là một công đôi việc, vừa hay ta cần củi đun để cất rượu.
- Ta cũng phải nghĩ xem cằn gì rồi nhờ vị sư điệt này làm giúp mới được, không thể bỏ phí tiềm năng như vậy được.
- Ách các vị không định biến đệ tử của ta thành tiều phụ thật đấy chứ ??? Không được à nha.
- hahaha...yên tâm là sẽ có trả công, hơn nữa đây cũng là cách tập luyện tốt cho hắn, tu luyện mà phải làm vững trụ cột mới có thể tiến xa.
Bốn người nghe lời vừa đi theo vừa vỗ vai Thạch Sanh cười đùa vui vẻ một hồi, Ngũ yêu đi theo phía sau nhìn không khí hoà hợp giữa nhân loại và yêu thú như vậy thì lòng không dấu sự ước ao, vì trước đây trong ấn tượng của họ hai loài vốn không thể tránh khỏi xung đột.
Trở lại sảnh đường chờ mọi người yên vị, Gióng cũng muốn tiếp tục cùng mọi người tìm ra được các phương án cho Việt Tông sau này, tuyển trạch bước đầu đã thành công nhưng nó cũng đặt ra cho Việt Tông những yêu cầu cũng như thách thức mới và kèm theo đó là nguy hiểm rình rập.
Việt Tông cần phải thay đổi để phù hợp với tiến trình, và cần phải thu xếp những phương để chuẩn bị cho những sự việc bất ngờ có thể sảy ra trong tương lại, chỉ như vậy mới có thể chủ động trong mọi tình huống, cho dù phòng ngự cũng nên là chủ động.