Hoàng Liên thành là một toà thành trì nhỏ thuộc Tây Vực, nằm sát bờ biển Tây bảo la với bờ cát trắng xoá, những con sóng biển ngày đêm vỗ bờ dập dềnh và những con thuyền lênh đênh ngoài khơi.
Một tiểu nữ hài bước chân in hằn trên cát, nàng tinh nghịch nhảy nhót với các con sóng, tay cầm chiếc vỏ sò lóng lánh lấy từ dải cát lên tay hua hua gọi:
- Nguyên Trí ca ca... Nguyên Trí ca ca...Thanh Hà nhặt được một chiếc vỏ xò nè, đẹp lắm !!
" Cốc"
Thiếu niên mười hai tuổi có làn da nâu sạm vì gió biển nghe tiếng gọi thì chạy lại giơ tay cốc vào đầu nữ hài nghiêm khắc:
- Ta đã bảo bao nhiêu lần rồi muội không được lại gần mặt biển như thế.
- ui da...huhuhuh...
Tiểu nữ hài xị mặt ôm lấy đầu, đôi mắt to tròn long lanh nước, Nguyên Trí lúng túng:
- Muội Đừng khóc... ta xin lỗi muội...đừng khóc nữa mà !
Nguyên Trí đi loanh quanh Thanh Hà an ủi làm lành, Thanh Hà lại quay mặt đi không thèm nhìn hắn, nhưng cơn sóng khiến nàng chăm chú bởi vì nó như kéo đi về phía biển:
- Nguyên Trí ca ca nhìn kìa..
- hử..
Nguyên Trí nghệ vậy nhìn theo tay Thành Hà chỉ nhìn theo con sóng biển rút đi về khơi xa, một lúc sau phía xa xuất hiện còn sóng lớn cao chót vót, còn sóng ấy càng ngày càng rõ ràng hơn
Những cơn sóng như những ngọn núi lớn đang kéo về từ ngoài xa, trong cơn sóng ẩn hiện những loài thủy quái khổng lồ. Đứng trên ngọn sóng một lão giả thân nửa người, nửa cá cầm đinh ba chỉ thẳng về Hoàng Liên.
Hai người sửng sốt một hồi, Nguyên Trí kéo tay Thanh Hà chạy nhanh trở về thành, nhưng cô bé bị vấp chân ngã xuống bờ cát, sóng thần càng đến gần, Nguyên Trí liền cõng nàng trên lưng vừa chạy vừa hô lớn :
- Thuỷ quái đến... Thuỷ quái...
Thanh Hà nằm trên lưng Nguyên Trí ôm chặt lấy cổ hắn, trong lòng thấy một cảm giác an toàn, tin tưởng đến kỳ lạ, bờ vai ấy thật ấm áp không hiểu sao khiến trái tim non của nữ hài chín tuổi ấy chợt sao xuyến.
Nguyên trí là một đứa trẻ mồ côi làm gia đinh trong phủ thành chủ, còn nàng là thiên kim tiêu thư chủ nhân của hắn, nhưng hắn luôn bao bọc chở che cho nàng dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, nó khiến nàng cảm thấy một sự chân thành không phải nịnh hót như mấy vị công tử, thiếu gia luôn vây quanh nàng.
Tiếng hô của Nguyên Trí như một tiếng chuông cảnh tỉnh những người trong thành sẵn sàng chiến đấu, pháp trận bảo vệ được mở ra, những thanh niên trai tráng, các vị cường giả dưới sự chỉ huy của Thanh Hồng đứng trên thành sẵn sàng chiến đấu.
Nhưng đoàn thủy quái này quá mạnh, thế trận một chiều diễn ra, nhân loại bị cắn nuốt ăn thịt, Thanh Hồng thua trận người bị găm trên chiếc đinh ba của gã cầm đầu bình đoàn thủy quái.
Tên thủy quái ấy được mệnh danh là vua của biển tây Phan Thiết có mái tóc bạch kim bồng bềnh, thân hình to lớn người để trần bên dưới là là tám xúc tu dài to, mỗi xúc tu của hắn cuốn lấy những vị cường giả Hoàng Liên thành, Hắn quá mạnh mạnh vượt ngưỡng chống cự của mọi người.
Pháp trận đã bị phá bị sau đợt va chạm sóng thần đầu tiên, cường giả đã bại, lũ Binh Tôm, Tướng Cua ồ ạt vào thành đồ diệt, một màn gió tanh mưa máu, thành Hoàng Liên chìm vào trong đổ nát và tiếng oán thán.
Thanh Hà ngồi trên lưng Nguyên Trí ngoái nhìn phụ thân chết trong tay Phan Thiết mà lòng quặn thắt, nước mắt lưng tròng. Mẫu thân nàng mất sớm vì khó sinh nàng, nên từ khi nàng còn nhỏ người luôn lo lắng nàng thiếu thốn tình cảm, nên mặc dù là thành chủ bận rộn nhưng người luôn dành thời gian chơi đùa cùng nàng, người yêu thương chiều chuộng, người dạy nàng tu luyện uốn nắn từng chiêu thức, người trò chuyện và chăm lo mỗi khi ốm đau, khẽ hát ru bằng cái giọng khàn ồm ồm cho nàng say giấc ngủ.
Mỗi hình ảnh phụ thân hiện về trong tâm trí nàng, nàng đau lắm nàng muốn khóc thật to nhưng cố cắn chặt răng mặc kệ lệ hoà với dòng máu nơi khoé môi, vì cha luôn dặn dù là nữ nhi những phải nhớ luôn mạnh mẽ, nàng úp mặt vào lưng Nguyên Trí nơi duy nhất nàng còn có thể cảm thấy sự ấm áp thân thuộc.
Nguyên Trí cảm nhận được nỗi đau qua sự run rẩy và từng giọt lệ ướt lạnh trên lưng mình, hắn không biết nói gì chỉ biết gồng mình chạy thục mạng để rời khỏi thành nhanh nhất, hắn tự nhủ muội ấy phải được an toàn vì đó là thiên chức của một gia nhân như hắn, vì nàng là người duy nhất không coi hắn là một kẻ nô bộc nghèo hèn.
Nhưng dù hắn mới chỉ mười hai tuổi đã có sức lực vóc dáng như một thanh niên trưởng thành, thì cũng làm sao có thể thoát được sự truy đuổi của lũ thủy quái này, hắn bị đám thủy quái quây vào giữa, những tên thủy quái lớp da xanh với khuôn mặt dữ tợn.
Nguyên trí dừng lại nhìn đám thủy quái, rồi triệu hồi một thanh đao đỏ rực màu máu, hắn lùi dần lùi dần về phía tường nhà ven đường, lũ thủy quái không một ai ngăn cản, nhìn hắn như một con mồi nhỏ lạc đàn.
Hắn đặt nàng ngồi dựa vào hiên nhà khẽ lau đi giọt lệ trên khoé mi cong cười :
- Muội Muội ngoan, không sao mà ! đừng sợ có Nguyên trí ca ca ở đây rồi sẽ không sao đâu.
Nguyên Trí quay người đi tay cầm chắc huyết đao trong tay nhìn lũ thuỷ quái hét lớn:
- kẻ nào dám vào đây, ta giết...
Gân mặt hắn căng lên ánh mắt trợn trừng, từng tia máu li ti trong mắt chạy đỏ rực.
Thanh Hà nhìn bóng lưng rộng lớn che trước mặt khẽ lau dòng lệ, nàng gỡ chiếc trâm bạc di vật của mẫu thân xuống, bàn tay nhỏ nắm chặt ánh mắt kiên định tự nhủ nếu như Nguyên Trí có bị làm sao nàng sẽ đi cùng làm bạn, nàng sẽ đi gặp phụ thân cả ba người còn có cả mẫu thân nữa, họ sẽ lại ở bên nhau.
Nguyên Trí đứng sừng sững giơ huyết đao chỉ thẳng vào đám đông thủy quái chờ đợi, từng con thủy quái nhìn nhau rồi xông vào, huyết đao được bao quanh một ngọn hoả diễm tả xung, hiệu đột.
Từng tên thủy quái gục xuống, nhưng hết tên này lại đến tên khác lao vào, trên người Nguyên Trí từng vết thương xuất hiện, máu chảy ướt hết một thân áo xám, hắn khụy gối rồi lại đứng lên, kiên trì trụ lại.
Giật phăng dây búi tóc hắn buộc tay mình chặt lại với chuôi đao để khỏi bị đánh rơi. Hắn cười lớn:
-hahaha đám nghiệt súc các ngươi chỉ có vậy thôi sao ??
Sự khiêu khích của hắn khiến đám đông thủy quái tức giận cả đám lao vào như kiến lửa, Nguyên Trí gồng sức chống đỡ nhưng dù sao hắn cũng chỉ là Luyện Khí tầng tám mà thôi linh lực dần cạn kiệt, chân hắn lùi dần về phía, trong lúc hỗn loạn hắn bị một gã cào vào người một trảo trên ngực hắn xuất hiện ba vết thương sâu hoẵm lộ cả sương xườn trắng hếu.
Hắn bị đa văng đập người vào tường cạnh nơi Thanh Hà đang ngồi, máu tươi trong miệng hộc ra ngụm máu đặc sệt, hắn đưa lay lau miệng gắng gượng đẩy thân mình đứng dậy rồi lại bị đánh bay trở lại.
Thanh Hà nhìn hắn bị thương nặng như vậy mà không bỏ cuộc thì lòng quặn thắt, dòng lệ bất chợt ùa ra.
Đám thủy quái tiến về phía nàng xì xồ nói với nhau có kẻ định tiến về phía nàng, Nguyên Trí lao tới chém đầu hắn gẫy lìa, rồi mệt lả gục xuống cạnh nàng.
Thấy đồng bọn bị giết đám thủy quái trở nên điên cuồng tính giết luôn cả hai người.
Chúng ồ ạt cầm vũ khí lao đến, Nguyên Trí gồng thân thể mình lên hai tay chống vào tường dùng lưng mình làm lá chắn che trở cho nàng, mặc kệ trên lưng từng vết thương máu chảy bởi đao kiếm, hắn nhìn thật sâu vào mắt nàng cười ngờ nghệch lắp bắp:
- Muội không sao chứ ?? Yên... tâm ta.. có ta ...ở đây rồi !...ta...sẽ...
" Bốp"
Một chiếc gậy lớn đập vào đầu hắn hắn khiến máu đổ thành dòng trên khuôn mặt hắn :
- ... bảo...vệ .. Muội
Thanh Hà bị máu của Nguyên Trí chảy xuống mặt, cái cảm giác ấp ám của máu khiến nàng lặng người, nhìn khuôn đang cười từ từ gục xuống lòng nàng, Nàng đưa tay xoa xoa cái đầu nam nhân dính đầy máu nhầy nhụa
- không ... Không ... Khô ô ô ô ông...
Nàng hét lớn, từng luồng khí lạnh từ trong thân thể nàng tỏa ra xung quanh, từng lớp băng mỏng xuất hiện trên tường, trên mặt đất rồi lan tỏa đến thân thể đám thủy quái chúng sợ hại lùi dần về sau, không khí xung quanh đang mùa hè mà trở nên lạnh lẽo run người, đau đớn, mất mát, thẫn thờ nàng tay cầm trâm bạc của nàng từ từ đưa lên cổ ngọc .
Nhưng chợt một bóng người xuất hiện ngăn cản tay nàng, rồi nàng bất tri bất giác ngục đầu vào đầu Nguyên Trí bất tỉnh.
Khi tỉnh dậy nàng thấy mình đang nằm trên giường trong một căn phòng nhỏ, một thiếu nữ đang ngồi ngục cạnh giường nàng, thấy nàng cử động thiếu nữ liền hét toáng lên:
- Tông chủ, cô bé tỉnh rồi !
Nàng bật dậy khỏi giường chạy ra ngoài trong vô thức thiếu nữ đuổi theo kéo nàng lại
- Muội, sư muội nàng đi đâu vậy ?
Nàng hất văng tay thiếu nữ ra :
- Tỷ là ai ?buông ta ra ta phải đi tìm Nguyên trí ca ca.
Nàng toan chạy đi thì một người ngự không hạ xuống chặn đường chặn lấy con đường của nàng:
- Vân Thanh chuyện gì vậy ?
Thiếu nữ tên Vân Thanh cúi đầu nói:
- Tông chủ sư muội định đi tìm người nào đó hẳn là người bảo vệ nàng lúc trước.
Vị tông chủ này nhìn nàng rồi hỏi:
- vậy hắn đâu ?
Vân Thanh ngần ngừ rồi nói:
- Tông chủ lúc bọn đệ tử đến thiếu niên ấy dường như đã đoạn khí .
Chân nàng loạng choạng rồi toan chạy đi.
- không thể nào... Không ..
Nữ nhân tông chủ ngăn lại nói:
- Được rồi chúng ta manh ngươi đi.
Nói rồi liền nhấc nàng và Vân Thanh bay đến nơi chiến đấu lúc trước, lúc này tầng băng nhỏ đã tan rã bởi nắng hè, những đống đổ nát lộn xộn, xác thủy quái tứ tung nhưng không thấy Nguyên Trí đâu, nàng tìm kiếm trong hy vọng đưa tay lật từng phiến đá nhưng cũng chẳng thấy.
Vân thanh thương cảm:
- Có khí được gom lại với những xác chết khác rồi cũng nên.
Ba người lại tiếp tục bay đến nơi người ta gom xác chết nhân loại để tìm kiếm, nhưng đến nơi đã thấy một ngọn đồi mọc lên sừng sững.
Vân Thanh chạy đi hỏi rồi chạy lại nói:
- Người ta đã chôn tất cả rồi, họ bảo rằng để lâu sợ dễ gây dịch bệnh.
- không, Nguyên Trí ca ca, phụ thân...
Nàng chạy lại chân ngọn đồi, tay ngọc ra sức cào đất làm bàn tay gầy xanh toé máu.
Nữ tông chủ lắc đầu nắm vai nàng lắc lư :
- Đừng quá bi thương như vậy họ đã ra đi rồi, ngươi phải sống phải mạnh mẽ lên chỉ như để báo thù cho họ, họ mới có thể yên lòng
Nàng thất thần :
- Ta có thể sao ?? Ta muốn báo thù.. nhưng bọn chúng rất mạnh.... Ta có thể sao ??
Nữ tông chủ gật đầu:
- Ngươi có thể, nhất định có thể. Đi theo ta ta sẽ dạy ngươi.
Nàng quỳ xuống dập đầu ba cái lẩm bẩm nói:
- Phụ thân, Nguyên Trí ca ca...ta đi rồi sẽ trở lại thăm mọi người, nhớ chờ ta, ta nhất định sẽ trở lại.
Nàng đứng dậy nhìn ngọn đồi một lúc rồi đứng dậy, nàng quyết định đi rời đi cùng với mọi người, nàng nắm chặt đôi bàn tay nhỏ ánh mắt kiên định nhìn về phía trước không hề ngoảnh đầu lại, vì nàng biết nếu nhìn lại nàng sẽ không nỡ lòng.