Thành Lam Nhiên người ra tất bật ồn ã, các thương đội vào ra vội vã để chuẩn bị cho các chuyến hàng toả đi khắp nơi, mọi thứ dường như không thảy đổi như trước đây.
Hoắc kỳ ngồi trong phủ thành chủ ngồi ngẫm nghĩ, thì tiếng người chạy vào thông báo khiến hắn tỉnh táo lại, hắn nhìn rõ thì đây là tên cận vệ ngoài cổng phủ hắn nhìn gã hỏi:
- Triệu Cân chuyện gì thế ?
Triệu Cân dừng lại chắp tay bẩm báo:
- Đại nhân người các tông môn đã đến cả rồi ! Đang đợi bên ngoài chờ vào yết kiến.
- tốt, ngươi đi ra ngoài trước đi.
Khẽ phất tay bảo hắn ra ngoài, khẽ thở ra một hơi dài, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến và quả thực nó đã đến, không thể trốn tránh được, Hoắc Kỳ đợi gần mười ngày nay cuối cùng bọn họ cũng đã đến, chỉ hi vọng mọi việc không quá rùm beng lên.
Chống tay đẩy người đứng dậy, hắn vừa đi vừa suy nghĩ, chuyện này cũng có hắn tham dự một phần trong đó, bây giờ sửa đổi thì đã không còn kịp nữa rồi, chỉ hi vọng Việt Tông thật sự cường đại như đã nói nếu không Hoắc Kỳ hắn lần này xong rồi ! Chạy đâu cho khỏi nắng.
Hắn bước chân đến đại sảnh, thấy mười một người đại diện cho các tông môn đã đến ngồi sẵn chờ đợi, hắn khoẽ chỉnh đốn lại thần thái bước vào chắp tay :
- Để cho các vị chờ lâu, xin được thứ lỗi .
Đám người chắp tay hoàn lễ khách khí:
- Hoắc huynh trăm công, nghìn việc. Đừng nói như vậy, là chúng ta đường đột, xin huynh đừng để bụng.
Hoắc Kỳ cũng khách khí đôi ba câu, rồi về vị trí chủ vị ngồi, dù những người đang ngồi ở đây đều là những người đại diện cho tông môn, tu vi cũng là cấp bậc Nguyên Anh nhưng hắn vẫn là thành chủ ở đây ah.
Nhìn mọi người một lượt, hắn cất giọng tiếc nuối :
- Như trong thư tín ta đã sai hạ nhân thông báo đến quý tông, hẳn chư vị cũng đã hiểu nguyên do, mọi việc thật đáng tiếc đây một phần cũng là lỗi lầm của ta. Xin được tạ lỗi với Chư vị .
Nói rồi hắn chắp tay một lần nữa với mọi người, đám người nhìn nhau nhìn Hoắc Kỳ mà suy nghĩ.
Trấn Khởi, tông chủ Huyền Hưng tông, một trong tứ môn trong khu vực phía Đông Lam Nhiên thành, chắp tay hướng Hoắc Kỳ:
- Hoắc huynh, trong thư huynh đã nói, nhưng lần này mong huynh nói cụ thể lại mọi việc được không ?
Mười người khác cũng gật đầu biểu thị đây cũng là ý của mình rồi dõi ánh mắt về Hoắc Kỳ chờ đợi, Hoắc Kỳ nhìn họ rồi nhớ lại những gì đã bàn bạc với Lý Thông ngày trước, rồi nét mặt bàng hoàng như mọi chuyện đang diễn ra trước mắt;
- Các vị đã có ý thì, tại hạ xin kể lại nguồn cơn.
- Ngày hôm đó sau khi kết thúc tuyển trạch chúng ta ngồi đàm đạo với nhau ở Nam Danh lâu, trong quá trình thì Từ trưởng lão của Bách Hoa tông nói rằng bà phát hiện một cây Huyết Lan thảo đã một ngàn năm tuổi ở trong Thức Hiên sơn, Các vị cũng biết đấy Huyết Lan thảo ah, bổ sung khí huyết cường tráng thân thể, nếu có thể kiếm được dù chỉ là một chiếc lá đem về luyện đan thì độ kiếp Hoá Thần gia tăng tỉ lệ thành công được bao nhiêu chứ ??
Đám người nhìn nhau gật đầu, Huyết Lan thảo quả thật đủ trân quý nha nếu bọn họ biết được thông tin thì cũng bằng mọi giá cũng muốn chiếm được vào tay, nên hành động của họ vốn dễ hiểu.
Hoắc Kỳ kể tiếp:
- Sự việc khiến chúng ta hào hứng bàn luận, khi biết được yêu thú thủ hộ chỉ là ba con yêu thua Nguyên Anh trung kỳ. Mọi người liền họp bàn hợp sức lại bốn Trung Kỳ với tám sơ kỳ, thì ba Nguyên Anh trung kỳ dù lục lượng có hơn hẳn nhân loại cùng cấp thì vẫn diệt được tốt.
- Nhưng người tính không bằng trời tính, chúng ta sai lầm rồi! khi đến đấy thì một con yêu thú trong đó đã đột phá Nguyên Anh hậu kỳ và có thêm hai sơ kỳ yêu, chúng ta biết mình không thể làm gì được liền trở về.
- Ai dè mới quay đi bọn chúng đổ cho chúng ta đã lấy cắp Huyết Lan Thảo ah, chúng ta còn chưa kịp động vào cơ mà ! Dù có biện minh thế nào chúng cũng không chịu tin, lũ yêu thú đồ sát chúng ta để kiểm tra suy xét giới chỉ, ta may mắn thoát được là nhờ Huyền lão ca Huyết Kiếm tông trợ giúp nhưng cũng bị tám ngàn yêu thú truy sát đến tận cổng thành mới toàn mạng.
Chúng nhân nghe Hoắc Kỳ thao thao bất tuyệt thì cũng nắm rõ sự việc, Mạnh vân đà chủ Huyết Kiếm tông thành Nhiên Lam tân nhậm chắp tay đề nghị:
- Hoắc lão đệ dẫn chúng ta đến nơi đó xem xét một chút thế nào ?"
Hoắc Kỳ gật đầu:
- được, mời các vị theo ta.
Nói rồi hắn bay vút ra ngoài hướng Thức Hiên, đám người thấy vậy đuổi sát theo sau, Phi hành một lúc lâu thì đã đến chân Thức Hiên sơn nơi sảy ra cuộc chiến ngày đó, một khoảng lộn xộn với huyết dịch đã khô ráo dần hết bầy nhầy, cây cối đổ rạp tứ tung, dưới đất đầy hố to nhỏ, những tàn tích kéo dài những thí thể còn vương dúm như đậu hũ bị nghiền nát không còn nhận ra được hình dạng.
Mọi người nhìn khung cảnh cũng cảm thấy được chiến đấu ác liệt thế nào, khẽ lắc đầu cảm khái, Hoắc Kỳ phất tay cho mấy hộ vệ hắn lưu giữ lại đây để bảo vệ hiện trương không cần hành lễ.
Trần Khởi chắp tay với Mạnh Vân nói:
- Mạnh huynh không biết huynh có để ta hay không, trong Thức Hiên sơn yêu thú cường đại trên Trúc Cơ dường như đã không còn thấy đâu cả chỉ còn những yêu thú thấp kém.
Mạnh Vân gật đầu:
- Đúng vậy xem ra sau khi từ Lam Nhiên trở lại bọn chúng đã rời đi, xem ra sợ chúng ta tiến tới hỏi tội.
Mọi người nhìn nhau. Mạnh Vân cười khổ:
- Chuyện này xem ra cũng đành thôi, giờ bọn chúng đã biến mất, cũng đành thôi, Vạn Tượng sơn mạch rộng lớn như này thì biết tìm ở đâu mà xuy với trả xét, đã không kiếm được nắm gạo mà mất cả mạng chỉ trách họ số đã tận. Thôi chúng ta trở về.
Đại sảnh phủ thành chủ, đám đông trở lại ngồi trầm ngâm, Tuyết Hoa đà chủ Bách Hoa tông hỏi:
- Hoắc huynh, chuyện cái chết của những người kia xem như là xui xẻo đi, vậy còn những người khác của tông môn chúng ta lại chết như thế nào ??
- Việc này....ta bị chúng truy sát đến Lam Nhiên thì đám đông yêu thú thú cũng đuổi đến nơi, pháp trận bảo vệ thành cũng bị đánh nát, chúng ta ra sức ngăn cản yêu thú rồi thay nhau khuyên nhủ chúng mới chịu dừng lại chỉ đưa ra yêu cầu kiểm tra giới chỉ của chúng ta và người của các tông môn nên chúng ta đành phải chấp nhận.
- Việc này các vị hiểu chứ trong thành Lam Nhiên này có hơn mười ngàn người nhưng không phải ai cũng có tu vi để có thể chống đỡ tám nghìn yêu thú cường đại như vậy cả, nên việc chấp nhận để bị họ kiểm tra giới chỉ là việc bắt buộc chúng ta phải chấp nhận ah, ta không muốn bị đồ thành.
Trấn Khởi chắp tay tán dương:
- Hoắc huynh vì mọi người mà làm việc như vậy thì ai có thể trách móc huynh được chứ ? Sau đó thế nào giờ mọi người đâu cả rồi ?
- Đáng tiếc vì lực lượng nhỏ yếu ah, chúng ta bị yêu thú trêu đùa. Chúng kiểm tra xong thì lại giết sạch hơn mấy trăm người của các tông môn rồi phủi đít chỉ để lại một câu hiểu lầm lũ chết tiệt
" rầm "
Hoắc Kỳ tức giận đập mạnh vào tay ghế khiến nó bị gẫy rơi xuống đất.
Chúng nhân nghe vậy thì nóng mặt, sát khí toát ra đặc kịt cả đại sảnh, từng tiếng thía moạ làm rộn cả lên
- Chết cả, hơn mấy trăm người.
- Bọn cầm thú.
- Lũ súc sinh, bội tín.
- đm.. Ta muốn rút gân bọn chúng.
- Lũ khốn chạy nhanh lắm.
- haizzzz lần này tổn thất quá nhiều rồi, chỉ hi vọng tuyển Trạch có thể thu được nhiều tân đệ tử có tư chất một chút để bù lại ah. Hoắc huynh lần tuyển Trạch này kết quả ra sao ??
Tuyết Hoa ngẫm nghĩ hỏi, chuyện đã tới nước này thì đành chấp nhận vậy chỉ mong vớt vát được cho tông môn chút tân đệ tử có tiềm năng.
Hoắc Kỳ nhìn nàng:
- Lần này tuyển trạch đạt yêu cầu một ngàn tám trăm người trong đó có mười lăm nhị linh căn.
- Oh số lượng hơn hẳn lần trước, lại có đến những mười lăm nhị linh căn, tốt tốt ...
lão giả Đà chủ Thiên Nguyệt tông vuốt râu ca ngợi, Làm Nhiên thành tuy không quá lớn nhưng lần này có kết quả như vậy thật khiến người khác phải kinh ngạc.
Trần Khởi cũng vỗ đùi bôm bốp:
- Hoắc huynh số lượng nhân tuyển vào các tông môn ra sao ?
- Việc này thì...
Hoắc kỳ ngần ngừ
Lão giả Thiên Nguyệt tông kỳ lạ :
- Sao vậy Hoắc đệ ? Không lẽ lại bị yêu thú xử lý nốt rồi sao ??
Chúng nhân nhìn về Hoắc Kỳ nếu lại là yêu thú thì lần này các tông môn biết giấu mặt vào đâu ??
- không phải là yêu thú mà là con người.
- con người ý là sao ??
- Lần này nhân tuyển các tông môn nhận được là hơn sáu trăm người, trong đó có bẩy nhị linh căn chia đều vào Tam tông Tứ môn. Tám người còn lại và một ngàn hai trăm nhân tuyển khác thì tấn nhập làm đệ tử vào Việt tông.
Mười một gã ngẩn tò te nhìn nhau, vì danh tự ngang trời xuất thế này, Mạnh Vân nghĩ hoặc:
- Việt Tông là ai ?? Lúc nào có tông môn như này xuất hiện chứ ??
- Việt Tông này theo tại hạ điều tra được thì là mới được thành lập không lâu, là sự sát nhập của Ngũ Lang trại và Lục Lâm Bang trước kia.
Hoắc Kỳ giải thích:
- Nói đến cũng kỳ, Việt Tông này không đơn giản một chút nào, hôm tuyển trách đến ba gã đường chủ trong đó có hai người là Linh Căn biến bị Phong, Độc, một Thổ đơn linh căn tu vi đều Nguyên Anh trung kỳ cường giả. Nghe họ nói còn có những người phía trên tu vi cường đại hơn và Đơn linh căn, Biến dị linh căn không thiếu ah.
Hoắc Kỳ tặc lưỡi về sự cường đại đến không thể tin nổi của Việt Tông.
Chúng nhân cũng ngẩn ngơ không thôi ! Làm Nhiên thành có tông môn xuất thế, tông môn mới thành lập mà lại có lực lượng cương đại như vậy sao ?? Linh căn quý hiếm bao giờ trở thành đậu hủ thối bao giờ thế ??
Mạnh Văn tức giận vỗ bàn, khiến cốc trà trên bàn đổ cả ra:
- Hừ cường đại như vậy thì thế nào ? Dám chắn đường làm ăn các tông môn ta sao ?? Cũng chỉ là nghe nói ai biết thật giả thế nào.
Nghe vậy khiến mọi người xôn xao đúng ah một tông môn mới thành lập mà thôi, dù cường đại thì làm sao có thể bằng tất cả tông môn ở đây gộp lại, hơn nữa đây cũng chỉ lời nói từ phía Việt Tông làm gì đã có ai thấy và xác nhận đâu.
Trần Khởi chắp tay:
- Ý Mạnh huynh là ..?
- Ta thấy Việt tông này không nên tồn tại nữa rồi chư vị tính sao ?
Mạnh Vân mắt loé sát khí trả lời
Chúng nhân nhìn nhau một hồi trầm tư suy nghĩ rồi gật đầu xác nhận ý kiến của mình.
Tuyết Hoa hỏi dò:
- Vậy chúng ta nên làm như thế nào ? Không thể cứ thế mà xông tới lúc này được.
Mạnh Vân xoa cằm suy nghĩ trước sau:
- Trước hết cho bọn chúng đắc ý một thời gian đi, giờ chúng ta không mang quá nhiều nhân lực, lại còn phải đưa đám đệ tử mới nhận trở về tông môn nữa không thể để chúng chờ đợi quá lâu được, Thế này đi một tháng sau không phải có võ hội tứ tông ở Lam Nhiên sao ? Chọn ngày đó đi, chư vị thấy thế nào?
- Được ngày đó đi, dù sao hiện tại cũng cần bàn giao lại với tông môn chưa thể rảnh trang
- Tốt, một lời đã định.
- Một lời đã đinh.
Quan điểm được thống nhất, mọi người chắp tay hành lễ rời phủ thành chủ để đi chuẩn bị đưa tân đệ tử hồi tông, Hoắc Kỳ ngồi yên lặng trên ghế nhìn những người các tông môn từng người phi hành mà trầm tư một hồi lâu trong bóng đêm.
Hoắc Kỳ nghĩ lại từng lời nói hành động của đám người Việt tông lúc trước, tuy sự cường đại chỉ là nói miệng nhưng sự tự tin của họ và cách làm việc thì khiến hăn tin tưởng đó là sự thật, Hắn nắm chặt bàn tay đứng dậy, hắn đã có quyết định của mình lần này hắn sẽ đánh cược.