Thanh Hoa Trấn

Chương 26

Tần Xán vội vàng lấy tay che hai mắt mình, tiếp tục lắc đầu.

Tâm tình Nhan Tam dường như rất bực bội, vung tay áo xoay đi, Tần Xán từ khe hở ngón tay nhìn lén, nhìn Nhan Tam bởi vì không quen mặc quần áo như vậy mà liên tục vấp phải vạt áo, nhịn không được ‘phụt’ cười ra tiếng, rồi mới vội vàng thu hồi biểu tính, tiếp tục che mắt đứng nơi đó.

Sau khi thăng đường, Nhan Tam cuối cùng cũng có mặt, bất quá thường xuyên bởi vì những chuyện khắc khẩu lông gà vỏ tỏi mà ghé vào bàn ngủ gật, không là quá kích động vỗ bàn, Tần đại lão gia bị dọa đến mũ quan đều lệch, khi nhìn qua thì lại phát hiện người này đã dùng khinh công nhảy đi, nắm chặt vạt áo nhân gia người ta muốn động quyền đấm, lúc này bộ khoái nha dịch nháo nhào chạy lên giữ hắn, cuối cùng bãi đường trong một mảnh hỗn loạn.

Tuy rằng vẫn khiến Tần Xán thực đau đầu, nhưng ít ra Nhan Tam cũng biết sai lầm là gì, an phận hơn rất nhiều, nhưng lâu lâu thua bạc trong đổ phường vẫn có tình huống đập sòng bạc, nhưng khi đi trà lâu linh tinh thì vẫn nhớ phải trả bạc.

Bất quá bó tay bó chân vẫn có lúc sẽ làm Nhan Tam khó chịu, thế là mỗi lần như thế, Tần đại nhân trở thành nơi tốt nhất cho Nhan sư gia đập giá trút giận, đến nỗi khi Nhan Tam khó chịu trong lòng, còn thật sự đem tên con đại hoàng cẩu từ huyện thái gia đổi thành cẩu quan.

Về sau còn thường xuyên được nghe lão bá từ phòng bếp kêu to – “Cẩu quan, trở về ăn cơm! Cẩu quan, lại chạy đến nơi nào giương oai rồi?”

Hoặc là thanh âm A Bân A Đinh bọn họ nói đùa – “Cẩu quan, không được chặn đường, không thấy chúng ta đang quét sân sao?”, “Cẩu quan, bây giờ đang bận nhiều việc, không có thời gian chơi với ngươi.”

Mỗi lần nghe hai chữ ‘Cẩu quan’ kia, Tần Xán sẽ hết hồn hết vía một thoáng, dần dà cũng học được mắt điếc tai ngơ, tiếp qua mấy ngày, ngay cả chính hắn cũng theo thói quen gọi đại hoàng cẩu thành cẩu quan, thậm chí còn cảm giác ‘Cẩu quan’ cũng thiệt thân thiết.

Làm ầm ĩ hơn nửa tháng trời, trong huyện nha cuối cùng cũng ổn định lại, mà cách hạn định ‘Vân Trung Nhạn’ đến lấy Hồ điệp bôi cũng không còn mấy ngày.

Ngay từ đầu Tần Xán từ chỗ A Đại điều tra ra được, suy đoán tình huống có lẽ là Bùi Thư Đức muốn đánh cuộc, đánh chủ ý lên hồ điệp bôi, cho nên giả mạo Vân Trung Nhạn, cùng lúc có thể hống lão thái thái đem hồ điệp bôi cho mình bảo quản, về phương diện khác, nếu như hồ điệp bôi không còn thì cũng có thể đổ lên người Vân Trung Nhạn.

Nhưng hành tung của Vân Trung Nhạn người này vốn không rõ, Tần Xán không có biến pháp tìm người ra đối chất, cho nên chỉ có thể ấn theo ‘Tờ giấy này thật sự là do Vân Trung Nhạn lưu lại’ để làm chứng cứ, coi như phòng chừng vạn nhất.

Nhưng mà phải phòng làm sao?

Tần Xán nhớ, mấy gian phòng kia của Bùi gia không tính là tốt, chung quanh góc tối cũng giấu không được mấy người, người của mình cũng không giỏi ẩn thân, Vân Trung Nhạn cũng không tiện giấu, chỉ sợ đối phương trực tiếp từ trên đỉnh chọc lỗ tiến vào trộm.

Thời điểm Tần Xán nghĩ đến chuyện này, ánh mắt ngắm ngía chén trà trên bàn, đó là một cái chén Đan Hà sứ màu xanh phấn chim khách rất thông thường, Tần Xán cầm đến trước mặt mình, nhìn đến xuất thần.

“Ai cũng chưa thấy… Không phải sao?”

Cách hai ngày, Tần Xán từ bên ngoài ôm về một hộp gỗ thần bí hề hề, thế nhưng vừa mới vào cửa đã đụng phải Nhan Tam.

“Làm gì mà lấm la lấm lét?”

Tần Xán chỉnh mặt, “Không có việc gì.” Gặp tầm mắt Nhan Tam dừng trên chiếc hộp trong lòng mình, liền đem hộp dời xuống phía sau, chuyển hướng đề tài, “Ngươi đi làm gì đó.”

Nhan Tam liếc mắt nhìn hắn, “Ta đi làm gì liên quan đến ngươi?”

Tần Xán cười làm lành, “Không liên quan đến ta, ngươi bận rộn.” Liền giấu cái hộp ra sau lưng, đi ngang qua Nhan Tam, rồi mới đi vào phòng mình.

Hộp hắn ôm trong lòng chính là hộp đựng hồ điệp bôi của Bùi gia, Tần Xán đem hộp thả lên bàn, cẩn thận mở ra, nằm bên trong là ly sứ men xanh vẽ một đôi hồ điệp.

“Hồ. điệp. bôi.” Rồi mới cười đem ly thả vào hộp, nhưng lại không chú ý ngoài cửa thư phòng có một ánh người chợt lóe mà qua.

Tần Xán cẩn thận nghiêng tờ giấy Vân Trung Nhạn lưu lại, bên trên viết mười lăm tháng sáu đến lấy hồ điệp bôi của Bùi gia, mà không phải viết đi Bùi gia trộm hồ điệp bôi, nói cách khác hồ điệp bôi đối với người này là tình thế bắt buộc, cho dù dời địa phương hắn cũng tới, như vậy hồ điệp bôi bảo quản ở Bùi gia hay tại huyện nha kỳ thật đều giống nhau, bất quá đặt ở huyện nha đối với mình càng có lợi một ít.

Đương nhiên Tần Xán sẽ không ngốc đến mức thật sự đem khối thịt mỡ hồ điệp  bôi này phóng tới bẫy rập làm mồi, cho nên hắn đi xuống phố tìm cái ly này tới, dù sao hồ điệp bôi thực sự cũng không có bao người gặp qua, dẫn Vân Trung Nhạn đến huyện nha một lần là bắt được, một chiêu lừa dối này gọi là, dương đông kích tây.

Nhưng Tần Xán hiển nhiên quên một chuyện, chủ ý của hắn mỗi lần đều rất khác, nhưng cuối cùng lại luôn luôn quên tính một người vào, mà người này cố tình lại mang đến cho hắn bao nhiêu phiền toái.

Buổi tối, từ thư phòng trở lại, chỉ thấy một đạo bóng người lén lút từ trong phòng mình đi ra, Tần Xán vài bước đuổi theo bắt lấy bả vai đối phương, ai ngờ đối phương xoay người hướng bụng hắn đấm xuống một quyền.

Tần Xán ‘ai nha’ một tiếng ôm bụng ngồi dưới đất, đối phương sửng sốt, đại khái không ý thức được chính mình ra tay nặng như thế, nhưng vài giây sửng sốt khiến cho Tần Xán thấy rõ bộ dạng hắn.

Tần Xán từ dưới đất đứng dậy, phủi phủi bụi đất trên người rồi mới đưa tay ra trước mặt đối phương, chìa tay, thần sắc nghiêm khắc, “Lấy ra!”

Nhan Tam đưa tay ra sau lưng, ánh mắt như không thấy Tần Xán bên này, tuy rằng muốn biểu hiện chuyện gì cũng chưa phát sinh, nhưng Tần Xán nhìn xem, Nhan Tam bây giờ chính là bộ dạng làm chuyện xấu bị bắt, thế là ngữ khí kiên quyết hơn vài phần, “Lấy cái đó ra!”

“Cái gì!” Nhan Tam còn muốn lừa gạt.

Tần Xán bỏ qua khẩu khí trầm trầm, sau đó mới quay lại hỏi, “Ngươi tiến vào phòng ta làm gì?”

“Đi nhầm không được sao?” Lừa gạt không được liền muốn cãi chày cãi chối.

Tần Xán không muốn dài dòng cùng hắn, bất ngờ vung tay làm hắn không kịp đề phòng, kéo cái tay sau lưng hắn ra đằng trước, trên tay Nhan Tam chính là hồ điệp bôi kia.

“Ngươi nói cho ta biết, ngươi cầm cái này làm gì?”

Nhan Tam trưng ra biểu tình ảo não, mày nhíu lại, không giống lúc trước cứ trực tiếp dùng nắm đấm nói chuyện, ra vẻ trong lòng hắn biết chính mình như vậy là không đúng, nhưng trên mặt vẫn không chịu thừa nhận.

Tần Xán nhìn, cảm thấy hắn thế này ngược lại cưng hơn rất nhiều.

Hắn nghiêm khắc hỏi Nhan Tam một lần, “Nói đi, ngươi lấy cái ly này làm gì? Sơn tặc rời núi liền thành tặc sao?”

Lúc trước khi ở Hắc Vân Cửu Long trại hắn đã biết, mấy người này lấy hành vi cướp bóc làm vinh quang, khinh thường nhất chính mấy tên trộm có hành vi giấu giấu diếm diếm, bây giờ hắn bị mình nói hắn là tặc, đương nhiên sắc mặt Nhan Tam chẳng tốt nổi.

Nhan Tam bỏ tay Tần Xán ra, “Ta bất quá thấy cái ly này đẹp, muốn cầm về để dùng.”

Tần Xán ‘ha ha’ cười hai tiếng, “Xin hỏi Tam đương gia ngài một chút, ta giấu ở trong phòng, hộp gỗ còn ngụy trang thì ngươi thấy sao hay vậy? Ngay vừa rồi còn nói đi nhầm phòng?”

Nhan Tam đại khái là không tìm được lời để tranh cải, thế là chỉ có thể mở to mắt ra trừng hắn.

Một người bình thường rất cường thế, đột nhiên lại trưng ra vẻ mặt này, thật là có chút không hợp, nhưng cũng là thú vị nói không nên lời.
Bình Luận (0)
Comment