Thanh Hoa Trấn

Chương 49

“Có thứ gì đó rơi vào bẫy.”

Tần Xán đang ngủ đột nhiên nghe được tiếng vang cũng bật tỉnh dậy, mở to mắt, thân còn chưa phản ứng được, người được dựa vào đã dựng đứng lên, mang theo đao lướt qua đám cây vọt tới, động tác lưu loát nhẹ nhàng, không mang theo một chút do dự.

Tần Xán đáng thương bị mất thế dựa, [bịch] một tiếng mặt hướng xuống đất ụp lên đống bùn, ăn trọn một miệng đất cát, đến cuối cùng tỉnh lại thì bắt gặp mọi người đều chạy đi nhìn xem chộp được cái gì, hắn cũng vội vàng tay chân đứng lên, gập ghềnh vượt qua đám cây chạy tới.

“Bắt được không? Bắt được không?”

Mấy người vây một vòng quanh hố, Tần Xán đem đầu vói vào, thế nhưng tro bụi bốc lên quá lớn nên nhất thời không có cách nào nhìn rõ tình huống bên dưới, chỉ nghe thấy thanh âm [hừ hừ] truyền lên, nghe giống như tiếng người.

Đợi cho tro bụi trong hố tan đi một ít, A Bân và A Đinh cầm đuốc chiếu xuống, kết quả vừa thấy, trong hố không phải ai khác, mà là Vân Trung Nhạn.

Mặt mày hắn xám tro chổng vó ngồi trong hố, một tay cầm con gà, tay kia thì che chắn ánh sáng trước mặt.

Tần Xán đoạt cây đuốc trong tay A Đinh chỉ vào hắn, cả giận nói: “Sao lại là ngươi?”

Vân Trung Nhạn được kéo từ trong hố ra, đối với nghi vấn của Tần Xán hắn chỉ tỏ vẻ là do thói quen buổi tối đi kiếm ăn.

“Thế nhưng sao ngươi tới được từ đường hỏng này?”

“Còn không phải gần đây trên trấn không biết mần sao, từng nhà đều đem gà nhốt vào trong phòng……” nói xong mới phát hiện chính mình nói hố.

Tần Xán cắn chặt răng, bất quá hiện tại hắn không có khí lực dây dưa cùng tên này, cũng không biết phiên động tĩnh vừa rồi có đả thảo kinh xà hay không, làm hung phạm chân chính phát hiện nơi này kỳ thật là một cạm bẫy.

Làm thủ thế để A Bân và A Đinh đem cái hố lấp lại lần nữa, sau đó một phen đoạt lại con gà trong tay Vân Trung Nhạn bị hắn nắm đến mức muốn duỗi thẳng cẳng, quay đầu lớn tiếng la hét: “A Đại! Đem người của ngươi xem kỹ cho ta! Còn chạy loạn ta đánh gãy chân hắn!”

Thời điểm Tần Xán quay đầu, tầm mắt rơi xuống Nhan Cảnh vẫn luôn mang theo thanh độc đao, vạt áo vắt trong đai lưng, hưng phấn trên mặt còn chưa lui hết.

Lúc này tâm tình Tần Xán không tốt, gặp ai cũng không thuận mắt, vì thế tính tình cáu kỉnh, lá gan cũng lớn, lớn gan liền đi giẫm đuôi lão hổ.

Chỉ thấy Tần Xán giương cằm, dùng giọng điệu kinh thường nói với Nhan Cảnh: “Ngươi nhìn ngươi xem, bộ dạng giống gì? Muốn ngoạn đao thì thay quần áo khác, mặc thành như vậy cầm đao giết heo cũng không ngại vướng chân vướng tay?” Nói xong xoay người rời đi.

“Đại nhân…”

“Ngậm miệng lại ngoan ngoãn làm việc, tìm không được hung phạm các ngươi cũng đều… Oa a!”

Tần Xán còn chưa nói xong đã truyền đến một trận tiếng vang, cùng với tro bụi tận trời, mà Tần Xán cũng không thấy bóng đâu.

Mấy người vây quanh hố khác nhìn qua, A Bân ngẩng đầu nhìn vài người nọ, vẻ mặt có vẻ vô tội, “Ta đang muốn nhắc nhở đại nhân, chỗ đó có hố……”

Rối loạn cả buổi tối, cuối cùng bẫy rập bị hư cũng được làm lại, mọi người đều có chút thoát lực, tựa cây, hoặc hai người tựa nhau, đều đã ngủ.

Thời điểm Tần Xán tỉnh lại thì cảm thấy cả người như bị máy bay nghiền qua.

Thái dương lên cao, mấy con gà dùng để làm mồi cũng dắt cổ kêu [ác ác ác].

Tần Xán từ dưới đất bò dậy, giật giật bả vai đau nhức, xoay cổ vòng vòng, tư vị đặt mông ngồi trên bộ thú giáp chỉ có mình hắn biết, xoay người đang muốn kêu những người khác ngồi dậy, kết quả lại bị dọa hú hồn.

Nhan Cảnh ngồi một bên khoanh chân tựa vào thân cây ánh mắt hung thần nhan hiểm trừng mắt nhìn hắn, máu nóng tối qua bị Vân Trung Nhạn gợi lên sớm đã tan thành mây khói không biết chạy đi đâu, hiện tại trừ bỏ một thân đau xót do mình rơi vào bẫy rập, trong lòng còn có mấy phần bi ai.

“Ngươi làm gì… nhìn ta như vậy?” Miệng thật khô sáp, Tần Xán miễn cưỡng nuốt một ngụm nước miếng, thanh âm phát ra khàn khàn không chịu nổi.

“Ngươi đạp trúng ta.” Nhan Cảnh thản nhiên trả lời.

Tần Xán cúi đầu, phát hiện vừa lúc mình giẫm lên vạt áo của Nhan Cảnh, vì thế cúi người đem vạt áo Nhan Cảnh dưới giày rút ra, còn cẩn thận đập rớt tro bụi rồi mới thả xuống trước người Nhan Cảnh.

Thế nhưng Nhan Cảnh chợt vươn tay, bắt lấy vạt áo Tần Xán đem hắn kéo đến trước mặt, tay kia thì dựng thẳng ngón trỏ và ngón giữa, làm ra động tác muốn cắm xuyên đôi mắt Tần Xán.

“Đừng đừng đừng!”

Nhan Cảnh cũng không thật sự muốn chọt lủng mắt hắn, bất quá thái độ tương phản trước và sau tối qua của Tần Xán khiến hắn nhịn không được nổi lên ý đùa, vì thế cố ý bình tĩnh, nghiến răng nghiến lợi.

“Ngươi hiện tại biết sợ?”

Tần Xán lấy tay che mặt, ra sức gật đầu, “Biết! Ta biết!”

Nhan Cảnh cười trộm, nhưng ngữ khí vẫn thực hung như cũ, “Vậy bây giờ ngươi nói xem là ai xách đao giết heo?”

“Không, không ai!”

“Hử?”

Tần Xán đột nhiên thu hồi biểu tình bối rối sợ hãi, đem tay từ trên mặt lấy xuống, thấy hắn như vậy, Nhan Cảnh không khỏi nghi hoặc, tay nắm chặt vạt áo hắn, ngón trỏ và ngón giữa cong lại, đang muốn mở miệng, Tần Xán đem ngón trỏ đặt trước miệng.

“Hư –“ Sau đó Tần Xán nhỏ nhỏ giọng nói: “Ngươi nghe……”

Hai người theo thanh âm nhìn qua, phát hiện tiếng này phát ra từ chỗ bẫy rập.

Tần Xán và Nhan Cảnh từ dưới đất đứng lên, cước bộ rất nhẹ chạy qua hướng đó, từ xa đã thấy bẫy rập nơi  qua được làm lại hãm đi một chỗ, hiển nhiên, sau khi bọn họ ngủ rồi lại có thứ gì đó lọt vào, thế nhưng động tĩnh cũng không lớn, không đánh thức được bọn họ.

Thanh âm kia  [ô ô ô], có chút giống tiếng cẩu quan mỗi khi vui vẻ hoặc muốn lấy lòng người phát ra từ cổ họng.

“Khỉ ngốc, ngươi cảm thấy sẽ là cái gì?” Nhan Cảnh dùng chuôi thanh độc đao chọc chọc eo Tần Xán, hỏi hắn.

Cả người Tần Xán đều đau, bị hắn chọc hai phát vừa đau vừa ngứa, nhíu mày, “Không biết, nghe tiếng này ta có cảm giác hẳn không phải là sói hay gì đi.”

“…….Vạn nhất là cẩu quan?”

“…….”

Hai người chạy tới cạnh hố, thò đầu nhìn qua, kết quả đều ngẩn người.

Hóa ra bị bắt trong hố, không phải sói cũng không phải cẩu quan, mà một con hồ ly cả người trắng bốc.

Tần Xán đạp cả đám đang ngủ chảy dải đứng lên, tiếp rồi kéo hồ ly từ dưới hồ.

Chân trước hồ ly bị kẹp bắt thú kẹp lấy, ma sát phá da, lông xù trắng tuyết trắng lóa một đoàn, đôi mắt như lưu ly hồng sắc, thời điểm ngồi xổm dưới đáy hố đáng thương hề hề ngước nhìn lên, thỉnh thoảng [ô ô] hai tiếng, đuôi to quét qua quét lại, trực tiếp cọ cọ đến nơi mềm nhất trong lòng người.

Chắc là thật sự quá đáng thương khả ái, A Bân A Đinh lộ ra biểu tình thích cực, đem chuyện hung phạm hiềm nghi có thể cắn chết gà ném ra sau đầu, ngược lại còn giúp nó băng bó vết thương chân trước.

Hồ ly cũng tự thông nhân tính, vươn đầu lưỡi liếm liếm hai cái lên tay A Bân A Đinh.

Bất quá Nhan Cảnh lại không mềm lòng như vậy, duỗi tay ra, nắm lấy đám lông trên cổ hồ ly nhấc đến trước mặt mình, “Gà đều là ngươi cắn chết?”

Tần Xán nhìn cạm bẫy, không quá thực xác định, “Tuy nói hồ ly ăn gà là chuyện bình thường, nhưng không có gà rơi vào bẫy cùng nó, nói không chừng là giẫm vào đi.”

Nhan Cảnh lạnh lùng nói: “Mặc kệ có phải hay không, đem nó giao cho người trên trấn, chuyện này liền kết…”

Rồi sau đó đáy mắt xẹt qua một tia âm hàn, khóe miệng hơi hơi gợi lên, “Nhưng trước đó…. Đám lông này vẫn khôn tồi, ta muốn.”

Dứt lời liền đem hồ ly vứt lên giữa không trung, tay kia lập tức cầm thanh độc đao, đao khí [khanh] một tiếng rung động, tra mạnh ra khỏi vỏ, dưới ánh nắng, ngân lượng trên thân chói mắt, lưỡi đao sắc bén hạ xuống người hồ ly.

“Đừng như vậy!”

Trước khi vệt đao rơi xuống hồ ly, Tần Xán vươn tay một phen tiếp được ôm nó vào lòng, “Còn chưa biết rõ ràng có phải nó làm hay không đã tự tiện xử trí, có tin ta dùng hèo đánh ngươi hay không?”

Hồ ly chịu kinh hách, lui vào trong lòng Tần Xán lạnh run, thoạt nhìn càng thêm đáng thương.

Đôi mắt Nhan Cảnh lập tức trừng lớn, tiếp đó có chút không cam nguyện mà đem thanh độc đao thu hồi vào vỏ, “Vậy ngươi chuẩn bị xử trí thế nào?”

Lời này vừa hỏi ngược lại làm Tần Xán im ru.

Hồ ly sẽ không mở miệng nói chuyện, thì thẩm vấn thế nào? Vạn nhất hung phạm thật sự là một người khác, hồ ly này chỉ là ngộ nhập vào bẫy, một khi đem nó giao cho người trên trấn, thì sẽ tránh không được kết cục bị đánh chết còn bị lột da vì nhân gia trút căm phẫn cho gia cầm mạc danh bị cắn chết……

Tần Xán thở dài một hơi, hai tay cầm móng trước của nó phủng phủng, “Vấn đề ngươi không biết nói chuyện, ta phải hỏi ngươi thế nào?”

Nhan Cảnh một bên phát ra tiếng cười lạnh.

Thế nhưng lời Tần Xán vừa dứt, hồ ly vẫn được hắn ôm từ trong lòng hắn nhảy xuống. Trên người hồ ly nổi lên một đoàn quang hoa màu vàng, mà thân hình hồ ly cũng trong đoàn quang hoa đó trở nên lớn hơn….

Cuối cùng trong lúc cả đám đang ngẩn tò te, quang hoa trên người hồ ly chậm rãi biến mất, thay vào đó là một người thanh niên tuổi chừng nhược quán.

Bộ dạng y cực kì xinh đẹp, một thân trường sam bạch sắc, mái tóc ngân sắc phi lượn, phượng mâu hẹp dài, đồng tử tựa như lưu ly hồng sắc, trong suốt sáng trong, dịu dàng như thu thủy, mà trên đầu vẫn còn giữ lại hai cái lỗ tai lông xù, lại nhìn phía sau, còn có một chiếc đuôi lông màu trắng kéo dài trên đất, cái đuôi còn vụt lên vụt xuống.

Tần Xán và những người cạnh hắn đều cùng hít một hơi, không dám tin nhìn cảnh trước mắt, Nhan Cảnh cũng kinh ngạc nhưng ánh mắt so với hắn trấn định không ít.

Tần Xán giương miệng ngẩn người, sau đó nói, “Có phải ta chưa tỉnh ngủ không?”

Nói xong, trên lưng hắn trúng ngay một chưởng rắn chắc của  Nhan Cảnh, vỗ tới mức hắn lảo đảo lên trước, cơ hồ muốn phun phèo phổi đi ra.

Tần Xán nghiêng ngả đứng vững, lại đánh giá người trước mắt, khóe miệng giật hai cái mới mở lời, “Vị đại tiên này… phải xưng hô thế nào?”

Mâu mắt đối phương hạ thấp, giống như cười khẽ, “Tại hạ Thiên Tiêu, cũng không phải đại tiên gì, bất quá chỉ là hồ ly vừa tu thành hình người.”

Tần Xán cảm thấy tuy rằng vừa trúng một chưởng của Nhan Cảnh nhưng chính mình giống như còn chưa thèm tỉnh, hồ ly tu thành hình ngươi? Mình tới bắt hung thủ trộm gà, sao lại thành Mao Sơn đạo sĩ bắt yêu?

Ước chừng là thấy vẻ kinh ngạc lại nghi hoặc trên mặt Tần Xán, còn có biểu tình sợ hãi hỗn tạp pha cùng môt chỗ, mấy người bên cạnh cũng mỗi người một vẻ, hồ ly ngược lại không chút hoang mang mà giải thích.

“Vốn không nên dễ dàng hiện hình trước mặt người thường, nhưng nếu như không nói sợ rằng phải thân thủ dị xử. Tại hạ tu hành còn thấp, pháp lực như vậy, ngay cả cạm bẫy phổ thông còn không thể thoát, thì càng đừng nói côn bổng lợi nhận. Nhưng tại hạ không phải hung phạm mọi người muốn bắt, bất quá chỉ là lầm vào cạm bẫy mà thôi.”

Nhan Cảnh đem thanh độc đáo gác lên vai, “À! Ngươi rõ ràng là hồ ly, nào có đạo lý hồ ly không ăn gà?”

Hồ ly biện nói: “Tại hạ tuy pháp lực còn thấp, nhưng muốn kiếm ăn cũng sẽ không chạy đến loại nơi này.”

“Vậy ngươi tới đây làm chi?”

“Kiếm ăn.”

Nhan Cảnh nhíu mi, “Vừa rồi chính ngươi còn nói muốn kiếm ăn sẽ không chạy đến đây, lúc này lại nói mình tới đây kiếm ăn… Ngươi rốt cuộc nghĩ thế nào?”

Đối mặt với nghi ngờ của Nhan Cảnh, đối phương vẫn như cũ mỉm cười đáp lại.

“Tại hạ tu mị đạo, cái gọi là kiếm ăn…….” Mâu mắt bên trong quyến rũ lưu chuyển, âm thầm câu nhân tâm phách, “… mị chính là dương tinh nam tử.”

Tần Xán chỉ cảm thấy đầu bắt đầu tỉnh lại, sau một lúc lâu mới lý giải ý tứ lời y, nhớ tới mấy ngày trước bọn họ ngủ say sưa ở nơi đây, hóa ra mục tiêu của con hồ ly này không phải là gà, mà là nhóm người bọn họ!

Từ nhỏ đã nghe không ít chuyện hồ ly mị nhân hút khô tinh khí người, tuy rằng hồ ly trước mắt này còn chưa tu thành, bất quá không thể để y làm xằng làm bậy.

“Mặc kệ ngươi có phải là hung phạm chúng ta muốn tìm hay không, hiện tại nếu gặp bản huyện đại gia, bản quan sẽ không thả ngươi hồ ly tinh ra ngoài hại người!”

Tần Xán nói rồi lui về sau một bước, thối lui ra sau những người khác, sau đó làm cái thủ thế, “Bắt y lại, bất luận sống chết. Nhan Cảnh ta thấy da lông y cũng không tồi, ngươi thích thì cứ lột đi.”

Sắc mặt Nhan Tam vẫn căng thẳng lúc này mới giãn ra một chút, nâng tay đem thanh độc đao đưa ngang người, tay kia chậm rãi rút đao, sau đó đem vỏ đao ném sang một bên.

Nhưng ai ngờ hồ ly lại [bùm] một tiếng quỳ xuống, đôi ngươi lưu ly sắc đỏ lòe lòe lệ quang.

“Đại nhân, tại hạ cảm kích đại nhân một phen thiện tâm cứu tại hạ dưới đao. Nhưng thỉnh đại nhân tin tưởng, tuy rằng tại hạ tu mị đạo, nhưng cũng không hại người, ngài nếu không tin cũng có thể tra, phạm vi trăm dặm chưa từng có đồn đãi hồ ly tinh hoặc nhân hại người.”

Tần Xán ngẫm lại, cảm thấy những lời này của y ngược lại cũng không sai, người ta tu hành cũng không dễ dàng, nghe nói nếu có thể tu thành hình người cũng phải mấy trăm năm đạo hạnh, nhược như bị hình hủy, người tu đạo chú ý nhất là nhân quả báo ứng, nói không chừng mình sẽ bị sét đánh.

Tần Xán thình lình rùng mình, nói với y: “Quên đi, niệm ngươi cũng không làm việc ác, bản quan trước buông tha cho người, nếu tương lai người làm xằng bậy, bản quan nhất định không buông tha cho ngươi, ngươi đi đi.”

Hồ ly kia thế nhưng vẫn quỳ không chịu đứng.

Tần Xán kì quái, “Ngươi còn lời gì muốn nói?”

Hồ ly hơi hơi cúi đầu suy nghĩ, ngân phát như từ hai bên gò má trượt xuống, ánh mắt hơi mị, đôi môi mỏng manh khẽ lộ như cánh đóa hoa đào, thản nhiên hồng nhạt, tựa như còn dính sướng đêm trong đó.

“Đều nói tri ân phải báo đáp, vừa rồi đại nhân cứu tại hại, xin cho tại hạ làm chút gì hồi báo ân cứu mạng của đại nhân.”

Thanh âm hơi khàn khàn trầm trầm tiến vào lòng người, đôi phượng mâu ấy trong nháy mắt giống như nước thu nhộn nhạo.

Từ đầu đến chân Tần Xán đều run lên một lần, sau đó liên tục xua tay, “Đừng, không cần, ngươi vẫn là giữ lại ngày sau báo đáp người khác thì tốt hơn. Bây giờ ngươi có thể đi rồi, nếu để người trên trấn thấy ngươi dạng này cũng không tốt……”

Sau đó Tần Xán quét nhìn những người xung quanh, “Các ngươi còn ở đây sững sờ cái gì? A Đại, sao ngươi không mang Vân Trung Nhạn trở về? A Bân A Đinh, các ngươi không phải là nên đi tuần phố đi? Còn có Nhan Cảnh, thu đao lại! A Nhị thu thập nơi này, bản quan phải về huyện nha trước.”

Nói xong, Tần Xán xoay người đi hai bước, xoay đó bỏ chạy như chớp không thấy bóng dáng, lưu lại những người khác và hồ ly hai mặt nhìn nhau.

Sau khi trốn về huyện nha trong lòng Tần Xán còn thấy sợ hãi.

Báo ân?

Để cho con hồ ly kia báo ân còn không phải để y hút sạch dương tinh biến thành người khô quắt?

May mà mình cũng đủ định lực, không bị y dụ hoặc, bảo vệ được một mệnh.

Coi như trước kia cũng nghe qua nhiều thần nhiều quỷ, không nghĩ tới, sau khi đến nơi này thế nhưng lại đụng thêm lần nữa, đầu tiên là đổi hồn, sau đó là hồ ly tinh, cứ thêm như vậy, ai biết lần sau sẽ lại ra thần thần quỷ quỷ gì……

Tần Xán lắc đầu, mấy chuyện loạn thất bát tao không cần ghĩ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, vẫn là làm nhiều chuyện chính sự thì tốt hơn. Mấy ngày nữa sẽ có quan sai áp mấy người mang tội giết người đến đây sung quân biên cương, hi vọng sẽ không xảy ra chuyện gì, thái thái bình bình đem bọn họ tiễn bước.

Nhưng bởi vì hai ngày trước đó còn chưa ngủ ngon, thêm một đêm rồi giằng co đến nửa trời còn trúng thêm một đánh không nhẹ, Tần Xán nhìn công văn trên bàn, thấy từ một hàng biến thành hai hàng, lại nhìn những thứ khác đều mơ mơ hồ hồ, cảm thấy vẫn là về phòng ngủ một giấc vẫn hơn, liền mơ màng mò về phòng mình, quần áo và giầy cũng không cởi đã thẳng tắp ngã xuống.

Không biết ngủ bao lâu, Tần Xán cảm thấy có chút nóng, sờ soạng cởi đai lưng, muốn đem trường sam bên ngoài cởi ra, nhưng đụng phải không phải là tay thuộc về mình.

Hắn mơ mơ màng màng nhíu mi, đem tay kia ném sang một bên, tiếp lại cởi quần áo, vừa cởi bỏ đai lưng, liền có người giúp hắn đem vạt áo mở ra, còn có khí tức nóng ẩm rơi vào trên cổ, dính dính ẩm ướt, mang theo vài phần tình sắc.

“Đại nhân, muốn ta giúp ngươi cởi không?”

Thanh âm trầm thấp ôm nhuận dừng bên tai, khi còn ở kinh thành vốn những chuyện này cũng không do chính hắn động thủ, vì thế Tần Xán rất tự nhiên [ân] một tiếng, nhưng ngay sau đó lại mở mạnh mắt ra, ánh mắt nhìn trên đỉnh màn một hồi, sau đó mới nghiêng đầu nhìn sang.

Chỉ thấy một bên kia giường đang nằm một mỹ nhân, da như ngưng chi, tóc như ngân tuyết, quần áo bán giải nằm nơi đó, đầu vai lỏa mượt và lồng ngực trắng ngần, hai điểm thù du trước ngực mềm mại bán ẩn bán hiện trong quần áo, mà kia một đôi châu tử trong sáng như lưu ly đang tựa tiếu phi tiếu nhìn mình, môi mỏng hé mở, đôi môi cánh hoa cực giống cánh đào bán nở.

Thấy Tần Xán quay đầu, đôi tai xù lông trên đầu hồ ly run run, vươn tay đến, ngón tay  ôm lấy cằm Tần Xán.

“Đại nhân, sao không chờ tại hạ báo ân đã đi?” Y hướng đến Tần Xán thổi một hơi, thấm như lan hinh.

Tần Xán nhìn y, ngẩn người, sau đó –

“A! A a a a a a a a a –!”

Lúc này trời đã tối đen, Nhan Cảnh không cùng Tần Xán về huyện nha, mà là đi đến học đường chỗ bọn Tiểu Tửu Nhưỡng chơi với bọn nhỏ một ngày.

Đám tiểu quỷ này điên cực kì, chạy tới chạy lui, chơi đến nổi đứa nào đứa nấy đầu đầy mồ hôi, giống như được vớt từ dưới nước lên, ngay cả quần áo của mình cũng bị ướt hết, trở về huyện nha cho người đưa nước ấm, chuẩn bị thư thư phục phục một hồi.

Đột nhiên, từ chỗ phòng Tần Xán nơi đó truyền đến một tiếng kêu thảm thiết như giết heo, không bao lâu thì cửa phòng hắn đã bị [phanh], [phanh] gõ vang.

Nhan Cảnh đi mở cửa, chỉ thấy quần áo Tần Xán bất chính đứng nơi đó, mặt đầy hoảng sợ, muốn nói gì đó nhưng lại vì kích động lại không phát được ra thanh âm nào, vì thế Tần Xán giương miệng y y nha nha khoa tay múa chân, đầu tiên hắn chỉ vào phòng mình, sau đó hai tay đưa lên đầu làm lỗ tai, lại ý bảo phía sau có cái đuôi.

Nhan Cảnh nhìn nửa ngày, tuy rằng còn không quá hiểu được nhưng đại khái cũng biết trong phòng Tần Xán có cái gì, làm cho hắn sợ tới mức hoang mang ngay cả nói cũng nói không rõ, liền nâng tay Tần Xán đẩy ra khỏi cửa, đi đến phòng hắn.

Vừa mới qua cửa phòng, Nhan Cảnh chỉ thấy một đoàn bóng trắng vọt ra, hắn lanh tay lẹ mắt chụp lại, đem một đoàn bạch hồ túm lấy, vừa nhìn, chính là hồ ly sáng nay, không nghĩ tới y cư nhiên lại đến.

“Sao y lại chạy đến đây?”

Tần Xán gắt gao xiết chặt quần áo mình, cuối cùng cũng có thể lên tiếng, “Sao ta biết y làm sao lại ở trong này? Ta vừa tỉnh ngủ đã thấy y trên giường ta, còn như vậy như vậy…….”

Câu nói kế tiếp cũng không thể không biết xấu hổ nói ra, Tần Xán trực tiếp dùng tay chân múa may hai cái.

Nhan Cảnh nhìn Tần Xán, không nói gì thêm, mang theo hồ ly đi đến cửa nhỏ bên hậu viên, mở cửa ném một phát ra ngoài.

“Mặc kệ mục đích của ngươi là gì, nơi này không là nơi ngươi nên đến.” Nhan Cảnh nói xong, [phanh] một tiếng đóng cửa.

Thấy Nhan Cảnh hai hai tay trống trơn trở về, Tần Xán thở ra một hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời thì mới biết mình vừa ngủ đã ngủ lâu như vậy, bụng [ọc] một tiếng, tuy rằng vẫn rất mệt, bất quá lấp đầy bụng cũng rất quan trọng.

Nhan Cảnh trở lại phòng mình, thoát quần áo đi vào dục dũng, ngâm nước ấm toàn thân khiến hắn than nhẹ một tiếng thích ý, vì thể cả người đều trượt xuống, thẳng đến khi ngập nước không thấy đầu. Chỉ là không bao lâu, chỗ phòng Tần Xán lại truyền đến tiếng giết heo, tiếp lại là tiếng gõ cửa.

“Ào!”

Nhan Cảnh từ trong nước bước ra, bọt nước văng ướt trên mặt đất một mảnh, nghe tiếng gõ cửa liên tiếp kia, hắn có chút hờn giận mà nhíu mày, tùy tay cầm bố khăn vây quanh eo đi ra mở cửa, quả nhiên nhìn thấy Tần Xán bên ngoài, lần này Tần Xán không còn kinh hoàng như vừa nãy, nhìn thấy Nhan Cảnh mở cửa, lập tức nâng tay chỉ hướng phòng mình.

Nguyên lai sau khi hắn lắp đầy bụng trở về phòng, thì thấy con hồ ly nào đó quấn hắn nằm mềm trên tháp, đôi chân quang lõa từ vạt áo đưa ra, Tần Xán cảm thấy trừ bỏ món này thì áo choáng bên ngoài cơ hồ đều muốn rơi xuống, mà bên dưới căn bản lại không mặc thứ gì!

Tuy rằng ngày trước Tần Xán lưu luyến bụi hoa, hoa nhai liễu hạng ngoại trừ mỹ nhân bên ngoài, thì cũng không ít lần đùa giỡn nam quan xinh đẹp với ân khách, bất quá Tần Xán thật sự không lên nổi với kẻ không có bộ ngực sữa mềm nhũn, mà phía dưới còn dài thêm một cây ngoạn ý, cho nên dù cho hồ ly trước mắt này có tái mĩ tái mê cũng vô dụng, bởi vì hắn là công.

Không cần Tần Xán mở miệng, Nhan Cảnh rõ ràng lưu loát đi vào phòng hắn, sau khi bên trong truyền ra một trận quyền cước thì Nhan Cảnh xách đuôi hồ ly ném ra ngoài.

Lần này cũng không đi đến hậu viện nơi đó, mà là trực tiếp vung tay, đánh quyền trong không trung trúng ngay viên cầu lông xù trắng trắng, cục lông vững vững vàng vàng rơi trên đất, cụp tai, nằm liếm vuốt trước bị kẹp bắt thú kẹp lúc buổi sáng.

Thanh âm Nhan Cảnh lạnh lùng nói: “Đừng để cho ta lại nhìn thấy ngươi, không thì lột da ngươi ra!” ngữ khí hung tợn, khiến cho thân mình hồ ly chấn động không dứt.

Bất quá dường như hồ ly so với bọn họ tưởng tượng còn chấp nhất hơn, khi Tần Xán lần thứ ba gõ cửa, khiến Nhan Cảnh không thể lần thứ hai từ dục dũng đứng lên, kỳ thật Nhan Cảnh ngay cả xúc động muốn đánh Tần Xán cũng có rồi.

Lần này Nhan Cảnh đem hồ ly từ trong phòng Tần Xán kéo ra, cũng không giống lần trước thật sự đem y đi lột da, mà là lập tức đi đến phòng bọn A Nhị, đá văng cửa phòng.

A Nhị không ở, A Bân và A Đinh đều đang chơi xúc xắc, khi nhìn thấy Nhan Cảnh một thân quang lỏa, tóc tích nước, ngay bên hông vây cái bố khăn đi vào thì kinh ngạc đến mắt cũng muốn rơi xuống.

“Tam, Tam đương……”

A Bân cả kinh trực tiếp thốt ra xưng hô ngày trước, bị A Đinh đánh gãy, “Gia muốn chúng ta làm gì?”

Nhan Cảnh đem con hồ ly kia ném đến chỗ bọn họ.

“Nhìn kỹ y cho ta, một tấc cũng không rời, để cho ta thấy y còn chạy loạn trong này……” khóe mắt hắn chợt lóe hàn quang, “Ta tìm các ngươi để hỏi!”

Hai người A Bân A Đinh ngẩn ra, tiếp đó trăm miệng một lời đáp, “Vâng!”

Nhan Cảnh trở lại phòng mình, thì thấy Tần Xán còn đang đi theo, không khỏi nghi hoặc.

“Ngươi còn muốn làm gì?”

Tần Xán lập tức đứng vững, nhìn phòng Nhan Cảnh, lại quay đầu nhìn về phòng mình, do dự mà ấp úng nói: “Đêm nay có thể…. Ngủ ở chỗ ngươi không, miễn cho hồ ly kia lại về……”

“Ta, ta ngủ ở bên ngoài là được, dùng ghế hợp lại… Thuận, thuận tiện có thể nói cho ngươi biết, đôi ly kia thế nhưng là trân phẩm cực đáng giá.”

Trên mặt Nhan Cảnh không có biểu tình gì nhìn hắn, một lát, đẩy cửa phòng mình đi vào, thanh âm từ bên trong truyền ra.

“Vào đi.”

Đầu tiên Tần Xán sửng sốt, cũng không nghĩ tới Nhan Cảnh thế nhưng lại sảng khoái đồng ý như vậy, sau đó nhanh chóng như trốn ôn dịch nhảy vào phòng Nhan Cảnh.
Bình Luận (0)
Comment