Thanh Hoan Độ

Chương 13

Edit + Beta: Hayin

Liễu Như Vân đã ngẩn ngơ ở phủ Thuận Thiên suốt năm ngày. Nhìn con gái ngủ say bên cạnh, ả ta thấy hơi nản lòng. Mấy ngày nay chỉ có người bên Liễu gia nhờ người đút chút tiền vào, mà bên Thẩm gia lại chẳng thấy ma nào lui tới.

Nhiều ngày qua trên phố loáng thoáng vài lời đồn, nói Thẩm Giác tướng quân là kẻ bạc tình bạc nghĩa, bỏ mặc thiếp thất của mình không thèm quan tâm. Lời đồn đại cũng không nhiều lắm, nhưng tất cả đều là truyền hết đến tai Thẩm Giác. Vào ngày thứ bảy Liễu Như Vân bị nhốt, Thẩm Giác lại đến trước cửa Đông Uyển lần nữa.

Hai ngày nay Tô Tinh nghỉ ngơi rất tốt. Hôm nay đã dậy từ sớm, ngồi trước gương đồng thử màu son đang thịnh hành nhất hiện tại.

"Tiểu thư."

"Sao, người lại tới nữa rồi à?"

"Có nên đuổi ngài ấy như lần trước không ạ?"

"Hồng Tụ, hôm nay là ngày thứ mấy rồi?"

"Đã là ngày thứ bảy rồi ạ."

Tô Tinh trang điểm xong thì đứng dậy thu xếp lại hành trang một chút, nói: "Phu nhân phủ doãn là một vị tỷ tỷ mà ta từng quen biết khi vẫn đang theo học. Nghe nói tỷ ấy đã mang thai năm tháng rồi. Ta thấy hôm này là ngày tốt nên đi gặp tỷ ấy đi."

Tô Tinh ra đến cửa viện, vừa hay nhìn thấy Thẩm Giác đang đi đi lại lại ở cửa. Mắt hắn thâm quầng, chắc là không nghỉ ngơi trong một thời gian dài.


"Phu nhân đang định đi đâu vậy?"

"Hứa tỷ tỷ từng là bằng hữu tốt của thiếp ở thư quán, từ khi tỷ ấy gả đến phủ doãn đại nhân thì chưa từng gặp mặt lần nào. Bây giờ tỷ ấy đang mang thai, thiếp muốn đến chúc mừng đôi câu. Tướng quân có muốn đi cùng không?"

"Được được được...Vậy ta đi chuẩn bị xe ngựa cho nàng đây. Phu nhân chờ một lát nhé."

Tới phủ Thuận Thiên, Tô Tinh không xuống xe ngựa ngay mà vẫn ngồi nguyên trên xe ngựa đợi vào phủ, để cho bọn tôi tớ cầm lễ vật. Sau khi được phép thông qua thì đi thẳng vào buồng trong của phu nhân phủ doãn.

"Tô gia muội muội, sao hôm nay lại đến đây thế?"

"Nghe nói Hứa tỷ tỷ đã mang thai năm tháng nên hôm nay đặc biệt đến đây thăm tỷ tỷ đấy."

Phu nhân phủ doãn họ Hứa, sinh ra thế gia theo dòng dõi thư hương. Phụ thân vốn là Thám Hoa lang, sau đó trở thành Biên soạn của Ngự Thư Phòng. Tuy lớn hơn Tô Tinh vài tuổi nhưng hai người lại rất hợp nhau.

Từ Dục vội vàng trở về, nhưng Tô Tinh lại không có ý định sẽ nói chuyện với Từ Dục mà chỉ nói mấy chuyện thường ngày với phu phân phủ doãn.

Thẩm Giác nhìn Tô Tinh, không nhịn được mà phải ho nhẹ nhắc nhở. Nhưng Tô Tinh lại làm như không nghe thấy gì, chẳng thèm chú ý đến hắn dù chỉ một chút.

"Thẩm tướng quân, ngài bị ốm rồi sao?"

"Không sao. Đúng rồi Từ đại nhân, không biết gia quyến của ta ở đây thế nào rồi..."

"Liễu di nương và thiên kim tiểu thư đều khoẻ cả, tướng quân cứ yên tâm đi."

"Từ đại nhân, đều tại thiếp thất mới nạp của tướng quân nhà ta không hiểu chuyện, đã làm phiền tới đại nhân rồi."

"Thẩm phu nhân nói quá rồi, đây đều là bổn phận của hạ quan mà."

"Không biết vụ án này điều tra đến đâu rồi. Kể ra thì cũng lạ thật đấy, sao bọn sơn tặc vừa đến thì đã bắt phu nhân Triệu gia nhỉ. Lẽ nào là có thù riêng chăng?"

"Phu nhân, chuyện vụ án đại nhân đã có chủ chương hết rồi, chúng ta không nên nhiều lời làm gì."

"Cũng đúng. Bây giờ Từ đại nhân đang phải gánh vác trách nhiệm của mấy vụ án lớn, không thể phạm chút sai lầm nào đâu."


"Từ đại nhân, hôm nay ta và phu nhân tới đây là muốn đưa thiếp thất và con gái trở về. Đành xin đại nhân đồng ý giúp đỡ."

"Tướng quân, không phải hạ quan không muốn, nhưng hôm đó ngài cũng ở đây mà. Tả thị lang đã hạ lệnh rất rõ ràng, nếu hạ quan không dùng hình mà dám tự ý thả người, e là sẽ rất khó giải thích với bên trên."

"Từ đại nhân cứ yên tâm đi. Hôm qua gia huynh còn nói với ta, nói rằng Sở đại nhân đã khen ngợi đại nhân với bên trên, nói Từ đại nhân là người chính trực, hành xử nghiêm minh."

"Phu nhân nói thật sao?"

"Đương nhiên là thật."

Từ Dục thở phào một hơi, nói: "Đa tạ phu nhân. Có câu này của phu nhân là hạ quan yên tâm rồi. Thần lập tức cho người đi sắp xếp đồ đạc, đành xin hai người ngồi chờ một lát vậy."

"Tướng quân, thiếp còn chuyện muốn nói với Hứa tỷ tỷ. Hay là tướng quân đi với Từ đại nhân trước đi, chút nữa thiếp sẽ tự về phủ sau."

"Cũng được, cũng được."

Liễu Như Vân vừa nhìn thấy Thẩm Giác đến thì khuôn mặt nhợt nhạt cuối cùng cũng tươi tỉnh hơn chút. Cả người mềm mại không xương lập tức muốn dán chặt lên người Thẩm Giác. Chỉ là hiện giờ ả ta vừa mới sinh con, cả sức lực lẫn tinh thần đều rất mệt, hơn nữa còn mang theo mùi đặc trưng sau khi sinh. Bây giờ ả ta phô ra cái bộ dáng nũng nịu thế này thì lại chỉ khiến Thẩm Giác cảm thấy hơi buồn nôn. Thậm chí hắn còn không thèm liếc mắt nhìn đứa con gái trên tay bà vú mà chạy thẳng ra ngoài.

Thẩm Giác phân phó hạ nhân đưa Liễu Như Vân và con gái lên xe ngựa, còn hắn thì tự mình cưỡi ngựa đi chung với nhóm phía trước. Lúc này đã là giờ Tỵ (9-11h), trên đường đã sớm có người đi lại. Không ít người nhận ra Thẩm tướng quân, hơn nữa trên xe ngựa còn có ký hiệu của Thẩm gia. Mọi người ai cũng đều biết rằng đây là xe ngựa của Thẩm gia.

Nghe được âm thanh náo nhiệt bên ngoài, cuối cùng trái tim treo lơ lửng của Liễu Như Vân cũng được thả lỏng. Cuối cùng ả cũng rời khỏi nhà lao của phủ Thuận Thiên không nhìn thấy ánh mặt trời rồi, không uổng công ả bỏ hết tiền tài ra để tung chuyện Thẩm Giác vứt bỏ thiếp thất ra ngoài.

Tô Tinh uống rất nhiều trà ở chỗ phu nhân phủ doãn. Thấy thời gian đã đúng lúc rồi thì liền vòng ra đường cửa sau rời đi. Sắp đến gần Thẩm phủ thì lại nhìn thấy một người đang lén lút rời đi. Tô Tinh khẽ cười một tiếng, quả nhiên nàng đoán không sai.

"Tiểu thư, người vừa mới lén lút rời đi kia là ai vậy ạ?"


"Người của Triệu gia."

"Là Triệu phu nhân phái tới sao?"

"Vất vả lắm ta mới âm thầm truyền được tin hôm nay Thẩm Giác sẽ đón Liễu Như Vân về đến tai của Triệu phu nhân. Các ngươi nói xem với tình khí nóng nảy như pháo nổ của nàng ta, chẳng lẽ lại không phái người đến đây thám thính rõ ràng sao."

"Cho nên tiểu thư mới cố tình không về cùng lúc với bọn họ, là vì không muốn để Triệu phu nhân phát hiện ra."

"Bây giờ phu nhân Triệu gia đã cho rằng là Liễu Như Vân tính kế cô ta, nhưng hẳn là cô ta không nghĩ ra được lý do tính kế là gì. Nếu vậy thì ta đây sẽ đưa cho cô ta một cái. Ta tách khỏi bọn họ, nhưng không phải vì sợ cô ta sẽ phát hiện. Chẳng qua ta chỉ để cho phu nhân Triệu gia nghĩ rằng ta không hề than gia vào chuyện này. Như vậy nếu cô ta muốn làm chút chuyện gì đó thì cũng không cần bận tâm đ ến mặt mũi của Tô gia ta."

"Chuyện ta giao cho hai người các ngươi đã xử lý ổn thoả cả chưa?"

"Tiểu thư yên tâm, đã chuẩn bị thoả đáng hết rồi."

"Vậy thì tốt."

___

Hãy nhấn vào ngôi sao đánh giá để ủng hộ chúng mình nhé~

Bình Luận (0)
Comment