Edit + Beta: Hayin
Tô Tuần và Bạch Thư Mạch thơ thẩn ở Sơn Tây gần hai tháng, đợi đến tháng năm thời tiết ấm lại thì mới nhận được lệnh trở về. Chuyến đi lần này thật sự rất vất vả. Hai người dùng danh nghĩa cứu tế để ở lại nơi này một thời gian dài, thế nhưng lại phát hiện cả đám huyện thừa tri phủ quan lại ở đây đều bao che cho nhau, kết bè kéo phái. Ngoài ra, còn dám tham ô khoản cứu tế mà triều đình sẽ phát cho họ vào năm sau. Chẳng trách trận tuyết cuối năm này ở đây lại có nhiều bá tánh chết như vậy.
Lúc đoàn người Tô Tuần về đến thành đã là buổi trưa, đến cơm còn chưa kịp ăn đã phải vào cung phục mệnh. Quan thương cấu kết với nhau hoành hành ở vùng Sơn Tây, người làm quan mà lại dám tư lợi, xem mạng người như cỏ rác. Sau khi Thánh Thượng nghe Tô Tuần tấu xong thì nổi trận lôi đình, trực tiếp hạ lệnh xử lý đám người có liên quan để quét sạch những hành vi bất chính ở đó.
Khi rời khỏi cung đã là hoàng hôn. Hai tháng nay Tô Tuần làm việc cùng Bạch Thư Mạch, Bạch Thư Mạch hành sự cẩn thận có tính toán, hơn nữa còn là người cương trực công chính, rất hợp với tính khí của hắn. Sau hai tháng ở chung, hắn cũng xem trọng Bạch Thư Mạch hơn vài phần.
Biết tin Tô Tuần hồi triều, Hồ Thành Ý sớm đã cho người chuẩn bị món ăn hắn thích. Tô Tục dẫn theo Tô Lăng vừa mới học đi đứng chờ ở cửa. Hai cái đầu nhỏ cứ nhìn ra phía xa xa, mong ngóng nhanh nhanh được gặp cha.
Bởi vì Tô Tuần về nên Tô Tinh cũng đóng cửa quán rượu từ sớm, chạy về phủ dùng cơm cùng Tô Tuần.
"Chuyến này các huynh đi hơn hai tháng mới về, gặp phải chuyện khó giải quyết lắm sao?"
"Ta và Bạch Thư Mạch vừa đến Sơn Tây thì đã bị đưa đến gặp mấy nạn dân quần áo gọn gàng. Mấy người đó sắc mặt hồng hào, vừa nhìn đã biết không giống với người phải chịu lạnh chịu đói rồi. Lúc ấy Bạch Thư Mạch cảm thấy không ổn lắm nên hôm sau tránh mặt không đi cùng bọn quan viên nữa mà lén đi hỏi thăm để kiểm tra. Nhóm nạn nhân nghe nói bọn ta là quan triều đình phái tới thì ai nấy cũng đều quỳ xuống xin bọn ta làm chủ. Vì thế bọn ta mới biết, những người được gọi là nạn dân biết ơn vì không thiếu cơm ăn áo mặc hôm qua cũng chỉ là nha hoàn tôi tớ trong nhà quan phủ và phú hộ đóng giả mà thôi. Nạn dân thật sự đã bị bọn chúng đuổi ra ngoài từ lâu rồi, không được phép xuất hiện trong tầm mắt của bọn ta. Còn số tiền phát đến hồi đầu năm sớm đã chui hết vào túi của đám quan viên rồi."
"Lòng tham không đáy, những tên quan lại đó tham lam thật đấy."
Tô Tuần biết từ trước đến giờ Hồ Thành Ý chưa từng gặp phải khổ ải nhân gian nào, cũng không định kể chi tiết chuyện này nên trực tiếp thay đổi chủ đề: "Lần này hầu như đều trông cậy vào Bạch Thư Mạch. Suốt hai tháng nay y nghỉ không đủ ngủ không ngon. Tất cả manh mối và bằng chứng tìm được đều nhờ y tìm ra cả đấy. Khi đó bọn ta mới có thể kéo tơ lột kén, lôi được cả đám tham quan ô lại ra. Cũng nhờ có y, nếu không e là bọn ta phải ở lại đó hơn nửa năm mất."
"Lúc trước còn cảm thấy người ta cố ý nhắm vào chàng, bây giờ mới thấy người ta tốt à."
"Kể ra cũng lạ, không biết sao mấy hôm trước y cứ luôn nóng lòng trở về. Đêm qua bọn ta ở lại khách điếm ngoài thành, mới tờ mờ sáng đã đánh thức ta, sốt sắng lên đường. Ta hỏi y có chuyện gì mà vội vàng thế thì y cũng không trả lời, chỉ nói có người đang đợi y."
Tô Tinh đang uống canh nghe được câu này, đột nhiên nhớ tới lời Bạch Thư Mạch nói với nàng trước khi rời thành, không khỏi ho nhẹ vài tiếng.
"Cô cô, người sao vậy?"
"Ta không sao."
Tô Tục kéo kéo tay áo Tô Tinh, khẽ nói: "Người suy nghĩ cái gì vậy, cha gọi người mấy lần rồi đấy."
Tô Tinh ho.àn hồn,vừa hay bắt gặp ánh mắt Tô Tuần. Không biết tại sao nhưng nàng cảm thấy hơi chột dạ.
"Ca ca hỏi muội cái gì vậy?"
"À, không có gì. Ngày ta và Bạch Thư Mạch tụ họp đã nghe y nhắc đến muội. Y nói chuyện lần này ít nhiều cũng nhờ muội mới có thể thuận lợi giải quyết. Gần đây y cũng hay tìm ta hỏi thăm chuyện của muội, nên nghĩ hẳn là y rất khâm phục muội đấy."
"Cô cô, Bạch Thư Mạch kia là ai, có phải là người lúc trước đưa cô cô về phủ không ạ?"
Tô Tinh đá Tô Tục một cái, hung dữ nói: "Ăn cơm của cháu đi, đừng xen miệng vào."
- Bạch phủ-
Tất An chuẩn bị trà cho Bạch Thư Mạch xong, khi bước vào thư phòng lại chỉ nhìn thấy trên bàn sách bày bốn năm cây trâm cài tóc, mà bản thân thiếu gia lại đang rối rắm trước đống trâm này.
"Thiếu gia, đêm khuya rồi, ngài đang làm gì vậy."
"Tất An, ngươi tới chọn giúp ta đi. Ngươi thấy nữ tử sẽ thích loại nào?"
Tất An bước đến gần bàn. Trên bàn không bày nhiều trâm lắm nhưng đủ mọi kiểu dáng. Có tơ vàng đính hoa, có bạc khắc tinh tế, có phỉ thuý mạ vàng, còn có một trâm ngọc bích trong suốt. Tuy kiểu dáng khác nhau nhưng đều được điêu khắc tinh xảo, rất có giá trị.
Tất An nhìn đến hoa cả mắt, tuỳ tiện cầm cây tơ vàng đính hoa đưa qua: "Thiếu gia, cái này ổn này. Lộng lẫy sang trọng, ánh vàng long lanh rực rỡ, rất đẹp."
"Trang sức vàng à, liệu có hơi thô thiển không nhỉ?"
"Vậy cây trâm ngọc bích này thì sao?"
"Cái này có hơi nhạt nhẽo đơn điệu thì phải."
"Thiếu gia à, Tất An là nam tử. Nếu ngài muốn hỏi ý kiến của nữ tử thì ta sẽ gọi tất cả nha hoàn trong phủ đến để cho ngài hỏi từng người một nhé."
Bạch Thư Mạch lấy hai mảnh trâm ngọc bị gãy từ trong tay áo, rầu rĩ nói: "Hỏi nhiều người nữa cũng vô dụng thôi, chung quy cũng không phải theo sở thích của nàng ấy."
"Thiếu gia, đây là ngài đang coi trọng cô nương nhà nào sao, đến cả tín vật định tình cũng nhận luôn rồi."
"Đừng nói bậy, không cẩn thận làm hỏng đồ của người khác, có lý nào lại không bồi thường được."
"Nếu thật vậy thì ngài cứ mua một cái là được rồi, cần gì phải phí nhiều sinh lực thế này chứ."
"Ngươi thì biết cái gì." Bạch Thư Mạch ngẫm nghĩ, lấy cây trâm ngọc bích rồi cất đi: "Ngươi đi chuẩn bị chút lễ vật giúp ta, ngày mai theo ta đến Tô phủ."
"Ồ, thì ra là không cẩn thận làm hỏng đồ của Tô tiểu thư. Nhưng mà việc này ngài làm chưa chu toàn lắm. Tô tiểu thư xuất thân danh môn, đâu còn thứ gì chưa từng nhìn thấy. Ngài vẫn nên nỗ lực hơn nữa, biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng được."
"Ngươi nói đúng. Tất An, ngươi đi lấy cây cung nhỏ và mũi tên lưu linh mà ta cất ra đây cho ta."
"Vâng thưa thiếu gia."