Thẩm Luyện liếc nhìn cơ thể mình, sau đó mới bước ra ngoài.
Cửa sở hữu hình hoàn toàn không thể ngăn cản hắn, chỉ nhẹ nhàng động một cái đã lập tức đi đến sân nhỏ.
Giờ phút này mây tan trăng đến, bóng mai nghiêng nghiêng, sao thưa trăng nhạt, cũng có ánh xanh mông lung, phảng phất như mưa bụi lơ đãng rơi xuống từ cửu thiên, vãi khắp nhân gian.
Dường như ánh xanh khói nước nhàn nhạt kia cũng rơi lên thần hồn xuất khiếu của Thẩm Luyện.
Suy nghĩ Thẩm Luyện hơi động, không muốn để cho ánh trăng ánh sao xanh nhạt kia chảy qua thần hồn mình, mà hắn muốn hấp thụ tất cả ánh trăng ánh sao đó.
Ánh xanh mờ nhạt ngưng tụ lại, giống như chiếc vũ y trong suốt, bao phủ lên thần hồn của hắn.
Thẩm Luyện cảm nhận được từng hơi nóng bốc lên, giống như ánh mặt trời giữa trưa chiếu lên người.
Hồn lực hơi bị đốt nóng, mang đến cảm giác đau nhói mơ hồ, nhưng hồn thể lại theo đó mà ngưng thật một chút, có thêm một tầng phòng hộ.
Trong sân vốn dĩ yên ắng không có gì, vào lúc này lại xuất hiện thêm một bóng người phát ra ánh sáng nhàn nhạt, giống như hữu hình, lại như vô hình.
Khuôn mặt mơ hồ, râu tóc không rõ, nhưng có một loại mùi vị thần nhân hờ hững.
Trong viện ngoài viện đều có hộ vệ do Thẩm lão gia phái tới canh giữ tiểu viện của Thẩm Luyện, trong đó có hai tên dựa vào cửa viện gác đêm, trốn ở nơi tránh gió.
Một người trong đó mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy bóng dáng Thẩm Luyện phủ lên ánh xanh mỏng manh, khẽ kêu một tiếng, làm cho tên đồng bạn bên cạnh tỉnh lại.
Thẩm Luyện cũng bị kinh động, không muốn sinh thêm thị phi, ý niêm vừa chuyển, ánh trăng mỏng manh trên cơ thể lập tức tản ra.
Sinh hồn người sống là vô hình vô chất, người trần mắt thịt muốn thấy nó rất khó.
Đồng bạn của tên hộ vệ bị đánh thức kia không nhìn thấy gì cả, lầm bầm mắng hắn một tiếng, rồi tiếp tục nhắm mắt, mà tên hộ vệ lúc nãy nhìn thấy Thẩm Luyện cũng dụi dụi mắt, quả nhiên không phát hiện ra gì bất thường, còn tưởng là mình hoa mắt.
Không có tấm lụa mỏng do ánh trăng ngưng tụ, Thẩm Luyện bị gió mát thổi qua, có chút lung lay bất định.
Tựa như cơ thể trần truồng phơi bày trong cơn gió rét lạnh lẽo, cái rét cắt da thịt liên tục bao phủ hắn.
Chỉ có điều lúc này Thẩm Luyện không buồn không vui, dù hồn thể khó chịu nhưng đối với hắn mà nói cũng không phiền phức.
Nhưng rồi hắn bỗng hiểu ra thêm một chuyện, đó là thần thồn ly thể lại có rất nhiều điểm khác biệt, trạng thái như thế nay vừa mới mẻ thú vị, cũng có thêm không ít nguy hiểm.
Bây giờ là buổi tối thì không sao, đổi lại là ban ngày, dù cho dùng hồn lực thân hậu của hắn cũng chỉ sợ không chịu nổi ánh mặt trời nóng rực.
Dân gian đồn đại rằng, quỷ vật thông thường hoạt động vào buổi tối mà không phải tác quái vào ban ngày, quả nhiên cũng có lý do của nó.
Do không có kinh nghiệm nên Thẩm Luyện chỉ có thể cẩn thận mà tìm hiểu những chỗ khác sau khi thần hồn xuất khiếu, tựa như đi trên băng mỏng, cẩn thận vô cùng.
May mà trong chốn u minh vẫn có những tia liên lạc nối liền với thể xác hắn, giúp cho hắn hiểu ra ở ngoại giới khó chịu này, hồn thể cũng không phải bơ vơ không nơi nương tựa.
Giống như một cánh diều thả bay, luôn có một sợi dây kéo nó lại, không để nó phiêu linh trong thiên địa.
Thân thể là lao tù, cũng là chiếc bè trúc vượt qua bể khổ, nó có chỗ khuyết, cũng có chỗ hữu dụng.
Giống như "Vân vô tâm dĩ xuất tụ, điểu quyện phi nhi tri hoàn'" (*mây vô tình rời khỏi núi, chim mỏi cánh bay về tổ), thần hồn rời xác, tuy rằng không còn bị gò bó, nhưng vẫn phải giống như chim mỏi cánh bay về tổ, ôn dưỡng trong cơ thể.
Ở trong sân Thẩm Luyện thử điều khiển thần hồn, làm rất nhiều thử nghiệm.
Hắn phát hiện thêm một ít huyền diệu của thần hồn, mà không chỉ đơn giản là xuyên qua vật chất.
Giống như khi hắn hấp thu ánh trăng vậy, dùng gió mát bám vào thần hồn, cảm giác như hòa làm một với cơn gió kia, có thể phi hành nhờ sức gió.
Lúc rời khỏi cơn gió mát hắn cũng không cảm nhận được sức hút mặt đất.
Chỉ có thể bồng bềnh mà bay trên mặt đất thôi.
Sau khi nắm được một chút đặc trưng của thần hồn xuất du, hắn bắt đầu mở ra phạm vi hoạt động lớn hơn.
Xuyên tường qua cửa, không chút trở ngại nào.
Thế giới này tương tự cổ đại, buổi tối cũng không có đèn điện, đa số người đều tắt đèn đi ngủ từ rất sớm.
Trong hoàn cảnh đó, những căn phỏ thưa thớt còn sáng đèn liền vô cùng chói mắt.
Lần thần hồn xuất khiếu này của Thẩm Luyện vốn là một loại thử nghiệm, không có mục đích, nhìn thấy gian phòng phía trước đã trễ như vậy mà vẫn còn ánh đèn, hắn liền tiến vào.
Hắn đi vào dễ dàng không gặp bất kỳ cản trở nào, lại nghe được tiếng khóc của phụ nữ.
Như khóc lóc như kể lể, mang đậm đau buồn sầu bi.
Tiếp theo là giọng nói của Thẩm Thanh Sơn, "Bà khóc cái gì, Nhược Hi chỉ ngã bệnh mà thôi, bà chăm sóc cho nó tốt một chút là được rồi."
"Nhưng đứa bé này càng ngày càng gầy đi, cũng không muốn nói chuyện, không muốn ăn cơm, mời đại phu tới cũng chẳng tìm ra nguyên nhân sinh bệnh, sao tôi lại không gấp được chứ, ông nói xem có phải cái tên Thẩm Luyện kia là sát tinh, khắc chết mẹ hắn, rồi giờ lại đi làm hại Nhược Hi nhà chúng ta. Ông nói nếu không phải các ông bày mưu lập kế bắt hắn cưới Nhược Hi, Nhược Hi có thể bị bệnh đến mức này sao?"
Người đàn bà lau một bên nước mắt, lại hướng về phía Thẩm Thanh Sơn mà trút giận.
Thẩm Luyện đã vào trong phòng, nhìn thấy, nghe được cuộc nói chuyện giữa Thẩm Thanh Sơn và phu nhân Trần thị của hắn.
Thẩm Thanh Sơn chau mày, ngồi đối diện với Trần thị.
"Hóa ra là Thẩm Nhược Hi đổ bệnh." Thẩm Luyện nhớ tới những lời Trần thị mắng hắn, đừng nói là lúc này trạng thái hắn vô tình hờ hững, dù cho lúc bình thường, cũng không thể làm hắn tức giận được đâu.
Hắn bị cấm túc một tháng, không biết tin tức gì cả. Chuyện biểu muội Thẩm Nhược Hi bị bệnh tất nhiên càng không nghe nói đến.
"Thẩm Luyện bị cụ nhà cấm túc một tháng, còn Nhược Hi bị bệnh bất quá là chuyện của năm sáu ngày trước, vậy thì có liên quan gì với hắn chứ, bà cũng đừng nghe đại tẩu nói lời xằng bậy." Thẩm Luyện không tức giận, Thẩm Thanh Sơn lại có chút tức giận. Do chịu ảnh hưởng của lão gia tử nên hắn có phần trọng nam khinh nữa, với lại con gái mình gả cho Thẩm Luyện cũng không sợ bị bắt nạt.
Trần thị lại không chịu ngừng, nói: "Tôi mặc kệ Thẩm Luyện tốt hay xấu, ông nhìn cái dáng vẻ kia của hắn đi, đối xử với ai cũng không gần không xa, lại là người có chủ kiến, dù ông có thật lòng với hắn, chỉ sợ chưa chắc hắn sẽ cảm kích ông."
"Bà nói thế trái lại sai rồi, thằng bé Thẩm Luyện này đáng tin tưởng hơn bất cứ người nào, bà đối xử tốt với nó, dù nó không nói, cũng sẽ nhớ kỹ, huống hồ chúng ta là người thân ruột thịt, vốn dĩ không nên cầu nó báo đáp lại." Thẩm Thanh Sơn ngoài miệng nói thế, trong lòng lại nghĩ về chuyện ở khách sạn hôm đó.
Hóa ra hôm đó hắn đã điều tra rõ ràng chuyện giữa Thẩm Luyện và người áo xanh, hai vị hộ vệ được phái đi bảo vệ Thẩm Luyện tất nhiên là bị người áo xanh giết chết, nhưng biểu hiện ngày đó của Thẩm Luyện càng khiến cho hắn giật mình.
"Đều là sinh mạng cả, làm sao lại không để tâm, ngươi xem mạng người như cỏ rác, ta lại quý trọng vô cùng, bất kể là mạng người khác, hay là mạng của ta, đều chỉ có một mạng."
Đây là lời của Thẩm Luyện do chưởng quỹ "Duyệt Khách Lai" thuật lại đầu đuôi.
Thẩm Thanh Sơn cũng tin tưởng, lời nói nay xuất phát từ đáy lòng của Thẩm Luyện, không mang chút giả tạo nào.
Dù là hai tên hộ vệ xa lạ, Thẩm Luyện còn có thể ra mặt vì bọn họ, đối diện với người áo xanh mà không mảy may sợ hãi.
Khí phách phong thái như vậy, xuất hiện trên người của một đứa bé choai choai mười hai mười ba tuổi, Thẩm Thanh Sơn chưa từng thấy lần thứ hai.
Chỉ có người như vậy mới đáng để Thẩm gia gửi gắm hy vọng.
Hắn biết hạn chế của mình, cho dù là bảo vệ sản nghiệp có sẵn hắn cũng không đủ khả năng, chớ nói chi phát triển tiến thủ nữa. Mà so với đại ca thì hắn càng càm thấy mình vô dụng.
Thẩm Luyện ở bên cạnh nghe được lời nói của Thẩm Thanh Sơn, tuy bởi vì trạng thái này nên không biển hiện xúc động trong lòng, nhưng hắn đã thừa nhận mình thật sự không nhìn lầm vị cậu hai trên huyết thống này rồi…