Thanh Huyền

Chương 21

Phía trước Già Lam Tự yên tĩnh thâm trầm, tựa hồ không có một bóng người, không có tiếng niệm Phật, cũng không có âm thanh gõ mõ.

Người áo xanh mang theo Thẩm Luyện tiến thẳng vào cửa chùa, đi đến cung điện phía trên.

Hai bên điện chia ra mười tám pho tượng, theo thứ tự là Mỹ âm, Phạn âm, Thiên cổ, Thán diệu, Thán mỹ, Ma diệu, Lôi âm, Sư tử âm, Diệu thán, Phạn hưởng, Nhân âm, Phật nô, Tụng đức, Quảng mục, Diệu nhãn, Triệt thính, Triệt thị, Biến thị - mười tám vị Già Lam.

Ý nghĩa của Già Lam là 'thanh tịnh', vĩnh trừ tam độc, thường tịnh lục căn, trong ngoài thanh tịnh, gọi là tu Già Lam…

Điều này tuy truyền cho Phật, nhưng cũng thông với Đạo.

Bên trong cung điện còn có một người, trên tay cầm một cái mõ, màu xám bạc, miệng cá vẩy cá, thậm chí còn có một đường hoa văn, trông rất sống động tự nhiên.

Người này thoạt nhìn ba mươi tuổi, lại giống như chỉ hai mươi, mặt trắng không râu, khiến cho người ta kinh ngạc chính là cặp lông mày ngài của hắn, nhảy nhảy như muốn bay, thần thái phi phàm.

Tất nhiên đó cũng không phải chỗ làm cho mọi người chú ý nhất, bất kỳ ai chỉ cần liếc mắt nhìn, đều sẽ nhìn chăm chú đầu của hắn, phía trên một sợi tóc cũng không có.

Thậm chí ngay cả lớp thanh bì thông thường trên đỉnh đầu tăng nhân cũng không thấy, sạch sẽ trắng nõn, tựa hồ chưa từng mọc qua lông tóc.

Thẩm Luyện nhìn hắn chăm chăm, thầm nghĩ trên đầu hắn bóng loáng như vậy, nhưng không có đốt đen, không giống tăng nhân cho lắm.

Đồng thời trong lòng cũng thầm hiểu, đây chính là Lăng Xung Tiêu theo lời của người áo xanh, đúng là một nhân vật đặc biệt.

Người áo xanh vừa mới nhìn thấy người này, trước tiên là ngạc nhiên, sau đó liền cười ha hả, nói: "Lăng Xung Tiêu ơi Lăng Xung Tiêu, sao ngươi lại biến thành con lừa trọc rồi."

Lăng Xung Tiêu không chút để tâm, nói: "Ta trọc rồi, cũng mạnh hơn rồi."

Người áo xanh ném Thẩm Luyện bay ra ngoài, rơi xuống phía dưới pho tượng một vị Già Lam ở góc gần đó.

Thẩm Luyện tựa lưng vào pho tượng, dù cho không thể hành động cũng có thể nhìn không sót thứ gì.

Người áo xanh thu lại tiếng cười, cười khẩy nói: "Chẳng qua là đả thông Huyền Quan Nhất Khiếu, đến cảnh giới "hàng Bạch Hổ" mà thôi, có gì mà đắc ý."

Lông tóc là phần ngọn của tinh khí, Đạo gia sau khi hàng Bạch Hổ, thì sẽ rụng hết lông tóc, đóng chặt lỗ chân lông để trì hoãn già yếu ở mức độ cao nhất, kéo dài tuổi thọ, dù sống đến một trăm bốn mươi, một trăm năm mươi tuổi mà vẫn khỏe mạnh như thanh niên trai tráng bình thường thì cũng không có gì ngạc nhiên cả.

Nam tử đến cảnh giới này gọi là hàng Bạch Hổ, mà nử tử đến cảnh giới này lại gọi là trảm Xích Long.

Đến cảnh giới này tuy chưa thể có vô thượng thần thông, cũng đã thoát thai hoán cốt, bước đầu đặt vững đạo cơ, vì vậy nó còn gọi là Trúc Cơ.

Chớ xem thường Trúc Cơ, bất kể là loại công phu nào, người trong thiên hạ đi được tới bước này, trong ngàn vạn người cũng chưa chắc có một, trừ khi là nhận được Tiên duyên.

Sư môn của Lăng Xung Tiêu và người áo xanh rốt cuộc vẫn là môn phái giang hồ, tuy xuất xứ từ Đạo gia, lại không phải Tiên môn, hắn có thể đi đến cảnh giới đó cũng giống như hài tử một thôn trưởng làm đến cấp bậc thị ủy, dùng ngữ cá chép vượt Long Môn để hình dung cũng không quá mức.

"Ta có gì phải đắc ý chứ, ngươi quên lúc sư phụ ban cho ta 'Thái Vi', hắn từng nói mang 'Thái Vi' bên người để cảnh tỉnh bản thân, nó được khắc thành hình cá, lại bởi vì 'cá ngày đêm không hề nhắm mắt, người tu hành cũng phải ngày đêm quên ngủ, mới có thể đi đến đại Đạo.'"

Thẩm Luyện nghe được lời ấy, thầm cảm thấy đại diệu, loài cá cả ngày lẫn đêm thường không ngủ, nay khắc cây thành hình cá mà gõ vang tiếng, mục đích để cảnh báo người tu hành không được u mê lười biếng, mà phải luôn luôn chăm chỉ tu hành diệu pháp, cho đến khi thành công cũng không được lười biếng.

Đúng như cái gọi là 'Nhân tâm duy nguy, đạo tâm duy vi' (*lòng người vô cùng nguy hiểm, lòng trời huyền ảo sâu xa), phải luôn luôn cảnh giác mới có thể tránh rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

"Lão quỷ kia khi còn sống ta không nghe lời hắn, huống chi nay hắn đã bị ta giết." Người áo xanh cười gằn không ngừng, khi sư diệt tổ, trong mắt hắn đúng là chuyện quá bình thường, nửa phần áy náy cũng không có.

"Ngươi cho rằng đạt được chân ý Đạo gia, là hành sự tùy theo ý mình, giết đến khi nào tự do tự tại, lại không biết cái gọi là 'tiêu dao tự tại' kia không phải là ngươi có thể làm gì, mà là ngươi có thể không làm gì…" Lăng Xung Tiêu đáp lời người áo xanh, cũng không giận dữ, chỉ là nhẹ lời khuyên nhủ.

"Đến hôm nay ngươi vẫn tự cho rằng cao hơn ta một bậc, luôn tỏ vẻ là người bề trên."

Lăng Xung Tiêu chau mày thở dài, chậm rãi nói: "Tro cốt của sư phụ ở ngay nơi này, sau khi ngươi chết, ta sẽ không nghiền ngươi thành cát bụi, mà để cho ngươi đi theo sư phụ người, xuống Hoàng Tuyền nhận hết mọi tội lỗi."

Theo lời của hắn, người áo xanh đã chắc chắn phải chết.

Người áo xanh trầm giọng nói: "Được lắm Lăng Xung Tiêu, nếu ta chết trên tay ngươi, ngươi có dám đem công phu của ta truyền cho hắn."

Hắn vậy mà lại thẳng thắng thừa nhận Lăng Xung Tiêu mạnh hơn mình, lại ngõ ý giao phó Thẩm Luyện cho Lăng Xung Tiêu.

"Biết nhân tài mà dạy dỗ nó, là điều vui sướng nhất trên thế gian." Lăng Xung Tiêu mi xanh rủ xuống, yên tĩnh hờ hững.

"Thẩm Luyện nếu như ta thất bại, sau này ngươi được thành tựu, ngươi có thể thay ta đánh thắng Lăng Xung Tiêu một lần ? nếu ngươi đồng ý, hãy nháy mắt ba cái." Người áo xanh lại nói.

Nhưng ngay cả một lần Thẩm Luyện cũng không chịu nháy.

Lăng Xung Tiêu nhìn Thẩm Luyện một chút, thần sắc tự nhiên nói: "Xem ra vị tiểu hữu này không thích ngươi cho lắm."

"Ngươi xem thường hắn rồi, tiểu tử này không thích ta thật, nhưng bổn ý của hắn lại là muốn chính bản thân ta phải vượt qua ngươi đấy." Người áo xanh lãng nhiên buông lời, âm thanh như lôi đình.

Trong lòng Thẩm Luyện nghĩ thầm: kẻ này tội ác tày trời, nhưng ngược lại là một trang hán tử.

Lăng Xung Tiêu nói không sai, đây chính là suy nghĩ của hắn, nhưng không có nghĩ là Thẩm Luyện có bao nhiêu thiện ý với người áo xanh.

Chẳng qua hắn chỉ đơn giản là Thẩm Luyện, mà không phải là sự kế tục của bất kỳ kẻ nào.

Người áo xanh có thể hiểu được suy nghĩ của hắn, nói rõ người này dù là đại ác, nhưng lòng dạ lại ngay thẳng vô cùng.

Trong lúc hắn suy nghĩ, bên trong cung điện đã phát ra tiếng rền vang dữ dội giống như lôi đình.

Mưa bên ngoài càng lớn hơn, rơi xuống khắp mảnh thiên địa này.

Tiếng mưa rơi ào ào tựa như muốn che lấp đi trận chiến đồng môn tương tàn này.

Cả hai người cùng một môn phái, sở học ngang nhau.

Tính tình Lăng Xung Tiêu nhìn như điềm đạm, trên thực tế xuất thủ lại nhanh như sét đánh, kình lực tuôn trào mãnh liệt, đến mức phiến đá ở đại điện kia, mơ hồ có dấu rạn nứt, có thể thấy được kình lực hắn mạnh cỡ nào, ra chiêu có biết bao tàn nhẫn.

Mấu chốt ở chỗ mỗi chiêu mỗi thức của Lăng Xung Tiêu đều đánh vào chỗ hiểm, rất có uy lực, liên tục mà ra, không chút suy yếu.

Một bộ chưởng pháp tựa như sóng biển vỗ đê, một làn sóng nối tiếp một làn sóng.

Đây chính là thực lực sau khi hàng Bạch Hổ, khí huyết khóa lại, thể lực dồi dào mới có thể ra tay nhanh như Lăng Xung Tiêu.

Người áo xanh lại không giống vậy, vốn dĩ ban đầu hắn cũng theo trường phái cương mãnh, nhưng sau khi đi qua Đại Mạc lạnh lẽo và ngộ ra được một chút thiên địa chí lý huyền diệu thì võ công của hắn đã hoàn toàn lột xác.

Bất kỳ võ công nào trên thế gian, luận uy lực cũng không thể sánh bằng thiên tai nơi Đại Mạc.

Một khi bão cát quét tới, dê bò ngựa khỏe, thậm chí hàng ngàn hàng vạn binh lính đều không thể chống đỡ.

Chỉ có thể hóa thân làm gió, ẩn nấp mới có thể không bị nó giết chết.

Ống tay áo của người áo xanh bồng bềnh, lạnh lùng cưỡi gió, mặc cho kình lực của Lăng Xung Tiêu tới mãnh liệt đến thế nào cũng không chạm vào hắn được.

Tựa như một cánh bướm xanh bay lượn theo gió.

Cả hai người dù một cương một nhu, cũng không nằm ngoài chân ý Đạo gia, ra tay tùy ý tự nhiên, thoát khỏi con đường võ học khô khan từ trước đến nay.

Bình Luận (0)
Comment