Thẩm Luyện không đành lòng nhìn tiếp nữa, người áo xanh quá hung hãn, sợ là Lăng Xung Tiêu sắp thua rồi.
Nhưng ngay lúc chỉ mành treo chuông, bụng dưới của Lăng Xung Tiêu đột nhiên lõm vào phía trong, giống như một tấm giấy mỏng.
Những cao thủ như người áo xanh, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều có toan tính, đối với thời cơ thắng bại lựa chọn vô cùng chính xác.
Nhưng bất kể thế nào hắn cũng không tưởng tượng được, Lăng Xung Tiêu vốn đã trúng một chiêu Diệt Thần Kiếm, dù võ công hắn có cao đến đâu cũng không thể phản ứng kịp chiêu "Hỏa Trung Thủ Lịch" này của mình.
Chưởng kình phá không, bàn tay lại chưa chạm đến thân thể Lăng Xung Tiêu.
Kình lực quỷ quyệt độc ác như đá chìm xuống biển, hoàn toàn không phát ra âm thanh.
Thẩm Luyện chợt ngửi được một cỗ mùi hương, một loại mùi hương đặc biệt, có từng tia thơm ngọt, khiến cho tinh thần thoải mái.
Mi xanh của Lăng Xung Tiêu trở nên đỏ như máu, nhưng tụ ra một viên huyết châu tinh mịn.
Mùi hương kia phát ra từ huyết châu này, huyết châu được hắn dùng tinh huyết ngưng tụ trong chớp mắt rồi đột nhiên bạo phát, dùng cảnh giới hàng Bạch Hổ của hắn cũng không thể hoàn toàn khống chế viên huyết châu kia.
Đủ thấy sức mạnh Lăng Xung Tiêu sắp phát ra mạnh mẽ đến mức nào.
Chỉ thấy cánh tay còn lại của Lăng Xung Tiêu biến thành quyền, giống như một cây cột to run run theo gió rồi kéo dài thẳng tắp.
Biến cố này xảy ra nhanh đến nỗi Thẩm Luyện cũng không kịp chuẩn bị tâm lý, thật sự không ngờ hai người này lại đột nhiên phân ra thắng bại rồi, lại còn ngoài dự đoán của mọi người.
Người áo xanh rơi xuống đại điện như một con diều giấy, chìm ngập trong nước mưa.
Giống như vô số lần người áo xanh chém giết người khác trong quá khứ vậy, lần này người áo xanh cũng không sống được rồi.
Đôi mắt hắn tràn ngập máu tươi, khuôn mặt không hề sợ hãi, vẫn mang vẻ mặt trong lần ra chiêu cuối cùng ấy, tự phụ… rồi lại có thêm một chút vui mừng.
Nhưng điều đó cũng không thể thay đổi một sự thật, hắn thua rồi, thua một cách triệt để.
Một tia khói xanh bay lên từ cơ thể người áo xanh, lại trôi nổi bồng bềnh trong mưa to, có từng tia từng tia tinh lực bên trong đó, dù cho mưa lớn thế nào cũng không thể gột rửa sạch sẽ.
Một tiếng mõ đánh lên, tựa như chuông sớm trống chiều, khiến người tỉnh ngộ.
Tiếng mõ kia du dương vượt qua kim thạch, đánh tan khói xanh, cuối cùng quay về thân thể của người áo xanh, lại không có gì dị thường nữa.
Thẩm Luyện không than thở, cũng không đồng tình, chỉ có chút cảm giác nói không nên lời.
Hắn đang suy nghĩ nếu như cuộc đời có thể làm lại từ đầu, liệu người áo xanh có tiếp tục bước trên con đường hắn đã từng đi không.
Xem mạng người như cỏ rác, đã không coi trọng mạng người khác, cũng không quý trọng sinh mạng mình.
Bởi vì xem thường, nên không thể sống lâu…
Có một dòng nước ấm chảy trong cơ thể hắn, Thẩm Luyện chỉ cảm thấy tứ chi bách hải cũng thuận theo dòng nước đó chảy qua, hơi hơi tỏa nhiệt, phản ứng quay trở về, hắn đã có thể đứng lên.
Thanh mi của Lăng Xung Tiêu đã biến thành huyết mi, nhưng điều đó cũng không làm cho hắn nhìn hung ác hơn, trái lại có một loại thần thái cao nhân, tĩnh tâm tìm Đạo trong biển máu Tu La.
Giống như Địa Tạng ngụ trong thân ác quỷ, yên tĩnh từ bi.
Nhất là Lăng Xung Tiêu vốn đã trọc đầu, lúc này lại càng giống một vị cao tăng đắc đạo.
Thẩm Luyện không kềm được mà cười một tiếng.
Ánh mắt hắn nhìn vào cái đầu trọc của Lăng Xung Tiêu, Lăng Xung Tiêu tất nhiên phát hiện được.
Vỗ vỗ trán Thẩm Luyện, nhẹ giọng ngâm nga: "Đầu trọc đầu trọc, trời mưa không lo, người có ô che, ta có đầu trọc. Thằng bé này, ngươi không được vô lễ với người lớn."
"Này, ta cũng không phải con nít, hơn nữa… ông hát cũng không hay." Thẩm Luyện đột nhiên nghiêm túc trả lời.
"Trẻ con có ai thích mình bị gọi là trẻ con đâu nào." Lăng Xung Tiêu mỉm cười nói.
Thẩm Luyện không ngờ Lăng Xung Tiêu còn có sở thích buồn nôn này, mãi đến khi nhận ra ánh mắt hắn vẫn cứ nhìn theo cơn mưa, nhìn vào thi thể của người áo xanh, Thẩm Luyện mới biết hắn chỉ muốn trút cảm xúc mà thôi.
Dù sao người áo xanh vẫn là sư đệ của hắn, cùng nhau học nghệ biết bao năm trời.
Người áo xanh vô tình, Lăng Xung Tiêu lại không phải, Thẩm Luyện đột nhiên hiểu ra sự khác biệt giữa Lăng Xung Tiêu và người áo xanh.
Người áo xanh luôn hành sự theo nguyên tắc "Xá đao chi ngoại, tái vô tha vật" (*Ngoài việc cầm đao giết chóc ra thì không còn gì khác), vì thế khiến cho mình trở nên ác độc vô tình, mất hết tính người.
Còn Lăng Xung Tiêu lại xem bản thân mình là còn người, có sướng vui đau buồn, có yêu hận tình cừu.
Không thể nói ra tính cách của ai mới thích hợp cầu Đạo hơn, bởi vì tuy rằng Lăng Xung Tiêu còn sống, và cũng không tính là đắc đạo, nhưng chắc chắn Lăng Xung Tiêu dễ gần hơn nhiều.
******
Tin tức người áo xanh mất tích nhanh chóng truyền tới tai Thẩm lão gia, đánh rắn không chết lại bị nó cắn ngược, chẳng ai hiểu rõ đạo lý này hơn Thẩm lão gia cả.
Cho nên sau khi nhận được tin tức này Thẩm gia lập tức rơi vào tình trạng giới nghiêm.
Càng khiến cho lão nhân không yên tâm chính là… khi nha môn phái người đến thông báo tin này còn thuận miệng hỏi thăm Thẩm Luyện.
Điều đó khiến lão cảm thấy hơi kỳ lạ, lão là người trải qua sự đời nên trong lòng biết tất nhiên chuyện này còn có ý nghĩa khác.
Chẳng qua lão không biết lý do gì mà Thẩm Luyện lại qua mắt hai kẻ giám sát do lão sắp xếp, sau đó thông qua tri châu để gặp người áo xanh.
Thạc tri châu phái người truyền lời chính là vì hỏi thăm Thẩm lão gia có biết chuyện này không, ngược lại việc Thẩm Luyện biến mất cùng người áo xanh ở đại lao, chắc chắn hắn sẽ không thừa nhận.
Giờ phút này Thẩm Luyện sống hay chết Thạc tri châu cũng không biết, hắn chỉ hy vọng rằng chuyện hắn cho Thẩm Luyện vào đại lao sẽ không truyền tới tai Thẩm gia.
Chuyện này Thạc tri châu đã đắn đo rất lâu, mãi đến một ngày nọ mới nhận được tin Thẩm Luyện bình yêu trở lại Thẩm gia.
Lúc này Thạc tri châu mới bắt đầu yên tâm, hắn chỉ không biết người áo xanh rốt cuộc ra sao rồi, hắn nghĩ Thẩm Luyện có đáp án, khổ nỗi lại không có cơ hội đi dò hỏi.
Cho tới ba ngày sau, Thạc tri châu mới tìm được cơ hội.
Đó là Thẩm lão gia đột nhiên giao cho Thẩm Luyện quyền quản lý một khách điếm lớn nhất trong thành – Đồng Phúc khách sạn.
Tín hiệu rất rõ ràng, Thẩm lão gia muốn bồi dưỡng Thẩm Luyện làm người thừa kế Thẩm gia.
Chuyện này phải bắt đầu nói từ ngày đó, toàn bộ Thẩm gia tiến hành giới nghiêm, đến chạng vạng tối, Thẩm Luyện ban ngày đi bái tế mẫu thân đã bình yên trở về, chuyện đó làm cho Thẩm Thanh Sơn và Thẩm lão gia yên tâm rất nhiều.
Đồng thời trở về cùng Thẩm Luyện còn có mấy tên hộ vệ âm thầm theo dõi Thẩm Luyện.
Bọn hắn vốn đang lén lút bám theo Thẩm Luyện, lại đột nhiên mất dấu hắn, tưởng rằng sắp bị phạt nặng rồi, cuối cùng phân ra một người quay về báo tin, đồng thời thử lên Già Lam Tự tìm kiếm Thẩm Luyện.
Không ngờ bọn họ thật sự tìm thấy Thẩm Luyện trên núi, lúc đó Thẩm Luyện đang ướt sũng trong mưa.
Bên cạnh có một vị tăng nhân, da mặt trắng nõn, đang dắt Thẩm Luyện đi trên sơn đạo.
Đợi bọn họ tới trước mặt Thẩm Luyện, tăng nhân kia cũng không thèm nhìn bọn họ, lướt nhanh mà qua.
Đương lúc mưa to, sơn đạo trơn trượt nghiêng dốc, tăng nhân lại không bị ảnh hưởng, như bước trên đất bằng, một đường lao nhanh, nhanh chóng biến mất không còn tăm hoi.
Cũng có hộ vệ hiếu kỳ, hỏi Thẩm Luyện lai lịch tên tăng nhân kia.
Thẩm Luyện chỉ cười không đáp rồi cùng bọn họ quay về Thẩm gia.
Sau khi quay về Thẩm gia, Thẩm Luyện nói với lão nhân rằng người áo xanh đã chết rồi, còn khẳng định vô cùng chắc chắn, ngoài chuyện đó ra thì hắn không trả lời bất cứ vấn đề gì nữa.
Tiếp theo Thẩm Luyện chủ động đáp ứng với Thẩm lão gia sẽ quản lý một gian khách điếm, lão nhân cũng không keo kiệt, huống chi Thẩm Luyện đã đồng ý đặt chân vào thương trường quả thật là thỏa mãn tâm tư của hắn.
Vì thế bèn trao quyền quản lý Đồng Phúc khách sạn - một khách điếm trăm tuổi lớn nhât trong thành cho Thẩm Luyện…