Thẩm Luyện mới hồi tỉnh lại từ trong cơn hốt hoảng, chỉ cảm thấy tay chân bủn rủn vô lực, cảm giác mệt mỏi kia tựa như thủy triều xông tới.
Mỗi khi ngươi cực kỳ chăm chú thì tinh thần sẽ vô cùng tập trung, bất kỳ thứ gì ngăn cản chuyện chăm chú sẽ tạm thời bị che lại.
Mãi đến khi hoàn thành, những phản ứng bị che đậy ấy sẽ lập tức quay trở về trong nháy mắt.
Thẩm Luyện rất tự nhiên mà hôn mê bất tỉnh, Tô tiên sinh thấy thế bèn nở nụ cười, nghĩ thầm: quả thật nhiều năm mình không hưởng thụ qua cảm giác mệt mỏi không còn sức lực rồi.
Gốc cây sơn trà trong Tô Gia Bảo đong đưa chập chờn, nhìn giống như đang run rẩy sợ hãi, trong hư không có một loại tồn tại nào đó không kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm nó.
Tô tiên sinh bỗng nhấc Thẩm Luyện lên, hơi nhướng mày.
Một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên, nói: "Cái tên này, ngươi chạy đến nhân gian chơi quên trời quên đất ta chưa nói, lại còn dẫn theo một đứa còn riêng à."
Tô tiên sinh cười khổ nói: "Nàng rõ là ngực lớn không não, ta mới ra ngoài chưa được một năm, nào có bản lĩnh sinh ra đứa con lớn như vậy chứ."
"Ai biết có phải trước đây ngươi lén lút sinh hay không." Nử tử mơ hồ hừ một tiếng, nhưng không hề thấy bóng người ở đâu.
"Dù ta muốn sinh, cũng sẽ sinh với nàng."
"Cút, ai muốn sinh con với ngươi chứ, trừ phi ngươi giết tên tiểu tử này, bằng không ta sẽ không tin ngươi."
"Chuyện này không thể được, hay là ta chặt cây sơn trà kia để nàng bớt giận." Tô tiên sinh nhìn nhìn cây sơn trà đã thông linh này một chút.
Tán cây của cây sơn trà kia nhanh chóng rũ thấp xuống, làm ra dáng vẻ sợ hãi vô cùng.
"Ta chặt cái cây nát này làm gì, nhà mình cũng không thiếu củi đốt, xem ra tên tiểu tử này quả thật có gì đó quái lạ." nử tử hơi có chút giận dữ.
Trên bầu trời chợt có một luồng sáng đỏ như lửa lóe lên, bay nhanh vào, hóa ra đó lại là một con phượng hoàng được tạo nên từ hỏa diễm, thấp thoáng có tiếng phượng gáy trong trẻo.
Không gian xung quanh tựa hồ cũng muốn tan ra một nửa, vặn vẹo đến cực điểm.
Lời lúc nãy của Tô tiên sinh thật ra chỉ là lời nói đùa, hắn biết sau khi nói như vậy, có lẽ kiều thê của mình sẽ không tức giận khi nhìn cây này nữa.
Trái lại Thẩm Luyện không thể giết chết, bằng không người kia tìm tới cửa hỏi tội, tuy rằng hắn không sợ, nhưng cũng đuối lý.
Ống tay áo của Tô tiên sinh vung lên, tựa như một cái hố đen vô hình, nhất thời hút con phượng hoàng lửa kia vào trong.
Chẳng ngờ tay áo hắn lập tức bén lửa, hắn thầm nói: nàng đã luyện Nam Minh Ly Hỏa đến cảnh giới này rồi, không biết qua mấy trăm năm sau liệu ta có còn khống chế được không.
Vừa nghĩ đến đây, Tô tiên sinh hận không thể bế quan ngay lập tức, nếu như bị người ta truyền ra hắn không đánh lại bà xã mình, tương lai chẳng phải sẽ mất sạch danh dự không dám gặp ai sao.
Hắn tùy ý dùng một tay khác xách Thẩm Luyện ném ra ngoài, miệng phun ra một luồng khí trắng, trong nháy mắt hỏa diễm liền bị dập tắt.
Trong đình viện vang lên tiếng phượng gáy trong trẻo, hào quang chợt lóe lên.
Bỗng đâu xuất hiện một nử tử vận cung trang trên mi tâm có dấu ấn hỏa phượng, nhăn nhăn mũi một cái rồi nói: "Nhân gian thì có gì vui chứ, dơ bẩn như vậy, tội cho ngươi phải sống ở nơi này, trước tiên đi Thiên Hà tắm rửa sạch sẽ cho ta, bằng không thì đừng về nhà."
Dường như không chịu nổi nhân gian dơ bẩn, cung trang nử tử mạnh mẽ liếc Tô tiên sinh một cái, sau đó biến mất không còn tăm hơi, ngay cả Thẩm Luyện cũng không thèm quản.
Kỳ thật dùng tu vi của nàng, chỉ trong chớp mắt đã cảm ứng được huyết mạch của Thẩm Luyện và Tô tiên sinh không có liên hệ gì.
Tô tiên sinh vỗ vỗ thân cây sơn trà, lắc đầu noi: "Ngươi cũng đừng về nhà nữa, kẻo ngày nào đó nàng giận lên phun lửa đốt ngươi, tự mình tìm một chỗ hóa hình đi thôi, ngôi viện này ta giao cho ngươi luôn đấy."
Tô Gia Bảo kia không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng rơi vào lòng bàn tay của Tô tiên sinh, giống như mô hình đồ chơi.
Cây sơn trà đứng bên cạnh Tô tiên sinh, Tô tiên sinh tiện tau ném món pháp khí này vào trong cành cây sơn trà.
Sau đó Tô tiên sinh lập tức hóa thành một vệt cầu vồng, trong nháy mắt đã phóng thẳng lên bầu trời.
******
Thẩm Luyện chậm rãi tỉnh lại, cảm thấy toàn thân hơi mát mẻ, hóa ra hắn đang ở trong một hồ nước phẳng lặng.
Cái rét mùa xuân chưa đi, hồ nước lạnh lẽo bức người.
Hắn không nhịn được mà hắt hơi một cái.
Dựa vào thể chất của hắn sớm đã nóng lạnh bất xâm, cái hắt hơi này nói rõ hắn đã ngâm mình trong hồ nước quá lâu, khí huyết đình trệ.
Cảm nhận được tứ chi tê cóng mất cảm giác, cùng với khí huyết chảy chậm, hàn khí nhập thể.
Thẩm Luyện ngọ ngoạy bơi lên bờ.
Một ngày sau đó Thẩm Luyện mới biết rõ, nơi này đã là địa giới của Danh Kiếm sơn trang, mà cái hồ hắn rơi xuống gọi là Kính Hồ.
Gợn sóng như gương, có thể soi người!
Danh Kiếm sơn trang cũng không phải là địa chủ hoành hành bá đạo, bách tính quanh đây ai cũng rất sùng kính với các đời chủ nhân sơn trang.
Diệp lão trang chủ của Danh Kiếm sơn trang, có người nói khi còn trẻ hắn từng đỗ Tiến sĩ, nhưng lại không làm quan, có người nói cả đời hắn chưa từng giao thủ với bất kỳ ai, bởi vì trước kia phụ thân hắn còn sống, bây giờ lại có con trai hắn Diệp Lưu Vân vô cùng lợi hại.
Cũng có kẻ nói, kỳ thật Diệp lão trang chủ không hề biết võ công, hoàn toàn là một văn nhân nhã sĩ.
Bây giờ mọi chuyện lớn nhỏ trong sơn trang đều do Diệp Lưu Vân quản lý, ngay ngắn chỉnh tề.
Cứ như vậy, Diệp lão trang chủ đã thanh nhàn lại càng thanh nhàn hơn.
Hôm nay mặc dù trời vẫn còn lạnh giá, trăm hoa chưa nở, nhưng ánh trăng rất trong trẻo, dù sao tiết Nguyên Tiêu cũng mới qua không lâu.
Khi còn bé thật ra Diệp Lưu Vân chẳng hề thích thời tiết tươi đẹp, bởi vì lúc đó hắn không muốn mọi người nhìn hắn quá rõ ràng,
Nhưng bây giờ hắn lại không để ý nữa, bởi vì trên thế gian người đi đứng bình thường có rất ít người sống tốt hơn hắn.
Kể từ sau khi bắt đầu kế thừa danh tiếng của Danh Kiếm sơn trang, mọi chuyện hắn làm đều thành công thuận lợi.
Kỳ thật tuy danh tiếng hắn lớn, làm việc chưa gặp thất bại, nhưng tuổi thật của hắn cũng chỉ mới mười tám, không lớn hơn Thẩm Luyện bao nhiêu cả.
Bởi vì hắn quá lợi hại mới để cho người ta quên mất tuổi thật của hắn, lại thêm hành sự thận trọng thành thục, cứ thế rất nhiều người đều cho rằng vị thiếu chủ của Danh Kiếm sơn trang này đã hơn hai mươi rồi.
Tuổi mười tám vốn là cái tuổi hăng hái, nhưng trên người Diệp Lưu Vân lại rất khó tìm thấy cảm giác hăng say chỉ có ở tuổi thiếu niên.
Diệp Lưu Vân rất thích uống trà, bởi vì hắn cho rằng uống trà có thể khiến tâm trạng người ta từ từ ổn định.
So với Diệp Lưu Vân thì Tiêu Trúc mới mang tính tình mà tuổi nàng nên có, chỉ là nàng quá tự cao, luôn luôn xem mạng người như cỏ rác.
Nàng là quý nữ cao cao tại thượng, nuôi dưỡng nên loại tính cách này thật ra cũng không có gì ngạc nhiên.
Tiêu Trúc đang làm chuyện nàng không thích… uống trà cùng Diệp Lưu Vân.
Khói trà lượn lờ, bồng bềnh trôi giữa Tiêu Trúc và Diệp Lưu Vân, ánh trăng chiếu vào từ cửa sở, bị khói trà kia quấy nát tạo ra những tia sáng rực rỡ bất định.
"Băng tuyết lâm trung trước thử thân, bất đồng đào lý hỗn phương trần; hốt nhiên nhất dạ thanh hương phát, tản tác càn khôn vạn lý xuân... Nàng cảm thấy bài thơ này hay không?"
(*Băng tuyết trong rừng phủ tấm thân, chẳng cùng đào mận loạn phương trần, hốt nhiên một tối hương thanh ngát, bừng khắp đất trời vạn dặm xuân... - Hàn dạ (寒夜) của Đỗ Lỗi, bản dịch từ thivien.net)
"Nghe cũng không tệ lắm." Tiêu Trúc ngáp một cái trả lời.
"Đây chính là bài thơ do tiểu tình nhân Thẩm Luyện của nàng làm, phụ thân rất yêu thích, cho rằng nói về mai, mười năm gần đây tuyệt không có bài thơ mới nào bằng được, ta cũng rất yêu thích." Diệp Lưu Vân ha ha cười nói.
"Hàn dạ khách lai trà đương tửu, trúc lô thang phí hỏa sơ hồng. Tầm thường nhất dạng song tiền nguyệt, tài hữu mai hoa tiện bất đồng. Diệp huynh cho rằng bài thơ này, so với bài thơ trước thì thế nào?" Tiếng nói vừa dứt, ánh trăng ngoài cửa sổ bỗng bị che khuất, lộ ra một bóng người.
(*Khách viếng đêm khuya trà thế rượu, củi tre nhóm bếp quạt vừa hồng, Trăng ngoài song cửa luôn như thế, vừa có hoa mai đẹp lạ lùng - Bạch Mai (白梅) của Vương Miện, bản dịch từ thivien.net)