Thánh Khư

Chương 15

"Trời ơi, cái gì thể này?" Đúng lúc này, mấy tiếng kêu sợ hãi truyền đến.

Mấy người trẻ tuổi mạnh khỏe cũng leo lên mui tàu, đi đến đây, vừa nhìn thấy vệ tinh, cả đám người liền trợn mắt há mồm.

Trông bọn họ như gặp phải ma vậy, sắc mặt cũng trở nên cương cứng.

Chỉ trong chốc lát, tin tức đã lan truyền ra, dẫn đến náo động không nhỏ. Cùng với khủng hoàng, cả một khu vực núi đồi này không cách nào yên tĩnh được, tất cả mọi người ra khỏi toa tàu, những tiếng thút thít xen lẫn với những tiếng ồn ào.

"Dễ phát sinh ra sự cố lắm đây." Chu Toàn nói nhỏ.

Trạng thái không có trật tự, dễ phát sinh ra các loại sự cố, nhưng mà lúc này ai đứng ra ổn định đây, nhân viên trên tàu cũng đều bối rối, chân tay luống cuống hết cả rồi.

"Người cổ đại kia thế nào rồi?" Sở Phong hỏi về cỗ tử thi.

"Còn có thể thế nào nữa đã chết từ lâu rồi. Tôi vừa mới đi quan sát một chút, nghe người khác nói, hình như hắn ta không phải là người cổ đại, vì trên người tìm được điện thoại." Chu Toàn đáp.

"Hả?" Sở Phong khẽ giật mình, hắn từng nhìn qua một lần, y phục của người kia không phải loại trang phụ cổ đại đơn giản, mà là đặc biệt có phong thái cổ đại.

"Nghĩ nhiều như vậy làm gì, chúng ta mau đi thôi." Mập Mạp thúc giục, gã không muốn ở lại nơi này nữa.

Trên thực tế cũng có nhiều người rục rịch di chuyển, bọn họ cũng sợ ở lại nơi đây.

Sở Phong ước lượng thanh đoản kiếm bằng kim loại đen trong tay, kiếm này thật sự nặng, vật liệu tạo ra không nằm trong phạm vi nhận thức của hắn, khiến hắn hoài nghi rất nhiều.

"Điện thoại của người kia đâu, đưa đây cho tôi, xem thử anh ta đã từng liên lạc với ai rồi, chuyện này quá kỳ lạ.”

Đáng tiếc, không như ý nguyện của hắn, người ở đây quá nhiều, cái điện thoại kia sớm đã không biết bị chuyển đến nơi nào rồi.

"Đi!"

Bọn họ cũng không trì hoãn thời gian nữa, thu thập hành lý rồi gấp gáp khởi hành.

Từng đám, từng đám người, kết bạn đồng hành, nhanh chóng rời khỏi nơi đây, đi về hướng thành trấn gần nhất.

Sở Phong cùng Chu Toàn đi dọc theo đường sắt. Đối với con đường này Mập Mạp tương đối quen thuộc, gã đã từng ngồi xe qua lại nơi đây không biết bao nhiêu lần rồi. Theo lời Chu Toàn, khoảng mười dặm nữa sẽ có một thành phố nhỏ.

"Là ai làm vậy chứ? Trách không được đoàn tàu bắt buộc phải dừng lại, phá hoại quá mà!" Trên đường, Chu Toàn tức giận hét lên.

Đi được vài dặm, bọn họ thấy được đường ray bị cắt ra, đây tuyệt đối là tai họa, nếu tàu tiếp tục đi tới thì thật không biết phát sinh ra chuyện lớn gì nữa.

"Không đúng"

Đi hai dặm nữa, bọn họ lại thấy đường ray lại bị cắt ra, có điều lần này lại khá quái lạ, không giống bị ai phá hoại, mà là...

"Cậu có thấy không, tình huống không bình thường!"

Chu Toàn nhìn kỹ lại một lần nữa rồi mới trịnh trọng nói.

Mặt đất giống như bị kéo giãn ra, cả vùng đất như biến rộng ra, đường ray nối liền, liền bị đứt đoạn, không thể liền mạch nữa.

Hai người hồ nghi, mặt đất còn có thể biến rộng ra, lớn hơn so với trước kia sao?

"Chắc là do địa chấn đó." Chu Toàn nói.

Nhưng mà trước dó bọn họ không có cảm thấy động đất, tình huống hiện tại quá yêu dị, khiến người ta thấy mà kinh hãi, không cách nào hiểu rõ được.

Hai người có chút sợ hãi, không rõ ràng lắm.

Đi được thêm một đoạn, lần này, bọn họ tận mắt chứng kiến sự việc, tai nghe được thanh âm đường ray đứt đoạn, thấy được cảnh mặt đất mở rộng, khuyếch trương ra.

Chu Toàn trợn con mắt, mồm mở rộng, nói không nên lời.

"Yêu quái... A!" Cuối cùng gã mới lắp bắp.

"Đi mau, khu vực này không ổn định!" Sở Phong vừa nói, vừa bắt đầu tăng tốc độ.

Chu Toàn mặc dù béo, nhưng từ lúc kên tàu đã nhìn ra, gã có thể lực, quả thật, gã chạy nhanh nhưng không hô mệt mỏi, chỉ hơi thở dốc thôi.

"Ủa, không còn đường nữa."

Phía trước, dọc theo đường ray, một ngọn núi lớn vắt ngang qua, chặn đường đi.

Quỷ dị chính là, đường từ nơi này về phía sau giống như là ở dưới ngọn núi này. Họ quan sát tỉ mỉ thì thấy đúng là như thế, gỡ đất đá ra thì có thể thấy được các phần bị vùi lấp.

Đnừg nói là Chu Mập Mạp, đến cả Sở Phong cũng ngơ ngẩn, mắt trợn tròn. Tình huống thế này là sao vậy? Sao lại tự nhiên có một ngọn núi lớn mọc lên ở nơi này?

"Cậu chắc chắn phía trước có thành trấn sao?" Sở Phong hoài nghi hỏi.

"Chắc chắn." Mập Mạp quả quyết, gã còn thề rằng trước giờ chưa bao giờ thấy ngọn núi này, giống như nó xuất hiện từ trong hư vô vậy.

"Hết cách rồi, vượt qua thôi, tôi không tin là sau khi vượt qua thì sẽ tiến vào một thế giới khác." Chu Toàn nói.

"Đừng, đi vòng qua thôi, không phải quá xa." Sở Phong ngăn cản.

Chu Toàn có chút không cam lòng, gã muốn nghiên cứu xem ngọn núi này ở đâu ra, làm thế nào mà xuất hiện.

"Grao......! "

Một tiếng thú rống to, cả núi rừng đều lay động, bắt nguồn từ ngọn núi kia, hiển nhiên trên đó có mãnh thú nguy hiểm.

"Làm sao có thể, khu vực này làm gì có mãnh thú, con thú này từ đâu chạy tới vậy?" Mập Mạp chấn động

Sở Phong chỉ chỉ ngọn núi, Mập Mạp liền dập tắt ý nghĩ leo núi, đàng hoàng đi vòng.

Trong quá trình này, bọn họ nghe được tiếng thú rống mấy lần, rồi sau đó nghe được tiếng người kêu thảm thiết.

"Có người leo núi." Sắc mặt Chu Toàn trắng bệch, cảm thấy may mắn khi không vượt ngọn núi kia.

Hai người cuối cùng cũng thành công vòng qua ngọn núi này, lại dọc theo đường ray, đi về phía thành trấn kia.

Đồng thời bọn họ càng cảm tháy kinh hãi. Đường sắt bị cắt khúc thêm mấy lần, mặt đất lại càng lúc càng biến rộng ra.

Con đường vốn chỉ hơn mười dặm, mà giờ có cảm giác như đã hơn hai mươi dặm.

May mắn là bọn họ bình yên đến thành phố nhỏ kia.

Lúc này sương mù đã tan đi nhưng ánh nắng vẫn chưa chiếu rọi xuống mà bị che khuất mất.

"Ở đây cũng có…" Sắc mặt Sở Phong thay đổi, hắn nhìn lên trời thấy từng sợi từng sợi dây leo thô to rủ xuống, phiến lá um tùm.

Nó che khuất bầu trời, giống như vắt ngang qua không trung vậy.

Trông nó như không phải sinh trưởng từ mặt đất mà giống như vốn được sinh ra trong khung trung, tựa như trong thần thoại.

Khi sương mù tan hết, người trong thị trấn cũng thấy cảnh này. Họ hoảng hốt la hét, phát sinh khủng hoảng.

"Trốn thôi, mau chóng rời đi thôi!" Chu Toàn hét lớn.

Trên thực tế có rất nhiều người đang lẩn trốn, từng chiếc xe hơi được khởi động, nhanh chóng rời đi khỏi thị trấn, lái về phương xa.

"Nhanh lên, chúng ta cũng phải có một chiếc xe, thừa lúc đường còn có thể đi, nếu không chắc sẽ phải chết ở chỗ này." Sở Phong cũng nóng vội.

"Còn băn khoăn gì nữa, đoạt đi!" Chu Toàn rống to.

Có điều, cuối cùng bọn họ cũng gọi được một chiếc xe, là một ông chú trung niên chở bọn họ, cùng chạy ra bên ngoài.

Sương lớn tan hết, điện thoại bỗng nhiên lại liên lạc được.

Sở Phong mở điện thoại, kiểm tra xem có tin tức gì lớn không.

"Trời, Tung Sơn, Vương Ốc Sơn, La Phù, những ngọn núi danh tiếng này vậy mà đều xuất hiện dị tượng, thậm chí còn có nham thạch chảy thành dòng nữa."

Chu Mập Mạp kinh hoảng la lên, phát hiện mới chỉ một đêm trôi qua mà đã phát sinh bao nhiêu việc.

“A, có người phát hiện một cây nhỏ ở ven đường kết quả màu bạc, hắn ta anh xong thì mọc ra được… một đôi cánh bạc!" Chu Toàn đọc xong, đờ ra một lúc.

Thế giới đang thay đổi rồi, đây là cảm giác của Sở Phong sau khi đọc xong tin tức này.
Bình Luận (0)
Comment