Thánh Khư

Chương 18

Sở Phong lạnh lùng tạt cho gã một gáo nước lạnh: “Tỉnh táo chút đi, đừng nghĩ mọi việc theo chiều hướng tốt như thế, nhiều núi như vậy, chắc chắn bên trong có không ít hung cầm mãnh thú, lỡ có một vài con xông ra, thì tôi với cậu sẽ phải xuống địa ngục đấy.”

Chu Toàn nghe vậy, tim đập mạnh, trong lòng chợt lạnh toát, việc này không phải là không có khả năng xảy ra, mà là lúc nào cũng có thể phát sinh.

“Grao…”

Nhưng để xác minh lời của Sở Phong là đúng, từ sâu trong dãy núi chợt truyền đến một tiếng thú rống mạnh mẽ, sau đó mây khói phun trào, tiếng thét dài của một đầu cự thú, phát tiết phẫn uất.

Lông tóc trên người Chu Toàn dựng đứng, nhìn về phía dãy núi, cẩn thận quan sát tìm kiếm xem thanh âm bắt nguồn từ đâu.

“Là ngọn núi lớn kia sao, hình như tôi vừa thấy có một con quái vật trên đỉnh núi tru lên?” Gã lắp bắp chỉ về một ngọn núi lớn trong dãy.

Mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng có thể mơ hồ nhìn thấy, ở chỗ đó có ánh lửa bập bùng, hình như có một con dã thú lông đỏ đang nhìn lại, gầm thét, rồi sau đó phun ra, nuốt vào tinh hoa của nhật nguyệt.

Thật sự là có hung thú, mà nhà của bọn họ lại ở ngay bên cạnh dãy núi Thái Hành sơn, tình huống vô cùng nguy hiểm.

Mặt mũi Chu Toàn trắng bệch, gã cùng Sở Phong mới trở về, giờ gặp việc này, chẳng lẽ lại phải chạy trốn tiếp sao?

“Vù…”

Phương xa bắt đầu có gió thổi, một đám mây đen trôi qua, cuối cùng đáp xuống một ngọn núi cao.

“Một con chim lớn!” Mí mắt Sở Phong giật giật, sao con chim đó lại lớn đến vậy?

“Tôi… không có nhìn lầm chứ?” Hầu kết Chu Toàn run run, nuốt nước miếng ừng ực.

Toàn thân con chim lớn kia là một màu đen tuyền, nó bay sâu vào trong dãy núi.

“Lỡ mà nó nhắm trúng ai bên ngoài, muốn đi săn thức ăn, thì chạy kiểu gì?” Chu Mập Mạp thở dài, loại ác điểu này có tốc độ vôc cùng nhanh, nó mà rời núi thì chỉ trong nháy mắt là ra ngoài rồi.

Lúc hai người còn đang nói chuyện, lại có một con ác điểu màu tím, không to bằng con vừa rồi, nhưng cũng không nhỏ, sải cánh dài cả mấy chục mét, giương cánh bay lượn, bay ra bên ngoài.

Nó khá đặc biệt, cánh chim lấp lóa, sáng bóng kinh người, như là được đúc từ kim loại.

“Miệng quạ rồi, vừa nói là dính, thực sự có một con hung cầm muốn bay ra kìa” Chu Toàn muốn khóc, gã hận không thể tát mình mấy bạt tai.

Hai người sợ hãi muốn chết, nhanh chóng trốn vào một cây đại thụ bên đường, chỉ sợ bị nó phát hiện ra, trở thành con mồi của nó.

Đêm tối, con chim kia lại phát ra ánh sáng ngời ngời, như một tấm lụa màu tím, phóng rất nhanh ra bên ngoài ngọn núi, theo tiếng kêu của nó, có thể cảm nhận được nó rất hung phấn, hình như khát vọng với cái gì đó.

Oanh!

Đúng lúc này, thân thể của nó phát ra một ngọn lửa màu tím, chiếu sáng cả vòm trời, khiến cả bầu trời sáng như ban ngày, lửa cháy ngùn ngụt.

Cảnh tượng này khiến người ta run sợ,

Mặc dù cách rất xa, hai người vẫn rung động cả tâm hồn, cảm giác được từng cơn sóng nhiệt từ trên cao lướt xuống, Chu Toàn lau mồ hôi liên tục.

Con cự cầm như một mặt trời màu tím, chỗ mà nó đứng bây giờ vô cùng sáng chói.

“Thật đáng sợ, đây chắc là một con yêu cầm rồi, mới chỉ một con thôi mà gần như có thể hủy diệt cả một thành phố” Chu Toàn thì thào, trong lòng của hắn tràn ngập sầu lo.

Sở Phong cũng trầm mặc, bởi vì Thái Hành sơn xuất hiện hàng trăm hàng ngàn ngọn núi lớn, có trời mới biết rốt cuộc bên trong có bao nhiêu con hung cầm mãnh thú.

Đột nhiên, trên bầu trời phát ra một tiếng kêu thê lương, khiến cho hai người ngạc nhiên tột độ.

Ngọn lửa màu tím cuồn cuộn, thiêu đốt con ác điểu khổng lồ kia, nó gào thét mãnh liệt, kịch liệt giãy dụa, rồi rơi xuống mặt đất.

Tình huống gì thế này? Sở Phong cùng Chu Toàn quay sang nhìn nhau.

Vừa rồi nó còn uy phong lẫm lẫm, dáng vẻ như muốn giương cánh bay ra ngoài ngọn núi. Cứ tưởng rằng ngọn lửa yêu diễm kia là do nó muốn biểu trưng sức mạnh chứ, ai ngờ nó lại tự nhóm lửa thiêu mình.

Phốc!

Giữa không trung, truyền đến tiếng nổ to, con ác điểu màu tím còn chưa rơi xuống đất đã tan xác, cùng với ánh lửa, hóa thành mảng tro lớn, bay lả tả.

Cứ chết đi như vậy ư? Sở Phong cùng Chu Toàn đều không biết nói gì.

“Thần Sơn phù hộ!”

Cuối cùng, Chu Toàn cũng đánh vỡ yên lặng, ôm quyền cúi đầu với dãy núi Thái Hành sơn xong lại thở dài. Tên Mập này hơi mê tín, nhưng cũng là do các sự kiện ly kì bức gã phải như vậy.

Đột nhiên, sâu trong dãy núi Thái Hành sơn lại có động tĩnh, một con quái vật, toàn thân phát ra ánh sáng đỏ, hình dáng giống con cá sấu lớn, nhưng lưng mọc cánh, dài tầm mười thước, toàn thân là màu đỏ, bay ra bên ngoài.

Oanh!

Lúc sắp ra khỏi núi, lại một ngọn lửa lớn đột nhiên bộc phát, nó cũng bị thiêu cháy phát ra tiếng kêu thảm thiết, rơi xuống từ không trung, cơ thể màu đỏ trở thành màu đen xám.

“Lại chết thêm một con nữa!”

Việc đã đến mức này, Sở Phong cùng Chu Toàn cũng đã đoán ra được chút manh mối, có phải là bọn chúng không ra ngoài được không?

Hai người nhìn nhau, thoáng chần chờ.

“Muốn qua đó xem thử không?”

Trời đất thay đổi, dị tượng xuất hiện, bọn họ hiểu rõ, sau này thế giới sẽ chẳng còn giống như trước nữa, nếu như có gan lớn và chủ động, có lẽ sẽ nhặt được kỳ ngộ gì đó lúc ban đầu.

Đương nhiên, cũng có khả năng đánh mất luôn tính mạng của mình.

Lá gan của hai người không nhỏ, mặc dù có chút băn khoăn, những vẫn không nhịn được mà đi thẳng về phía trước, tuy không thể lên núi, nhưng đứng bên ngoài nhìn một chút thì vẫn được.

Chỗ đó có gì nhỉ? Sao tự nhiên có thể dẫn lửa thiêu đốt quái thú?

Nhìn thì không xa, nhưng mà cũng phải đi một lúc lâu, mới đến chỗ nối tiếp của dãy núi, trên mặt đất có một mảng đen xám lớn, còn có tàn cốt mang theo vết cháy, đây là những bộ phận không bị đốt hoàn toàn.

“Sao tôi cứ cảm thấy hình như phía trước có sát khí ngập trời!”

Không biết vì sao, hai chân Chu Toàn phát run, đứng không vững, bắp chân co rút, run rẩy không ngừng.

Sở Phong cũng có cảm giác bất an, như là bị mãnh thú nhìn chằm chằm vào, lông tóc toàn thân hắn dựng đứng, mi mắt giựt giựt.

Hai người hít sâu, không ngừng lùi lại, mới đầu họ nghĩ khá đơn giản, nhưng khi đến gần rồi thì lại phát hiện dãy núi này không thể tiếp cận.

Một lát sau, khi bọn họ trốn vào cánh rừng, đột nhiên nhìn thấy, ngay tại lối ra vào dãy núi, vô số chùm sáng xuất hiện thành đôi, có màu đỏ như máu, có màu lam u ám, có màu vàng kim óng ánh, đều rất rực rỡ.

Chúng có rất nhiều, phủ kín cả bầu trời.

“Đôi mắt, đó là những đôi mắt, bọn chúng đang muốn xông ra.” Chu Toàn hét nhỏ, sợ đến sắp vỡ mật.

Nhiều ánh mắt như vậy ở ngay lối ra vào dãy núi trông vô cùng nổi bật, chỉ mới hình dung thôi cũng đã khiến da đầu người ta run lên.

Không biết vì sao, chỗ đó cực kỳ tối, khác với chỗ sáng lóa ở sâu trong dãy núi, chỗ này hình như ánh sáng bị hấp thu rồi, chỉ có thể nhìn thấy những con mắt vừa đáng sợ vừa vô tình kia.
Bình Luận (0)
Comment