Thánh Khư

Chương 39

Mùi trái cây và mùi hoa hòa hợp lại với nhau. Có một cây nặng trĩu quả, còn có một số cây đang đơm hoa, vô cùng xinh đẹp.

Mùa thu, đối với người của thế giới này mà nói, có ý nghĩa rất đặc biệt.

Bởi vì chiến tranh đã từng phát sinh, suýt chút nữa hủy diệt đại địa. Theo năm tháng, thổ địa cằn cỗi, thực vật thiếu thốn, mọi người phải chật vật sinh tồn.

Thời đại hậu văn minh, mỗi khi mùa thu đến, tất cả mọi người phải tham dự vào việc thu hoạch nông nghiệp.

Về sau, dù điều kiện ác liệt đã thay đổi, phồn thịnh xuất hiện, nhưng cũng dần dần hình thành thói quen. Ý nghĩa của mùa thu trở nên đặc biệt, trở thành một ngày nghỉ lớn nhất.

Cho nên, có rất nhiều người ở thị trấn, ví dụ như học sinh thì nghỉ học, công nhân thì nghỉ ngơi, người từ những thành thị khác trở về. Hiện tại có người bắt đầu tổ chức gieo trồng, căn bản không thiếu sức lao động.

Sở Phong nhìn thoáng qua phòng ướp lạnh, thực vật vốn chất cao như núi, bây giờ lộ ra khoảng trống, chủ yếu là do con nghé vàng ăn.

“Bây giờ các cửa hàng lớn đều bị người ta mua hết, vật tư khan hiếm, mình nhất định phải nghĩ biện pháp.” Sở Phong quyết định luyện quyền trước, bảo đảm sự an toàn cho bản thân trước khi lên núi.

Bởi vì hắn muốn săn bắt một số thú rừng. Trong thời đại mà ấm no có thể trở thành vấn đề lớn, không có gì cần thiết hơn so với thịt để bổ sung cho cơ thể.

Hắn luyện quyền trong viện, uy vũ sinh phong, thức thứ nhất của Ngưu Ma Quyền đã dần dần có thần. Hắn rốt cuộc cũng đã luyện xong, uy lực cương mãnh, ngẫu nhiên còn phát ra tiếng sấm.

Còn có một tầng sức mạnh thần bí bao trùm mặt ngoài nắm đấm của hắn, có thể bộc phát lực đạo khủng bố.

Ầm!

Sở Phong thử đánh một quyền, đánh nát tảng đá ngoài cửa viện.

“Đây là tay của con người sao?” Sở Phong sững sờ. Tảng đá cao nửa thước bị nát một góc. Quyền ấn này sao mà dữ dội, đáng sợ như vậy?

Hắn cẩn thận thể ngộ. Sức mạnh này không phải là nội lực mà truyền thuyết đã miêu tả. Nó giống như một tấm lụa mỏng bao phủ nắm đấm.

Hắn phát hiện, nếu phối hợp với bộ pháp hô hấp kỳ lạ, uy năng sẽ tăng gấp bội, càng thêm khủng bố.

Sở Phong mơ hồ đoán được, bộ pháp hô hấp kia thật sự rất khó lường, vô cùng thần bí, đem sức mạnh của một loại quyền pháp tăng lên một bậc.

Trách không được con nghé vàng ngày nào cũng phải luyện một lần, còn chịu khó luyện hơn cả Ngưu Ma Quyền của chủng tộc nó.

Sáng sớm, ánh mặt trời dâng lên cao, chiếu sáng khắp nơi.

Tả Tuấn có cảm giác đầu của mình rất đau. Y chậm rãi tỉnh lại, hơi lắc đầu, cảm giác não như muốn trào hết ra ngoài.

“Tôi đang ở đâu vậy?”

Y loạng choạng cơ thể, lắc lư bước đi, sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần, hoàn toàn không rõ đây là tình huống gì.

Y cúi đầu nhìn thấy quần áo rách tung tóe của mình, hình như đã từng trải qua một trận chiến đấu?

Một lúc lâu sau, y mới dần dần nhớ lại một việc, miệng lẩm bẩm: “Vị kia của Mục gia ám chỉ ta, nếu đi ngang qua thị trấn Thanh Dương, nếu không cần bận tâm chuyện gì, có thể đến dạy dỗ một kẻ người phàm.”

Tả Tuấn nhớ lại. Bây giờ y phải đến thị trấn Thanh Dương mới đúng, tại sao lại té xỉu ở đây, cái gì cũng không nhớ nổi.

Y cảm nhận được suy nghĩ của mình hình như bị gián đoạn, trí nhớ mơ hồ, chuyện gì cũng không thể nhớ nổi.

“Chẳng lẽ khi mình đến đây thì bị đánh lén?” Y hoài nghi.

Cuối cùng, y loạng choạng bước về hướng thị trấn Thanh Dương, vừa đi vừa cười lạnh: “Chỉ là một người phàm thôi mà. Mặc dù trạng thái bây giờ của mình có chút vấn đề, nhưng cũng có thể tùy tiện nhào nặn hắn.”

Mặt trời lên rất cao, ánh nắng ấm áp, tiết tấu Sở Phong hô hấp thật sự rất đặc biệt, nhả ra nuốt vào ánh bình minh. Cho đến thật lâu sau, hắn mới hoàn thành bộ pháp hô hấp của ngày hôm nay.

Hắn vừa mới đứng lên, lập tức nhìn thấy Tả Tuấn đang lắc lư bước vào trong viện.

Sở Phong ngạc nhiên, tại sao người này lại đến lần nữa?

Ban đầu, hắn cho rằng phương pháp giải quyết của con nghé vàng không đáng tin cậy, không thể làm cho người này mất trí nhớ. Hiện tại lại tìm đến báo thù.

“Ngưu Ma Vương, mày làm chuyện tốt rồi đấy.” Sở Phong gọi.

“Chỉ là một người phàm thôi mà, không cần hô to gọi nhỏ trước mặt tôi. Ồn ào quá.” Tả Tuấn chán ghét, mất bình tĩnh nói.

Y còn thẳng thắn hơn cả ngày hôm qua, không thèm che giấu, vô cùng bất lịch sự, bởi vì đầu quá đau đã làm cho y mất tỉnh táo.

Sở Phong kinh ngạc nói: “Anh đúng là bản tính khó sửa, quên mất bài học rồi à?”

“Cậu quen tôi sao?” Tả Tuấn hoài nghi, nhưng nhanh chóng giận tím mặt, nói: “Bất luận thế nào, cậu nhất định phải nếm chút khổ sở, chịu chút tra tấn. Có một số người vĩnh viễn không thể trèo cao. Những người bên cạnh cô ấy đều có thể nghiền ép cậu.”

Biểu hiện Sở Phong vô cùng quái dị. Hắn có thể xác định, Tả Tuấn đích thật đã mất trí nhớ, nhưng lại nhớ đến chuyện sớm hơn trước đó, ví dụ như đến đây gây phiền phức cho hắn.

Điều này đúng là phiền phức thật. Sở Phong có chút dở khóc dở cười.

“Đau đầu quá, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ai đã đánh lén tôi trên đường?” Tả Tuấn vỗ trán, không khỏi khó hiểu. Đây chính là nguyên nhân hôm nay y hơi vội vàng.

“Sao tôi cứ có cảm giác giống như bị lừa đá quá, đầu đau quá.” Y lẩm bẩm.

Sở Phong nghe xong, hơi buồn cười, nói: “Anh đúng là bị lừa đá rồi.”

Lúc này, con nghé vàng vừa lúc đi tới, nghe được, đồng thời còn nhìn thấy chuyện gì xảy ra, nhất thời trầm cái mặt trâu xuống.

Tả Tuấn không chú ý đến con nghé vàng. Y cười lạnh, hơi lảo đảo, nhằm ngay Sở Phong, ý định ra tay.

Bịch.

Sở Phong đá nghiêng một cái, đá Tả Tuấn nện thẳng vào bức tường, sau đó quay đầu lại hỏi con nghé vàng: “Mày tính xử lý như thế nào đây? Anh ta còn nhớ rõ muốn đến nơi này?”

Con nghé vàng chậm rãi bước đến, dùng một chân chỉ vào hai chữ “đơn giản” còn chưa xóa trên mặt đất.

Sau đó, nó bước đến chỗ Tả Tuấn.

Tả Tuấn phát mộng, đầu óc choáng váng. Y thế mà bị một người phàm đạp bay? Mà sau đó, y lại nhìn thấy một con nghé vàng óng ánh, vẻ mặt hèn mọn đang cười nhạo y, tiêu sái bước đến.

Tình huống gì vậy? Đây là ảo giác sao? Y cảm thấy không được chân thật cho lắm. Tại sao một con nghé con lại dám khinh bỉ y? Dáng dấp còn kỳ lạ như vậy, đây là cảnh trong mơ sao?

Bịch bịch bịch bịch!

Lúc này, con nghé vàng vẫn thô bạo như trước, tổng cộng đá bốn cái vào đầu Tả Tuấn, còn nhiều hơn trước hai cái.

Sau đó, nó làm như cao nhân đắc đạo, chậm rãi xoay người, trầm ổn như núi, thong thả rời đi.

Tả Tuấn khiếp sợ, đứng ngây tại chỗ, dường như không thể tin được hình ảnh mà mình đã nhìn thấy, nhưng cũng chỉ có thể trợn trắng mắt, chậm rãi ngã xuống, sau đó nằm thẳng cẳng, bất tỉnh nhân sự.

“Mày lại giải quyết theo cách đó sao? Lần này có thể tin tưởng được không?” Sở Phong lo lắng. Nếu lần này ném Tả Tuấn đi, y có còn tìm đến cửa nữa hay không?

Con nghé vàng lại giơ hai chân, ý là lần này đạp thêm hai cú, cam đoan không thành vấn đề.

Sở Phong im lặng cả nửa ngày, cuối cùng nhịn không được, mới nặn ra một câu: “Mày không thể tìm được cách nào khác sao?”

Con nghé vàng không nhanh không chậm, chỉ chỉ năm chữ cũng được lưu lại ngày hôm qua, chữ viết đặc biệt khó coi: “Đại đạo đơn giản nhất.”

Sở Phong vừa định uống ngụm nước, thiếu chút nữa sặc chết, phụt một tiếng, toàn bộ văng hết ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment