Nhóm dịch: NTm.Group
Phụ trách: Vô Tà Team
Vương Minh Chiến kinh nghiệm rất phong phú, tìm được Trần Phong, trưởng quầy ở Thiên linh lâu. Một phần tài liệu lấy giá ba mươi khối linh thạch, một hơi mua năm mươi phần tài liệu luyện chế hạ phẩm khôi lỗi thú.
Trở lại Luyện khí điếm Vương thị, Vương Trường Sinh lập tức bắt tay vào luyện chế Khôi lỗi thú.
Hắn luyện chế nhất giai trung phẩm Khôi lỗi thú xác xuất thành công cũng không cao, có thể liên quan đến trình độ luyện khí của hắn.
Vì để khách điếm nhanh chóng làm ăn tốt lên, Vương Trường Sinh dùng toàn bộ thời gian tu luyện để chế Khôi lỗi thú. Mất hai ngày, luyện chế ra một cái nhất giai hạ phẩm khôi lỗi thú.
Vương Diệu Long biết được việc này, nghiêm khắc răn dạy Vương Trường Sinh. Để cho Vương Minh Xán giám sát Vương Trường Sinh. Mỗi ngày bốn canh giờ luyện chế Khôi lỗi thú. Thời điểm vừa đến, Vường Minh Xán sẽ mang toàn bộ tài liệu đi, để cho Vương Trường Sinh chuyên tâm tu luyện.
Tuy bị Vương Diệu Long nghiêm khắc răn dạy một chút, trong lòng Vương Trường Sinh vẫn cảm thấy ấm áp.
Hai tháng rất nhanh liền trôi qua, Vương Trường Sinh luyện khí, rất ít khi rời khỏi Vương thị điếm.
Một ngày của hắn qua thật sự bận rộn, không luyện chế Khôi lỗi thú, thì chính là tu luyện.
Trong điếm có bán Khôi lỗi thú, chuyện làm ăn cũng trở nên tốt hẳn lên. Khôi lỗi thú vừa đặt trên kệ, rất nhanh liền bán đi.
Mượn dùng Khôi lỗi thú để thu hút không ít Luyện khí tu sĩ đến điếm mua linh khí.
Khôi lỗi thú không đủ cung cấp, Vương Minh Xán bắt đầu cùng Vương Trường Sinh học tập luyện chế Khôi lỗi thú.
Vì tiết kiệm hao tổn, Vương Diệu Long phái tộc nhân đi chặt lượng lớn đầu gỗ thường, cung cấp cho Vương Minh Xán học tập điêu khắc rối gỗ.
Vương Minh Xán ngoại trừ điêu khắc rối gỗ, bắt đầu dạy Vương Trường Sinh luyện chế trung phẩm linh khí.
Trải qua sự dạy dỗ cẩn thận của Vương Minh Xán. Thông qua nhiều lần luyện tập, Vương Trường Sinh có thể luyện chế ra trung phẩm linh khí, đương nhiên xác xuất thành công cũng không cao.
Sau khi học được luyện chế trung phẩm linh khí, hắn lại luyện chế nhất giai trung phẩm khôi lỗi thú, xác xuất thành công quả nhiên cao lên một ít.
Mỗi ngày, Vương Trường Sinh đều ở trong phòng luyện chế Khôi lỗi thú.
Trước người hắn có một khối gỗ hình hổ trông rất sống động, bên ngoài khối gỗ trải rộng linh văn.
Cái nhất giai trung phẩm khôi lỗi thú hình hổ này, có thể phun ra hỏa cầu công kích kẻ địch. Giá bán cao hơn Hắc ưng khôi lỗi một ít.
Vương Trường Sinh dùng thần thức không chế linh dịch, bao vây quanh rối gỗ hình hổ.
Hồng quan chợt lóe, linh dịch linh văn ùa vào trong rối gỗ hình hổ, linh văn nhất thời tỏa phóng ra hồng quang.
Vương Trường Sinh lấy một cái bình sứ màu đen, một đoàn ánh sáng xanh từ đó bay ra, bay đến rối gỗ hình hổ.
Rối gỗ hình hổ sau hấp thu đoàn ánh sáng xanh, Khôi lỗi thú được luyện hóa thành công.
Vương Trương Sinh thở dài một hơi, hắn mất bảy ngày, thất bại hai lần, rốt cuộc cũng luyện chế được Hổ hình khôi lỗi này.
Hắn thu Hổ hình khôi lỗi vào, đi vào phòng bên cạnh, mang Hổ hình khôi lỗi đưa cho Vương Minh Xán.
Vương Minh Xán đang điêu khắc rối gỗ, nhưng hắn đao công có vẻ kém. Luyện tập mười lần, điêu khắc ra rối gỗ mười phần thô ráp.
“Không sai, Hổ hình khôi lỗi thú này có thể phun ra hỏa cầu thuật, giá bán một trăm năm mươi khối linh thạch không là vấn đề.”
Vương Minh Xán tán dương.
“Thập nhất thúc, nghe nói tứ đại tiên môn tuyên bố thu nhận đồ đệ, ta nghĩ đi nhìn một tí.”
Vương Minh Xán gật gật đầu: “Đi đi! Nhớ kỹ, không nên rời khỏi Tiên Duyên thành.”
Vương Trường Sinh đáp lại, xoay người xuống lầu.
Đi vào đại sảnh, Vương Trường Sinh chào Vương Diệu Long đang đứng ở sảnh một tiếng, rồi đi ra ngoài.
So với hai tháng trước, trên đường tu sĩ càng đông đúc hơn.
Thời gian sau một chén trà, Vương Trường Sinh đi đến con đường chật ních người tu tiên.
Trên đường có bốn cột đá trắng thô to sừng sững, trên mỗi cột đá trắng đều khắc văn tự màu vàng, rất dễ dàng nhìn thấy được.
Đúng vậy, chữ màu vàng to là điều kiện tứ đại tông môn thu nhận đồ đệ.
Tống quốc có bốn môn phái khác nhau Thanh Dương tông, Tử Tiêu môn, Bạch Lộc thư viện, Dược Vương cốc.
Muốn tham gia Thăng tiên đại hội, phải thõa mãn ba yêu cầu. Thứ nhất, chỉ cần là tu sĩ có linh căn, độ cảm ứng linh căn chủ linh phải cao hơn bảy mươi. Thứ hai, nhân phẩm tốt, không có vi phạm pháp lệnh, sẽ có chuyên gia dùng Vấn tâm phù kiểm tra. Lúc nhập môn cũng có thể sẽ vận dụng pháp bảo linh thú phát hiện nói dối, căn bản không có khả năng vượt qua. Thứ ba, phải dưới bốn mươi tuổi, tu vi phải ở trên luyện khí tầng sáu.
Thõa mãn ba yêu cầu này là bước đầu tiên, ngoài ra cần phải làm nhiệm vụ do tứ đại môn phái đưa ra.
Thanh Dương tông cần thu nhập mười loại linh mộc năm mươi năm, mười loại linh dược trăm năm. Tử tiêu môn cần thu nhập năm loại linh thảo năm mươi năm cùng ba loại nhất giai thượng phẩm yêu thú linh cốt. Bạch Lộc thư viện cần thu thập ba loại linh trúc năm mươi năm, ba loại nhất giai thượng phẩm yêu thú da thú, còn có đọc thuộc mười bản Nho gia điển tịch. Muốn bái Dược Vương cốc, cần thu thập năm loại nhất giai thượng phẩm yêu thú tinh huyết, mười gốc linh dược năm mươi năm.
Vương Trường Sinh nhìn điều kiện tứ đại tông môn thu nhận đồ đệ, trong lòng cười khổ một trận. Độ cảm ứng linh căn hắn sáu mươi, ngay cả tư cách tham gia đại hội thăng tiên cũng không có.
Hắn cũng không có nản lòng, hắn vốn dĩ cũng không có ý định gia nhập môn phái. Hiện tại, hắn có thể luyện chế Khôi lỗi thú, mỗi lần chế tác một cái nhất giai hạ phẩm khôi lỗi thú, gia tộc cho hắn bảy khối linh thạch, chế tác một cái nhất giai trung phẩm khôi lỗi thú, gia tộc cho hắn hai mươi khối linh thạch.
Cửa hàng yêu cầu tiền thuê, nguyên vật liệu cũng không thấp, luyện chế thất bại, gia tộc có thể sẽ không lấy linh thạch của hắn. Thực sự Vương Trường Sinh đã thõa mãn, hắn hẳn là trước bốn mươi tuổi cũng đủ linh thạch mua Trúc Cơ linh vật.
Trúc cơ đan mười phần quý giá, có khi vô giá. Không phải có linh thạch là có thể mua được. Vương Trường Sinh đành phải để mục tiêu đặt ở Trúc cơ linh vật khác, dùng Trúc cơ linh vật để nâng cao Trúc cơ, nhưng xác xuất thành công không cao như có Trúc cơ đan.
“Trường Sinh biểu ca, sao ngươi cũng ở đây?”
Có người vỗ vào bả vai Vương Trường Sinh, giọng nói ngọt ngào của một cô gái vang lên.
Vương Trường Sinh vừa xoay người thì thấy Triệu Ngưng Hương đang đứng ở phía sau hắn, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vui mừng.
Ở bên cạnh Triệu Ngưng Hương, là một gã nho sinh trung niên trắng trẻo sạch sẽ, trên mặt lộ vẻ tươi cười thản nhiên.
“Ngũ cửu công, Ngưng Hương biểu muội, các ngươi như thế nào?”
Vương Trường Sinh có chút kinh ngạc, vui vẻ nói.