Tiếng đàn ngày càng gần.
Hình như mỗi lần nghe Vân Liên đánh đàn, ta đều ở bên cạnh hắn, đây là lần
đầu tiên đứng nhìn từ xa như vậy. Ta lẳng lặng tựa vào bên cây, nhìn Vân Liên cách đó không xa. Hắn ngồi dưới tàng cây, an tĩnh gảy đàn, giống
như không thèm để ý bất kỳ điều gì quanh mình.
Ta mấp máy môi,
chợt có chút nóng nảy. Ta đột nhiên có chút bận tâm, nếu ta cứ lờ đi
những chuyện trước đây mà nói cho Vân Liên biết suy nghĩ thật sự trong
lòng mình thì Vân Liên sẽ phản ứng như thế nào đây ? Hắn sẽ kinh ngạc cự tuyệt ta, hay là ôm ta thật chặt từ đó đời này kiếp này nắm tay nhau ?
Nghĩ đến đây trên mặt ta nóng bừng. Nhờ năm xưa một lần khi nhị tỷ ta
bụm mặt tư xuân, ta đều sẽ châm biếm nàng. Nếu thích Nhị Lang Thần thì
đi nói với hắn, nếu hắn đồng ý thì liền trở thành một cặp, nếu không
đồng ý thì liền phủi mông đi thích người khác, cần gì mà phải phiền toái nhiều như vậy. Chỉ có điều không ngờ hôm nay bổn tiên cũng phải trải
qua tình cảnh này, bổn tiên lại đang hành động giống nhị tỷ, thật là cực kỳ mất thể diện.
Đôi tay ta ôm lấy hai gò mà, chỉ mong nóng bỏng xấu hổ trên mặt nhanh mất đi. Chỉ có điều khi nhiệt độ kia thật khó
khăn lắm mới hạ xuống được, chỉ cần ta ngẩng đầu lên nhìn thấy bóng dáng của Vân Liên thì hai gò má lại lập tức nóng bừng, không thể ngăn nổi.
Vì vậy bổn tiên cứ uất ức trốn sau thân cây như vậy gần một canh giờ, lén
lén lút lút nhìn chằm chằm Vân Liên, mặt du xương sống và thắt lưng đã
tê rần cũng đã được một phen bổ mắt. Mặc dù từ trước đến giờ ta đã biết
Vân Liên xinh đẹp nhưng chưa bao giờ chăm chỉ nghiêm túc quan sát hắn tỉ mỉ từ trên xuống dưới như vậy. Hôm nay xem ra bổn tiên cũng không thể
không cảm thán mình liệu sự như thần, nuôi dưỡng bên mình một tiểu mỹ
nhân như vậy từ nhỏ, hôm nay tiểu mỹ nhân lớn lên, thật khiến bổn tiên
ta vui mừng từ tận sâu trong thâm tâm.
Bổn tiên cứ nghĩ lung
tung như vậy, Vân Liên lại chợt dừng động tác, mỉm cười nhìn sang phía
ta. Vì vậy bổn tiên không thể làm gì khác hơn là giống như những tên háo sắc rình coi mỹ nhân khác, vội vội vàng vàng ôm đầu xoay người ngồi xổm xuống, cho đến khi tiếng đàn vang lên lần nữa ta mới cẩn thận thò đầu
ra.
Nhìn Vân Liên, trong đầu ta lại hiện lên những lời nói của
Mộng Vân Ảnh vừa rồi. Cái gì mà thấy trò không thể mến nhau, người phàm
và thần tiên không thể mến nhau, thật ra thì ta cũng không hiểu. Ta cũng không hiểu sao thầy trò không thể mến nhau, trên thiên đình cũng không
có quy định này, rất nhiều tài nghệ của Vương Mẫu nương nương đều là do
Ngọc Đế tự mình dạy đấy, bọn họ cách nhau gần năm nghìn tuổi cũng vẫn ở
cùng nhau đấy thôi. Còn về phân người tiên không thể mến nhau thì có
biết chút ít. Hình như người phàm nghe về chuyện xưa của Ngưu Lang Chức
Nữ đã đưa điều này thành luật lệ. Thực ra cũng không phiền toái đến vậy. Thật ra Chức Nữ sau này lại thích chính biểu ca của mình, Vương Mẫu
nương nương sợ chuyện này ảnh hưởng đến mặt mũi tiên gia nên mới đóng
vai ác, lấy cớ người và tiên không thể yêu nhau để tách Ngưu Lang và
Chức Nữ ra.
Ta nhặt một chiếc lá cây lên vân vê trong tay nửa
ngày chợt vỗ mạnh lên gáy mình một cái. Tại sao bổn tiên phải phiền não
với lời nói kỳ quái của một người kỳ quái đây ? Người phàm thật phiền
toái, dứt khoát phải nói Bạch Nhĩ tìm cớ cho Mộng Vân Ảnh xuống núi
thôi.
Ta phồng má, khổ sở lắc lắc cái eo đau nhức của mình. Vân
Liên giống như đánh đàn đến nghiện, hiếm khi thấy hắn đánh lâu như vậy.
Ta ảo não xé nhỏ chiếc lá cây trong tay, sớm biết thế đã không tránh ở
đây, Vân Liên mà chưa đi thì ta vẫn chỉ có thể núp sau cây này. Càng
nghĩ càng giận, ta ngồi phịch xuống, một tay chống cằm đặt trên đầu gối. Vừa rồi Vân Liên nhất định đã phát hiện ra ta nên hắn mới cố ý đánh đàn lâu như vậy để ta không chịu nổi mà phải đi ra. Hừ, bổn tiên nhất định
không ra, xem hai thầy trò ta cuối cùng ai kiên nhẫn hơn.
Ta ngậm một cây cỏ xanh, nhìn chằm chằm Vân Liên không nháy mắt. Chợt trong nội tâm ta khẽ động, chỉ thấy bộ dáng đánh đàn của hắn thật quen thuộc. Ta
cau mày, tìm kiếm trong đầu thật nhanh, nhành cỏ ngậm trong miệng cũng
rơi ra tự lúc nào mà ta không biết. Cũng không phải nói Vân Liên trông
giống ai, mà là thận vận như vậy, âm luật như vậy, khí độ như vậy…
Suy nghĩ giống như quay trở về trước đây rất lâu. Cũng ở bên hồ, cũng mặc
áo xanh, cũng tuấn lãng. Đã nhiều năm như vậy sao ta chưa từng liên
tưởng đến nam tử bên Dao Trì năm đó ?
Ta bật dậy từ sau thân cây. Vân Liên nghe thấy động tĩnh bên này, tiếng đàn cũng thoáng chốc dừng
lại, cũng chỉ quay mặt kỳ quái nhìn ta.
Ta chậm rãi bước ra, ta chỉ cách Vân Liên mười trượng nhưng chưa bao giờ ta nghĩ sẽ xa như vậy.
Vân Liên thấy ta bất động thật lâu, liền để đàn xuống, đứng dậy đi về phía
ta. Ta bỗng nhiên có chút bối rối, cưỡi mây rời đi, cơ hồ là chạy trối
chết. Vừa mới rời khỏi tầm mắt Vân Liên, hai chân ta đã mềm nhũn, ngồi
phịch xuống trên mây. Đôi tay không ức chế được run rẩy, đáp án thật
sinh động, ta lại như đã có dự cảm, đó là đáp án mà ta không muôn biết
nhất.
Ta lẩm bẩm chú quyết, chỉ muốn mau quay lại Cửu Trọng
Thiên. Theo quy củ, tiên nhân hạ phàm độ kiếp không thể trở về thiên
cung trước khi trải qua kiếp số nhưng hôm nay cho dù phải phá quy cứ ta
cũng vẫn muốn tìm hiểu.
Trên đường đi ta cơ hồ đã quyết định sẽ
xông vào Nam Thiên Môn nhưng lại không nghĩ rằng khi vừa đến Nam Thiên
Môn thì đã thấy Ngọc Đế chờ ở đó. Ngọc Đế vốn đã cao lớn uy mãnh, lại
mặc một thân xiêm y màu vàng chói mắt, diện mạo tuấn mỹ nhưng lại lộ ra
sự uy nghiêm từ trong xương tủy. Trong lòng ta mặc dù đã sớm rối bù
nhưng vẫn nhớ rõ mình sợ Ngọc Đế.
Ta vội vội vàng vàng nhảy xuống khỏi mây, nhưng không nghĩ bị vấp một cái, cũng may Ngọc Đế đưa tay đỡ
ta, ta mới không xúc phạm thiên nhan, té ngã một cách khó coi trước mặt
Ngọc Đế.
Ngọc Đế đỡ ta, trên mặt mỉm cười nhân từ "Ngươi vẫn giống hệt khi còn bé, lỗ mãng liều lĩnh."
Ta cũng không dám ngẩng đầu, vội vàng quỳ trên mặt đất, cúi đầu nhìn mây bay trước mặt : "Ngọc đế nói phải."
Ngọc Đế lắc đầu, dìu ta đứng lên đè thấp âm thanh tận lực để cho âm thanh vô cùng uy nghiêm của mình nghe có vẻ hòa ái một chút "Đứng lên đi, từ nhỏ đã không có quy củ, lúc này còn quy củ cái gì."
Ta không dám mè
nhéo, đứng phắt dậy, vẫn cúi đầu đôi mắt nhìn về nơi khác, âm thanh nhỏ
như ruồi : "Ngọc đế đợi Phượng Dẫn ở đây, chắc hẳn đã biết vì sao Phượng Dẫn quay về rồi."
Ngọc đế trầm ngâm nửa buổi, mới "Ừ" một tiếng.
Gáy ta nóng lên, chợt ngẩng đầu, có quá nhiều vấn đề muốn hỏi làm gì còn
thời gian để ý quy củ. Ta nhìn chằm chằm ánh mắt Ngọc Đế, hỏi "Vân Liên
rốt cuộc là ai? Kiếp số của ta trong lần hạ phàm này là gì? Tại sao gần
đây Tiên thuật của ta đột nhiên biến mất? Còn có Thao Thiết. . . . . .
Thao Thiết tại sao. . . . . ." Ta hỏi một loạt câu hỏi, cho đến câu hỏi
cuối cùng mới chợt nhớ ra chuyện Thao Thiết không nên để Ngọc Đế biết,
lúc này mới cuống quýt ngậm miệng.
Ngọc Đế day day huyệt thái
dương, có chút khó xử nhìn ta: "Phượng Dẫn. . . . . . Ngươi một lúc hỏi
nhiều như vậy, muốn trẫm phải trả lời thế nào đây?"
Cũng may Ngọc Đế hình như không có chú ý tới vấn đề Thao Thiết, ta lúng túng ho hai
tiếng, lúc này mới suy nghĩ lại một chút, cẩn thận hỏi "Vân Liên. . . . . . đến tột cùng là ai?"
"Ngươi không phải đã đoán được sao?"
Ta len lén rủa thầm một câu, Ngọc Đế quả nhiên thật không hào phóng, lúc
nào cũng thích tỏ ra huyền bí, nói gì cũng chỉ nói một nửa. Chỉ có điều
rủa thầm thì cứ rủa thầm, trên mặt ta vẫn không dám tỏ vẻ gì : "Như vậy
Vân Liên chính là nam tử hay đánh đàn bên Dao Trì sao? Hắn là ai? Tại
sao lại mất đi trí nhớ trở thành đồ đệ của ta?"
Ta hỏi như vậy
rất có lý. Nếu ta có thể thu một tiên nhân làm đồ đệ tất nhiên là có
người an bài. Nếu bọn họ an bài như vậy hẳn là phải có nguyên do gì đó.
Ngọc Đế chợt quay lưng đi, nửa ngày cũng không nói gì. Khi ta sắp bỏ cuộc
ông ta mới sâu kín mở miệng : "Vân Liên. . . . . . là con trai ta." Dừng một chút, Ngọc đế chợt xoay người lại: "Những lời tiếp theo đây sẽ giải đáp cho các câu hỏi còn lại của ngươi"
Ta lê bước đi bâng quơ,
giống như đang dùng chân người khác từ Cửu Trọng Thiên trở về phàm trần. Nước mắt nóng bỏng chảy ra từ hốc mắt, lại bị gió thổi khô, nhưng nước
mắt lại như vĩnh viễn không ngừng chảy được. Ta phất tay áo gọi một đám
mây đến, sau đó giống như một cái xác không hồn ngã trên mây, mặc nó
mang ta đi phiêu đãng không có điểm cuối.
Bên tai vẫn văng vẳng lời nói của Ngọc Đế, giống như ác mộng, không thể nào tiêu tán nổi.
"Phượng Dẫn, lần này Vân Liên cũng là hạ phàm lịch kiếp, chỉ có điều hắn là hoàng tử, cho nên bị mất đi trí nhớ."
"Phượng Dẫn, hãy nhớ kiếp số của người chính là Vân Liên. Đừng yêu hắn, nếu không sẽ tan thành mây khói."
"Phượng dẫn, Tiên thuật biến mất chính là điềm báo trước. Bỏ qua tình yêu, không động phàm tâm."
"Kiếp số của Vân Liên chỉ là nếm trải khó khăn chốn phàm trần, còn của ngươi
cũng là tình kiếp. Chớ lấy trứng chọi đá, nếu không trong trời đất này
sẽ không còn Phượng Dẫn nữa. . . . . ."
Ngọc Đế nói rất nhiều, ta nhớ không rõ, cũng không muốn nhớ rõ. Cái gì mà ta hỏi nhiều quá hắn
không trả lời được, tất cả đều là gạt người. Không phải hắn nhớ rất rõ
ràng sao ? Cuối cùng ta chỉ muốn cầu hắn đừng nói nữa, thế nhưng hắn vẫn cứ nói không ngừng, thật là đáng ghét.
Ta vô lực giật giật khóe
miệng. Tình kiếp, tình kiếp. Không nghĩ ra Thần Tiên độ kiếp mà cũng
phân chia cấp bậc. Rõ ràng là Vân Liên trêu chọc ta trước, thế mà ta lại phải độ tình kiếp, còn hắn lại chỉ cần nếm trải khó khăn trong thiên
hạ? Mặc dù hắn là hoàng tử, cũng quá không công bằng.
Đám mây đã
trôi dạt đến đỉnh Thanh Liên, ta thả mây đi, lại như một cái xác không
hồn bước từ dưới chân núi lên. Cũng được, cũng được. Sau khi trở lại
đỉnh Thanh Liên ta liền trốn vào phòng, đợi qua tám mươi năm nữa, tất cả sẽ kết thúc, ta liền tiếp tục trở về trời làm mưa làm gió, hắn tiếp tục trở lại đánh đàn bên Dao Trì, đường ai nấy đi, cả đời không qua lại với nhau nữa. Dù sao ta với hắn cũng cách nhau một trời một vực, ai thèm để trong lòng chuyện về một người bên cạnh mình suốt một đời ở phàm trần
nữa ?