Thanh Long Đồ Đằng

Chương 36

“…cùng Ám Môn đối nghịch.”

Noãn các nơi Càn thái điện, một chữ cuối cùng của Doãn Khai Dương vừa dứt, hắn mỉm cười nhìn chằm chằm Tạ Vân.

Tạ Vân vẫn thẳng lăng lăng nhìn lại, tựa hồ muốn nói gì rồi lại không phát ra tiếng.

Không ai chú ý tới đồng tử của cấm quân Thống lĩnh tan rã, tinh thần hoảng hốt. Cho dù là đám người Uất Trì Nguyên Dụ cách bọn họ gần nhất, cũng chỉ có thể nhìn thấy hai người bọn họ đều không mở miệng, chằm chằm nhìn nhau giằng co mà thôi.

Sự im lặng quỷ dị này bảo trì ước chừng một khắc, Doãn Khai Dương nhắm mắt lại, sau đó mở ra, tùy ý mà chuyển hướng Hoàng đế: “Bệ hạ, về chuyện mười hai vị kim nhân, ý tứ của thần mấy ngày qua đã rất rõ ràng …”

Tạ Vân duy trì tư thế vừa rồi không hề cử động. Nhưng mà đúng lúc này, Đan Siêu vẫn luôn tận lực chú ý bên đây tựa hồ phát hiện dị trạng, đột nhiên giữa ánh mắt ngoài tiên liệu của đám người quanh mình, đứng dậy tiến đến.

Doãn Khai Dương lập tức gián đoạn lời đang nói với Thánh thượng, quay đầu lại ý muốn ngăn cản cũng không còn kịp. Chỉ thấy Đan Siêu vươn tay liền quyết đoán mà nắm chắc cổ tay Tạ Vân!

Nội lực từ lòng bàn tay hắn ùa vào kinh lạc của Tạ Vân, khí tức nóng bỏng nháy mắt tràn vào tứ chi toàn thân, đem thần trí y từ trong ảo cảnh mạnh mẽ kéo trở về!

“…!”

Đồng tử Tạ Vân co lại, rồi lại khuếch đại, một ngụm khí nãy giờ vẫn nghẹn nơi cổ họng nhất thời phun ra, cả người thần trí thanh tỉnh, chợt nhìn phía Đan Siêu: “Ngươi…”

“…Như thế nào?” Doãn Khai Dương đột nhiên mỉm cười cắt ngang y, hỏi: “Tạ Thống lĩnh thân thể có chỗ nào không thoải mái sao?”

Đồng thời với câu hỏi này, đáy mắt hắn lại dần hiện ra bạch quang quỷ dị biến ảo kia, lần này lại cực kỳ tàn nhẫn thẳng tắp hướng về phía Đan Siêu!

Doãn Khai Dương đối với Đan Siêu không khách khí như đối với Tạ Vân. Nếu như nói chuyện vừa rồi với Tạ Vân chính là uy hiếp, hiện tại lúc này có thể nói là giết người không thấy máu.

Ngoài dự đoán chính là phản ứng của Đan Siêu lại hoàn toàn khác với thường nhân. Hắn cơ hồ lúc này chính diện đối mặt với pháp thuật Kính hoa thuỷ nguyệt của Huyền Vũ ấn, nhưng ý chí thanh tỉnh, không hề lay động, thậm chí còn tiến lên một bước chặn trước người Tạ Vân, trong ngữ điệu lạnh như băng mang theo ý cảnh cáo rõ rệt: “Doãn chưởng môn, trước mặt Thánh thượng tùy ý làm bậy như thế, không tốt lắm đâu!?”

“…” Doãn Khai Dương trên mặt xẹt qua kinh ngạc, cao thấp đánh giá nam tử anh tuấn trẻ tuổi “… Đan cấm vệ.”

Tạ Vân rũ ống tay áo xuống, phút chốc trở tay đè lại Đan Siêu: “Đừng nhìn hắn!”

Đan Siêu lại không nhúc nhíc, Doãn Khai Dương chớp chớp mắt nở nụ cười.

“Đa tạ nhắc nhở, là tại hạ đường đột.” Doãn Khai Dương thế nhưng thực tiêu sái chắp tay thi lễ, rất có thâm ý nói: “Đan cấm vệ quả thực danh bất hư truyền… Xem ra ánh mắt A Vân chọn người, quả thật cũng không tệ lắm.”

Tất cả mọi người không rõ lí do; nhưng một Tạ Thống lĩnh đã thực tà, Doãn Khai Dương so với Tạ Vân lại càng tà hơn, nhất thời cũng không ai mở miệng phát ra tiếng, đều hai mặt nhìn nhau không dám nói lời nào.

“Không có chuyện gì lớn, ta chỉ là nhìn thấy Đan cấm vệ niên thiếu anh tài, trong lòng nghĩ gì thì nói ra mà thôi.” Doãn Khai Dương chuyển hướng về phía Hoàng đế đang có vẻ hồ nghi, khom người cười nói: “Mới vừa nói đến chuyện kim nhân, ý tứ thần trong ba ngày qua đã biểu đạt rất rõ ràng. Xưa kia Tần Thủy Hoàng tịch thu binh khí trong thiên hạ mà đúc ra mười hai kim nhân, mới có công tích nhất thống muôn đời cùng Phong thiện Thái sơn vẻ vang; bệ hạ hiện giờ đông tuần Thái sơn, cùng con đường của Thủy Hoàng năm đó không có gì khác biệt, bởi vậy mới khiến cho Thiên nhân cảm ứng, mơ thấy mười hai kim nhân; Thần cho rằng, đây là thượng thiên ám chỉ bệ hạ cần noi theo chuyện tiêu binh ngày xưa.”

Vừa dứt lời, trong noãn các nhất thời vang lên một hồi nhao nhao nghị luận, Hoàng đế dùng sức ho hai tiếng: “Không sao, Doãn ái khanh tiếp tục nói.”

Doãn Khai Dương gật đầu, đối với đám quần thần nghi ngại quanh mình làm như không thấy.

“Thần chấp chưởng Ám Môn nhiều năm, lúc trước mặc dù ly khai kinh thành, ẩn mình chốn giang hồ, nhưng lòng trung tâm đối với Bệ hạ lại chưa bao giờ giảm nửa phân. Lần này nghe nói Bệ hạ Đông tuần, liền lệnh cho người mở đường, chính mình cũng đi theo hộ tống. Bởi vậy mới nghe được trong giang hồ một cái tin tức khiến cho người ta kinh sợ.”

Hắn thoáng dừng một chút, tuy rằng miệng vừa nói làm người ta kinh sợ, nửa khuôn mặt dưới lớp mặt nạ kia lại đầy vẻ nhàn nhã không có chút nào thay đổi: “Thần nghe người ta mật báo, một đám thất phu lỗ mãng xưa nay khiêu khích gây chuyện, tự tiện khai sơn lập phái, được xưng là võ lâm hiệp sĩ trong giang hồ, lại tính toán thừa dịp Phong Thiện đại điển ngàn năm khó gặp, tại Thái sơn cử hành cái gì gọi là ‘Võ lâm đại hội’, để bầu ra cái gọi là ‘Minh chủ võ lâm’.”

“Các vị đồng liêu có điều không biết …” Doãn Khai Dương phỏng chừng cũng hiểu được hai chữ ‘đồng liêu’ thập phần thú vị, cười mới tiếp tục nói: “Minh chủ võ lâm này, nghe nói là do nhân sĩ giang hồ động đao động thương đề cử ra, là người có thể hiệu lệnh tứ phương thậm chí điều động dân binh. Mà đám người kia còn muốn nhân thời điểm bệ hạ tuần du Thái Sơn để hội nghị luận võ, giống như lén lút thiết lập một triều đình riêng của mình. Ý đồ hiểm ác, lòng muông dạ thú, cũng không cần nhiều lời.”

Quần thần ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng Uất Trì Nguyên Dụ tư lịch sâu sắc nhất, cau mày mở miệng: “Vậy ý Doãn chưởng môn là?”

“So với việc phải ngày đêm phòng bị, không bằng triệt tiêu binh trong thiên hạ.” Doãn Khai Dương thành khẩn nói: “Thần đối bệ hạ kiến nghị, đều bắt lại giết đi.”

“Cái gì?”

“Hồ nháo!”

“Có thể nào đơn giản thô bạo như thế, việc này đâu phải là trò đùa?!”

Trong noãn các tiếng phản đối nhất thời nổi lên bốn phía, ngay cả Võ Hậu cũng nhịn không được cất lời mang theo ý khuyên can: “Bệ hạ…”

“Yên tĩnh!” Hoàng đế không kiên nhẫn nói: “Ai có dị nghị, từng người đứng ra nói, cả sảnh đường ồn ào ra cái bộ dáng gì?!”

“Thần đối với giang hồ dân gian hiểu biết không sâu, nhưng cũng biết bát sơn chính phái, tứ đại danh môn. Đám Thiếu Lâm, Võ Đang, Không Động, Nga Mi đều là võ lâm đại phái từ xưa đến nay truyền thừa đã lâu. Đi đến tham gia võ lâm đại hội tất nhiên đều là danh túc nguyên lão, làm sao có thể bắt lại giết hết thảy?” Uất Trì Nguyên Dụ rốt cuộc nhịn không được, trong lời nói lộ ra ý trách cứ rõ ràng: “Triều đình tùy tiện xuất ra thủ đoạn độc ác tàn nhẫn như thế, nhất định sẽ dẫn đến kịch liệt rung chuyển. Lời của Doãn chưởng môn tuyệt đối không thể theo, Thánh thượng minh xét!”

Uất Trì Nguyên Dụ khuyên can quả thật ngôn từ lão luyện, nhưng Hoàng đế đã cùng Doãn Khai Dương đàm luận ước chừng suốt ba ngày, giờ phút này cái gì cũng nghe không vào: “Chiếu theo lời ái khanh nói, chẳng lẽ trẫm còn phải sợ bọn họ, còn phải cung nghênh đám giang hồ hiệp sĩ này hay sao?”

“Việc Đông tuần là việc trọng đại, mọi sự đều cần phải cẩn thận, hết thảy đều phải lấy an nguy của Thánh thượng làm đầu!” Vũ Văn Hổ cũng nhịn không được lên tiếng: “Cho dù Thánh thượng thật muốn xử lý, cũng cần từ từ mưu tính, có thể nào hiện tại liền lập tức chém tận giết tuyệt?!”

Hắn lời nói vừa buông, đã bị Doãn Khai Dương không nhanh không chậm mà trả lại: “Kẻ nào dùng võ là vi phạm cấm lệnh, mặc kệ đám người kia ở Thái sơn mở cái gì võ lâm đại hội, đó mới thật sự tạo thành uy hiếp cho an nguy của thánh giá. Nếu không nhân cơ hội này nhất cử lưỡng tiện giải quyết tận gốc rễ vấn đề, ngày sau muốn xuống tay lại càng khó khăn!”

Trong Noãn các tiếng huyên náo nổi lên bốn phía. Hoàng đế quyết tâm đứng ở phe Doãn Khai Dương, cùng các trọng thần chủ trương cẩn thận hành sự tranh cãi loạn thành một đoàn.

Đan Siêu lại khẩn trương nắm lấy tay Tạ Vân, nửa đỡ nửa kéo lùi về phía góc phòng. Lực tay hắn thực mạnh, Tạ Vân bị bắt đi theo vài bước, chỉ nghe hắn thấp giọng hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

“…” Tạ Vân trên mặt không có bất luận biểu tình gì: “Kính hoa thuỷ nguyệt.” (*)

[(*): Hoa trong gương, trăng trong nước, đại khái ảo cảnh á]

“Cái gì?”

” Kính hoa thuỷ nguyệt là Huyền Vũ bí thuật, chính là cái nhìn vừa rồi Doãn Khai Dương muốn đẩy ngươi vào chỗ chết kia.”

Đan Siêu trong lòng nghĩ thầm: nghe như là tâm pháp cao thâm lắm, thế nhưng vừa rồi ta một sợi lông cũng không rụng. Huyền Vũ bí thuật này chẳng lẽ khi linh khi không chăng?

“Người vô dục vô cầu, tâm chí cương nghị sẽ thực khó trúng chiêu…” Tạ Vân dừng lại, trong giọng nói mang theo vài phần mỉa mai lẫn mệt mỏi: “… xem ra là thế.”

Y đưa mắt nhìn về phía sau, chỉ thấy trên sảnh hai phe nhân mã còn tranh chấp không dứt, khóe môi liền nhếch lên trào phúng, tránh khỏi bàn tay Đan Siêu đang nắm tay mình, xoay người muốn quay trở lại.

Nhưng mà y mới vừa bước được nửa bước liền cảm thấy cổ tay lại căng thẳng, xoay mặt chỉ thấy Đan Siêu nhăn lại đôi mày: “Ngươi đi làm gì?”

Tạ Vân chỉ ngón tay vào vài võ tướng đang đỏ mặt tía tai: “…Ngươi cảm thấy đám phế vật này có cản được Doãn Khai Dương không?”

Đan Siêu chằm chằm nhìn y, hỏi: “Không cản được thì như thế nào?”

“Không cản được, Thánh thượng liền sẽ theo lời Doãn Khai Dương, phát binh bao vây tiễu trừ võ lâm đại hội, đem đám danh môn chính phái giết sạch sẽ. Thần quỷ môn chân chính nhất thống thiên hạ thiên thu vạn đại. Ngày sau ngươi và ta liền được quản bởi minh chủ võ lâm Doãn Khai Dương.” Tạ Vân không kiên nhẫn mà hỏi lại: “Ngươi cảm thấy cảnh tượng đó sẽ như thế nào?”

Lời này đổi lại bất luận đại thần nào giờ phút này trong noãn các nghe được, đều sẽ đương trường không rét mà run. Nhưng Đan Siêu chỉ lắc lắc đầu, nhìn chăm chú vào ánh mắt Tạ Vân, tựa hồ có chút giằng co lại kỳ vọng.

“Nhưng cho dù hắn nhất thống thiên hạ, thiên thu vạn đại…” Đan Siêu chậm rãi, cực kỳ trầm thấp mà nói “Cho dù hắn quyền thế ngập trời, lại có quan hệ gì với ta và ngươi?”

“Nếu chúng ta đi xa nơi này, sống cuộc sống của mình, mặc cho bên ngoài tinh phong huyết vũ, chẳng ngại hắn thí quân đăng cơ xưng đế, lại có quan hệ gì với ta và ngươi đâu?”

Tạ Vân không phản bác hắn, thậm chí không lộ ra một chút biểu tình châm chọc cùng cay nghiệt thường ngày.

Qua lâu thật lâu, cơ bắp trên người y mới hơi thả lỏng, thở dài một tiếng cực kỳ nhỏ mà sâu xa.

“Ngươi đời này hẳn là cũng sẽ không bao giờ trúng chiêu Kính hoa thuỷ nguyệt.” Y tự giễu nói: “Ánh mắt ta chọn người, có đôi khi cũng thật sự là sai đến triệt để.”

“… Vọng khởi can qua là việc cực kỳ không khôn ngoan. Không chỉ ảnh hưởng anh danh của Thánh thượng muôn đời sau, lại trực tiếp uy hiếp đến an toàn của thánh giá tại Thái sơn! Thứ lỗi cho thần thật sự không thể đồng ý với đề nghị của Doãn chưởng môn, vạn thỉnh Thánh thượng minh giám!”

Uất Trì Nguyên Dụ vén áo liền quỳ xuống. Các vị Đại tướng quân phía sau dưới tình thế cấp bách học theo, nháy mắt rầm rầm quỳ xuống đất.

Hoàng đế rốt cục không nói lên lời, liếc mắt nhìn quét qua một đám sống lưng mặc triều phục màu tím quỳ dưới kia, mới keo kiệt mà thốt ra vài chữ: “Một khi đã như vậy, trẫm cũng không phải là không thể lui về phía sau một bước…”

Mọi người thở phào. Nhưng ngay sau đó chợt nghe Hoàng đế hỏi: “Doãn ái khanh, ngươi có chủ ý gì khác không?”

Doãn Khai Dương không chút hoang mang, hiển nhiên là sớm có chuẩn bị: “Hồi bẩm bệ hạ, có.”

“A? Nói nghe một chút?”

Tạ Vân mắt lạnh xem bọn họ hát đôi. Quả nhiên chỉ nghe Doãn Khai Dương thong dong nói: “Không lạm sát cũng được, còn có một giải pháp có thể dễ dàng khống chế đám giang hồ hiệp khách vô pháp vô thiên này, đó chính là lấy đạo của người trả lại cho người.”

Những người khác còn chưa kịp phản ứng, nhưng Vũ Văn Hổ từ nhỏ sinh ra trong thế gia đại tộc, các loại thủ đoạn đều thấy nhiều, trong lòng chợt động, ngẩng đầu nhìn lên.

“Chức vị Minh chủ võ lâm một khi đã trọng yếu như vậy, liền không thể để cho nó lưu lạc trong dân gian, bị kẻ lòng dạ khó lường nắm giữ, có thể tạo thành uy hiếp đối với triều đình – Nếu là ta lấy thân phận giang hồ Ám Môn đi tham gia võ lâm đại hội, đoạt được chức vị minh chủ này mà nói, từ nay về sau giang hồ võ lâm danh môn chính phái đều có thể quy thuận triều đình, những kẻ dũng mãnh hiếu chiến đó cũng có thể tuỳ ý bệ hạ sử dụng.”

“Đương nhiên, lấy thực lực Ám Môn đả bại Võ Đang Thiếu Lâm, Không Động Hoa Sơn võ lâm danh túc liên thủ là không thể thực hiện, bởi vậy cũng cần triều đình quân ban hiệp trợ.”

Doãn Khai Dương giữa một đám tiếng ồ lên quanh mình, hơi dừng một chút, đầy hứng thú hỏi:

“Các vị đại nhân cảm thấy, so sánh với vừa rồi bắt lại hết thảy giết sạch, thì biện pháp này như thế nào?”
Bình Luận (0)
Comment