Thanh Long Đồ Đằng

Chương 42

“Thần… Thần quỷ môn Vân Sử…”

Ngồi dưới đài phần lớn là đệ tử bình thường, lúc này gần quanh Tạ Vân liền có người hoảng sợ mà kêu lên: “Y lẻn vào khi nào…”

“Mọi người đừng sợ, ta…chúng ta nhiều người!”

“Cùng tiến lên, chế trụ ma đầu kia!”

Đúng lúc này trên đài cao, khóe miệng Cảnh Linh nhếch lên một tia khinh miệt, lật tay quăng ra Đoạt Hồn câu.

Thiết câu to lớn nặng hơn trăm cân ở trong tay hắn nhẹ như cánh ve, mang theo kình phong gào thét, như tia chớp bay quanh người Tạ Vân, vù một cái lại xoay tròn bay lên không trung – Chỉ thấy máu tươi vọt đầy trời, thủ cấp bay lên, mấy tên võ lâm đệ tử gần Tạ Vân nhất thế nhưng trong giây lát đều bị cắt mất đầu!

Xoạt lên một tiếng vang nhỏ, vạt áo trắng thuần của Tạ Vân bị hắt lên một tia máu. Trên gò má băng lạnh của y một giọt máu từ từ chậm rãi chảy xuôi xuống dưới.

Uỵch! Uỵch!

Thủ cấp cùng thân thể ngã xuống đất, chung quanh bộc phát ra tiếng rú sợ hãi!

Cảnh Linh đưa tay tiếp Đoạt Hồn câu lượn vòng trở lại, nhìn về phía Tạ Vân, lạnh lùng cười nói: “…Không cần cảm tạ!”

Tạ Vân nhẹ nhàng nhắm hai mắt.

… Ngay trong giây phút làn mi dài đậm kia khép lại, trong hư không phảng phất như có một dây kíp nổ vô hình cháy đến đoạn cuối, toàn bộ hắc y đệ tử của Thần quỷ môn đồng loạt lao về phía đám người, vô số đao kiếm dưới bầu trời mờ mịt phản xạ ra hàn quang, liền như bổ dưa xắt rau mà đâm vào thân thể sống sờ sờ.

“Cứu mạng! Cứu mạng!”

“Giết người! Giết người!”

Tuy là danh môn đại phái, nhưng mấy đệ tử phổ thông làm thế nào có thể ngăn được đám sát thủ tà đạo giết người như ngóe? Nhất thời khắp nơi hỗn loạn, chân gãy tay đoạn phun máu tươi đầm đìa, giống như rơi vào địa ngục nhân gian!

Trường Thanh Tử phát ra tiếng rống to bi phẫn như hùng sư, Kim Cương trượng nện xuống đất “đông” một tiếng, thả người thẳng tắp nhằm phía Cảnh Linh: “Ta đến chiến với ngươi!”

“Đạo trưởng cẩn thận!” đám người Chu Dự, Trần Hải Bình, Lục Thông Thánh trăm miệng một lời kêu lên, rút đao nhảy tới.

Cảnh Linh căn bản không hề nao núng, tới một người đánh một người, tới hai người đánh một cặp. Hai thanh Đoạt Hồn câu tung hoành giống như lưỡi hái tử thần, mấy  binh khí bình thường vô danh của đám người kia chẳng mấy chốc chia năm xẻ bảy, kình khí hung tàn thậm chí có thể xé rách hổ khẩu.

Vương Khang Dụ của phái Hoa Sơn trong mấy người này có thể coi tương đối lớn tuổi vả lại võ công cao cường, mắt thấy Trường Thanh Tử dù sao tuổi già, không cách nào đồng thời áp chế song câu tả hữu của Cảnh Linh, liền trầm giọng nói: “Đạo trưởng! Ta đến trợ ngươi!” tiếp đó liền phóng đi một đao, mạnh mẽ chặn Đoạt Hồn câu nơi tay trái của Cảnh Linh. Hai binh khí bằng kim loại giao kích trên không trung bắn ra ánh lửa chói mắt.

Trường Thanh Tử lại kinh hãi, quát: “Khang Dụ, tay trái hắn lực lớn, trăm triệu lần không thể!”

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy tay trái Cảnh Linh chợt lật lại, lấy một góc độ tinh chuẩn người bình thường khó có thể tưởng tượng được, đem thiết câu từ trên sống đao của Vương Khang Dụ hạ xuống thu về, cười nói: “… Kẻ thứ nhất.”

Đồng tử Vương Khang Dụ co rút nhanh, nhưng đã không cách nào lui lại kịp, Lục Thông Thánh của phái Không Động cách hắn gần nhất thậm chí không kịp đưa tay viện thủ.

Chỉ thấy mũi câu như linh xà, từ dưới nách Vương Khang Dụ chém ra, nghiêng nghiêng bổ vào thân thể. Lực đạo cực mạnh thậm chí đem nửa người trên của Vương Khang Dụ bay bổng lên không trung!

Bình…

Thi thể không trọn vẹn của Vương Khang Dụ té ngã xuống đất, hai mắt hãy còn trợn lên, nhanh đến mức ngay cả thống khổ cũng đều chưa kịp có cảm giác!

Trong tiếng kêu rú kinh sợ của mọi người; đám Chu Dự, Trần Hải Bình, Lục Thông Thánh đồng thời tiến đến, ba mũi đao kiếm như tia chớp từ ba góc độ trí mạng khác nhau, hướng về phía Cảnh Linh!

Lúc này Đoạt Hồn câu bên tay phải Cảnh Linh bị Kim Cương trượng của Trường Thanh Tử cầm giữ, ba người còn lại đem đường lui của hắn chặn kín; nữ đệ tử Thẩm Vân Sinh của Nga Mi đang cầm song thích (*)trong tay, từ phía sau hắn nhảy lên cao bổ xuống, mũi nhọn thẳng tắp hướng về phía đỉnh đầu của hắn.

[(*) thích là loại vũ khí này:

]

Thiên la địa võng, từng bước sát chiêu, tuyệt đối không có khả năng thoát thân.

Nhưng mà đúng lúc này, ánh mắt Cảnh Linh chuyển động, xẹt qua một tia khinh thường rõ ràng.

Hô…

Dưới sự áp chế nặng tựa ngàn cân của Kim Cương trượng trong tay Trường Thanh Tử, vậy mà hắn còn có thể nghiêng người, vươn tay mang Đoạt Hồn câu vừa mới chém Vương Khang Dụ đưa thẳng lên cao, tinh chuẩn độc ác mà ngoặc vào cổ áo Thẩm Vân Sinh giữa không trung.

“Thẩm cô nương!”

Ngay sau đó, Cảnh Linh phất tay đem thân thể Thẩm Vân Sinh bay lên cao một đoạn, rồi quẳng thật mạnh giống như một tấm chắn thẳng vào hướng ba mũi đao kiếm phía trước đang đâm tới mình!

“Thu kiếm …!”

Trường Thanh Tử hét lên lạc cả giọng. Ba người Chu Dự, Trần Hải Bình, Lục Thông Thánh sắc mặt trắng bệch, không hẹn mà cùng buông tay. Thẩm Vân Sinh giữa tiếng kêu thảm thiết lướt sát qua ba lưỡi đao kiếm sắc bén bay ra ngoài.

Ầm một tiếng nặng nề, lưng nàng đập vào nửa cột cờ trên bãi đất trống, liền phụt ra một búng máu!

Lần này thật sự là hung hiểm đến cực điểm. Chỉ chậm một giây, giờ phút này thân thể của nàng ắt đã bị ba lưỡi dao sắc bén từ ba góc độ khác nhau mà chém thành từng đoạn.

… Nhưng Thẩm Vân Sinh có thể lấy thân phận nữ tử, đứng trên lôi đài tranh chức thiên hạ minh chủ võ lâm, ắt hẳn tài năng cường hãn khiến cho tất cả nam tử ở đây không thể tưởng tượng.

Trong nháy mắt bị đập vào cột cờ bắn ngược ra ngoài đó, nàng nắm chặt Nga Mi song thích trong tay, dùng hết khí lực cuối cùng mà ném mạnh!

Vù…

Cách đó không xa Trần Hải Bình mi phong căng thẳng; chỉ thấy cây Nga Mi thích xé gió bay tới, góc độ hơi lệch khỏi quỹ đạo bay về phía dưới lôi đài.

Lúc này Trường Thanh Tử đương đem Kim Cương trượng múa như gió, cùng với sự phối hợp của Thanh thành Chu Dự cùng Không động Lục Thông Thánh, ác chiến với Đoạt Hồn câu thành một đoàn, Cảnh Linh thực khó có thể nhìn đến  hắn. Trần Hải Bình ngay cả nghĩ cũng không kịp nghĩ, nhấc chân đá một thanh trường kiếm đang nằm dưới đất lên chộp vào tay. Ngay lúc Nga Mi thích như tia chớp vụt qua cạnh người liền sử dụng thân kiếm tinh chuẩn đến cực điểm mà bổ một nhịp.

Một chiêu kia lực đạo chính xác đến xảo diệu, nếu không tận mắt nhìn, tuyệt đối sẽ không ai dám tin tưởng.

Chỉ thấy Nga Mi thích dưới ảnh hưởng của lực đạo này, thoáng chếch đi, gia tăng tốc độ, trong phút chốc đâm vào vai phải của Cảnh Linh!

Phập một tiếng vang, da tróc thịt bong. Cả người Cảnh Linh chấn động, Đoạt Hồn câu nơi tay phải rơi ầm xuống đất.

Trường Thanh Tử quát: “Hay lắm!”

Kim Cương trượng tiếp theo bổ xuống, hóa thành vô số ảo ảnh, hướng thẳng mặt Cảnh Linh đánh tới!

Một khắc kia Chu Dự cùng Lục Thông Thánh cũng thật sự dốc hết toàn lực. Mặc dù là lần đầu cộng chiến, trước nay chưa từng đồng tâm hiệp lực, Thanh thành Thiên độn kiếm pháp cùng Không Động Thất thương quyền lại đạt tới trình độ ăn ý đến kỳ lạ, đem đường lui xung quanh Cảnh Linh triệt để phong kín, khiến cho hắn bắt buộc phải chính diện đối mặt với bóng Kim Cương trượng đầy trời ập xuống.

… Võ Đang tuyệt học, Thuần Dương vô cực.

Nội lực chính thống hùng hậu mênh mông áp xuống đầu, chỉ cần dính vào một chút, liền có thể đương trường đem người từ chết tới bị thương!

Đáy mắt Cảnh Linh chiếu ra ngàn vạn bóng trượng, đồng thời cũng chiếu ra một tia thị huyết hàn quang.

Hắn không đường thối lui, cũng hoàn toàn không có ý định lùi lại. Hai tay nắm Đoạt Hồn câu bên trái còn sót lại, vậy mà không chút nào để ý vai phải chính mình đang bị thương đổ máu, đem mũi câu nghiêng nghiêng giơ lên, hình thành một cái góc độ giống với chiêu vừa rồi chém đứt cột cờ.

Thời gian vào khoảng khắc này như hoàn toàn ngừng lại.

Ánh đao, tốc độ gió, tiếng kêu thảm thiết cùng máu tươi đều hóa thành bối cảnh, chỉ có một đạo hắc quang từ bàn tay Cảnh Linh nắm chặt chuôi Đoạt Hồn câu đột nhiên sáng lên, thuận theo thân câu uốn lượn trườn lên mũi nhọn. Thân câu dần hiện ra hắc quang như độc xà vờn quanh.

Ngay sau đó…

Đoạt Hồn câu bổ xuống, trong một tiếng nổ kinh thiên động địa ngang nhiên đánh lên Kim Cương trượng!

Uỳnh…

Một kích kia đủ để khai sơn phá hải, nghiêng trời lệch đất.

Lấy Cảnh Linh làm trung tâm, nền đất cao trên lôi đài nứt thành từng vệt dài hướng bốn phương tám hướng kéo dài, đất đá bị vỡ nát nháy mắt bị cơn lốc cuồn cuộn cuốn lên. Kim Cương trượng cùng Đoạt Hồn câu giao kích chợt truyền đến một tiếng “Rắc!”.

Trường Thanh Tử trợn mắt.

Giữa ánh mắt khó có thể tin của hắn, Kim Cương trượng chấn sơn chi bảo truyền thừa của Võ Đang hơn trăm năm, thế nhưng bị cường ngạch chặt đứt!

Khóe miệng Cảnh Linh hiện lên tia cười khiến người ta không rét mà run:

“Kẻ thứ hai.”

Hết thảy đều phát sinh trong nháy mắt, đám người bao gồm cả Trường Thanh Tử, đều hoàn toàn không kịp phản ứng gì.

Chỉ thấy Kim Cương trượng gãy ngay giữa sinh ra phản lực khó có thể tưởng tượng, khiến cho đoạn gãy nắm chặt trong tay Trường Thanh Tử bị văng ra, ầm một tiếng đập mạnh vào lồng ngực hắn. Tiếp theo lại xoay tròn, “đông” một tiếng bất ngờ không kịp đề phòng mà đập vào huyệt Thái dương Lục Thông Thánh!

“Lục huynh!”

“Đạo trưởng!”

Mọi người mắt mở to muốn nứt ra, Lục Thông Thánh cùng Trường Thanh Tử hai đạo thân ảnh phun huyết bay ra, thậm chí ngay cả nửa điểm giảm xóc cũng không kịp, ầm ầm nặng nề ngã bổ nhào trên mặt đất khiến cho lòng người phát lạnh!

Chu Dự, Trần Hải Bình vội phóng tới. Chỉ thấy Lục Thông Thánh ngửa mặt lên trời, trên đầu rõ ràng đã bị Kim Cương trượng đập mạnh vào, huyết nhục mơ hồ. Từ huyệt Thái Dương xuất ra trắng đỏ lẫn lộn, thân thể không ngừng run rẩy, hiển nhiên là không sống nổi.

Tình cảnh thảm khốc khiến bọn họ chấn kinh bất động tại chỗ. Chu Dự sắc mặt trắng bệch, thẫn thờ nói: “Lục huynh…”

Mà ở phía sau bọn họ, Thẩm Vân Sinh giãy dụa đứng dậy, nâng Trường Thanh Tử nửa người đầy vết máu loang lổ lên. Chỉ thấy lồng ngực đạo trưởng vô cùng thê thảm, thậm chí có thể xuyên qua lớp áo rách, mơ hồ nhìn cả xương sườn trắng lờ mờ giữa đám máu thịt.

Tuy rằng không giống Lục Thông Thánh đương trường mất mạng, nhưng tình huống của Trường Thanh Tử cũng phi thường không tốt.

“Đạo…” Thẩm Vân Sinh thất thanh khóc rống: “Đạo trưởng!”

“Chạy mau…” Trường Thanh Tử hơi thở mong manh nói.

Trần Hải Bình cuống quít tiến lên, đem tay đặt bên gáy Trường Thanh Tử, muốn vì Võ Đang lão chưởng môn chữa thương, nhưng liền bị một bàn tay run rẩy lạnh như băng gắt gao đè xuống: “Hắn vừa mới… dùng tà thuật, không cần cùng hắn đối kháng…”

Trần Hải Bình nghiến răng nghiến lợi: “Chúng ta nhất định vì Vương huynh cùng Lục huynh báo thù!”

Trường Thanh Tử giãy dụa lắc đầu, chợt sử lực, lại liều mạng tránh khỏi sự nâng đỡ của Thẩm Vân Sinh mà ngồi dậy.

“Nơi này giao cho ta, các ngươi mau trở về, tập hợp lực lượng các môn phái tiễu trừ Thần quỷ môn… Các ngươi còn trẻ, không cần… Không cần đem mệnh chôn vùi nơi này…”

Trần Hải Bình bước nhanh lên một bước ngăn hắn lại: “Không, đạo trưởng!”

Thình thịch một tiếng mặt đất chấn động. Chỉ thấy cách đó không xa Cảnh Linh nhặt lên Đoạt Hồn câu, tả hữu đồng thời chém xuống mặt đất.

Cuồng phong nơi đỉnh núi cuồn cuộn cuốn lên vạt áo nhiễm huyết cùng mái tóc đỏ của hắn, tựa một đầu mãnh thú nhe răng, đội trời đạp đất, chọn ra từng người để cắn nuốt. Hai bên song câu đã dính đầy máu thịt vụn – đó là của Hoa Sơn đệ tử Vương Khang Dụ, tàn thi không được đầy đủ giờ phút này đã rơi xuống ở phía sau hắn cách đó không xa, hai mắt còn kinh hãi trợn lên, thẳng tắp nhìn về phía không trung mờ mịt.

Chu Dự run rẩy lui ra phía sau nửa bước, khàn khàn nói: “Quái… Quái vật…”

Cảnh Linh nở nụ cười, trên gương mặt thiếu niên trắng nõn tuấn mỹ, khóe miệng nhếch lên một góc độ vô cùng yêu dị, giơ lên mũi câu, điểm từ Chu Dự sang Trần Hải Bình lại đến Thẩm Vân Sinh ba người: “Kẻ thứ ba.”

“Thứ tư…”

“Thứ năm…”

Mọi người sắc mặt kịch biến, Chu Dự khớp hàm mãnh liệt cắn chặt, quát lên: “…Trần huynh!”

Trần Hải Bình hiểu ý, đem trường kiếm vẩy lên một đoá kiếm hoa, sánh vai Chu Dự nhất tề tiến lên một bước, không hẹn mà cùng đem Thẩm Vân Sinh, Trường Thanh Tử chắn phía sau.

Cảnh Linh ý cười khát máu nơi khóe miệng thêm sâu sắc: “Không cần phải gấp gáp, từ từ sẽ đến. Ngày đó tại Đoán kiếm trang chưa lấy mạng nhỏ của hai người các ngươi, hôm nay sẽ đưa các ngươi từng bước từng bước tới Tây thiên…”

Lời còn chưa dứt, Chu Dự Trần Hải Bình đã phát ra tiếng rống giận, được ăn cả ngã về không liều chết hướng về phía hắn bay vọt tới!

Hai phe giao thủ căn bản không có bất luận cái gì trì hoãn. Nếu Trường Thanh Tử còn ở đó, Cảnh Linh tựa hồ còn kiêng kị Võ Đang chưởng môn nửa phần; nhưng lúc này Chu Dự, Trần Hải Bình này chỉ là hai kẻ võ lâm tân tinh, ở trước mặt Cảnh Linh, chỉ biết lặp lại bi kịch giống nơi Đoán kiếm trang bị đánh đến không chút nào hoàn thủ lực mà thôi.

Nhưng, hai người bọn hắn không thể lui.

Giờ phút này phía sau bọn họ là lão nhân bị trọng thương cùng nữ tử. Nếu bọn họ lùi bước, còn mặt mũi nào mà sống trên nhân thế?!

Cảnh Linh “Di” một tiếng, tựa hồ cũng không nghĩ tới hai kẻ bại tướng dưới tay ngày xưa ở trong tuyệt cảnh lại kích phát ra khí thế hung hãn mãnh liệt như thế, giao thủ hơn mười chiêu vẫn không thấy suy giảm. Ngược lại sau mỗi lần bị trúng đòn của Đoạt Hồn câu, vẫn liều chết xông lên, càng đấu càng ác liệt.

Hắn dùng Đoạt Hồn câu nhấc lên một bước. Quả nhiên, Trần Hải Bình máu me đầy mặt đầy đầu liền vung kiếm chém tới, không thèm để ý trước ngực mình hoàn toàn lộ ra sơ hở, mắt thấy chính là muốn cùng hắn đồng quy vu tận.

Cảnh Linh mỉm cười: “Chỉ bằng ngươi sao?”

Đoạt Hồn câu bên trái của hắn trở tay móc lên, binh khí chạm nhau toé ra hỏa hoa, đem Trần Hải Bình cùng Chu Dự đồng thời đánh lùi lại mấy bước. Trần Hải Bình như nỏ mạnh hết đà, căn bản chịu không nổi một kích mạnh mẽ đủ khiến cho xương ngực gãy nát kia, lúc này phun ra một ngụm máu to; “Bùm!” một tiếng mà quỳ rạp xuống đất. Chỉ nghe phía sau Thẩm Vân Sinh tê tâm liệt phế hét lên: “…Trần công tử!”

Chu Dự nửa người đều là máu, thanh âm hỗn loạn nghẹn ngào: “Đừng tới đây, đi mau!”

Nhưng mà Thẩm Vân Sinh đã giãy dụa đứng dậy, căn bản không màng đến Trường Thanh Tử dùng một tia khí lực cuối cùng ngăn trở, thả người quyết tuyệt mà đến!

Lúc này Nga Mi song thích của Thẩm Vân Sinh đã ném mất, Chu Dự cùng Trần Hải Bình đều thân chịu trọng thương, tất cả mọi người đều biết một trận chiến này không có bất luận phần thắng nào.

Thần chết đã vỗ cánh, buông xuống đỉnh đầu mỗi người.

Đoạt Hồn câu trong tay Cảnh Linh lần thứ hai dần dần hiện ra âm trầm hắc quang. Quang mang kia chiếu vào đáy mắt hắn, lại phiếm xuất một loại sắc thái khát máu điên cuồng, làm hắn nhìn qua tựa như một sát thần từ trong biển máu địa ngục trồi lên …

“Chính là ngươi!” tầm mắt của hắn dừng lại trên thân hình Thẩm Vân Sinh đương xông vào trước nhất.

Đồng tử Thẩm Vân Sinh chợt khuếch tán.

Nhưng đúng lúc này, Trần Hải Bình nguyên bản đang quỳ trên mặt đất không đứng dậy nổi, lại chẳng biết lấy sức lực từ đâu đến, đột nhiên đứng dậy chắn trước người nàng, giận dữ hét lên: “Đi mau …”

Ngay sau đó hắn ngang nhiên huy kiếm một lần cuối cùng, nghênh hướng về phía Đoạt Hồn câu đang nhắm thẳng đầu mình chém xuống!

… Đó thực sự là một kiếm tối hậu của hắn, cũng là một kiếm cực mạnh, cực hoa mỹ, đủ để làm người ta ghi khắc cả đời.

Chu Dự lảo đảo chạy tới, đáy mắt lệ nóng rốt cục tràn mi: “Hải Bình huynh!”

Vụt …

Tất cả mọi người không kịp nhìn rõ, chỉ thấy một bóng tay áo trắng tung bay, mang theo tiếng gió lăng không đánh úp lại, hai tay ở trên vai Chu Dự cùng Thẩm Vân Sinh mượn lực một cái.

Ngay sau đó bóng trắng chưa dừng lại, lấy một cái độ cong thường nhân căn bản vô pháp tưởng tượng, thả người lướt qua Trần Hải Bình đồng thời vươn tay một cái, liền đoạt được trường kiếm trên tay hắn.

Chu Dự thất thanh nói: “Ai …”

Keng!

Tóc mai bay lên, ống tay áo rũ xuống. Một thân ảnh khom người đưa lưng về phía bọn họ, đứng ở ngay trước mũi Đoạt Hồn câu Cảnh Linh đang cầm trong tay không kịp thu hồi.

… Ngay thời điểm y vừa nhấc mắt nhìn lên, khăn che mặt theo tay áo tung bay, đuôi mắt kéo thành một độ cong thon dài rõ ràng.

Trần Hải Bình khó có thể tin mà run giọng: “Tạ… Tạ Vân…!”

Cảnh Linh ngưng mắt nhìn người trước mặt gần trong gang tấc lại cao cao tại thượng, ánh mắt đỏ ngầu rốt cục hoàn toàn thay đổi.

Ngay sau đó chỉ nghe leng keng một tiếng, thượng cổ Thái A ra khỏi vỏ, được Tạ Vân nhẹ nhàng nắm trong lòng bàn tay.
Bình Luận (0)
Comment