Ngồi xuống mép giường, Yến Thiết Y thốt :
- Theo ta tưởng, thì sự việc đêm nay hẳn là liên quan đến các biến cố đã xảy ra tại một số phân cuộc của chúng ta trong vòng hai tháng qua. Biết đâu kẻ hành thích lại chẳng phải là kẻ chủ mưu các biến cố đó? Biết đâu y chẳng phải là hung thủ.
Hùng Đạo Ngươn rít hận :
- Nếu tóm được y, chắc chắn là thuộc hạ lột da y như lột da con ếch. Thuộc hạ dám nhai sống y lắm!
Yến Thiết Y nói :
- Con người đó tàn độc là cái chắc, nhưng tàn độc không phải là điều chúng ta lo sợ, bởi chúng ta có thừa thủ đoạn độc hơn, đánh cho y tan tác. Điều làm cho chúng ta lo lắng, là hiện tại y nấp trong bóng tối, chuyên giở những trò bí mật, ngụy dị, gây hoang mang cho chúng ta. Cho nên, ta nhận thấy y là đối thủ lợi hại nhất, khó đối phó nhất từ trước tới nay, so với những kẻ đương đầu với bổn Xã từ ngày thành lập.
Thôi Hậu Đức thốt :
- Nhưng dù sao thì chúng ta cũng phải hạ y cho kỳ được chứ, Khôi Thủ! Nếu không thì trong tương lai, chúng ta sẽ không còn chỗ đứng trên giang hồ nữa!
Yến Thiết Y căm hờn :
- Ta còn nóng nảy hơn các ngươi nữa đấy.
Dừng lại một chút, chàng lắc đầu tiếp :
- Ba lãnh chúa và hai Vệ Sơn Long vừa ly khai Sở Giác Lãnh, là biến cố lại xảy ra ngay trong Tổng đường! Thật là một sự tấu xảo không có lợi! Chỉ sợ cái kế dụ địch của chúng ta không đem lại một hiệu quả nào!
Hùng Đạo Ngươn hỏi :
- Mình phải làm một cái gì chứ, Khôi Thủ? Mà làm cái gì đây?
Yến Thiết Y thở dài :
- Đề phòng và chờ đợi! Hiện tại, ta thấy không có biện pháp nào khả dĩ dùng được.
Hùng Đạo Ngươn cau mày :
- Vậy là mình giữ cái thế tiêu cực rồi! Thụ động là mất tiên cơ, tiên cơ mất là bại nửa phần rồi!
Yến Thiết Y trầm giọng :
- Ta cũng muốn hành động tích cực lắm chứ, nhưng phải hành động như thế nào?
Bắt đầu từ đâu? Đối tượng là một bóng ma, mình không biết lai lịch, hình dáng, thì mình đặt trọng tâm hoạt động vào đâu được?
Hùng Đạo Ngươn không nói gì, chỉ hậm hực mãi.
Yến Thiết Y tiếp :
- Đối phương có chọc tức chúng ta, cho chúng ta điên đầu đấy! Trước khi có cơ hội đối phó với y, mình phải giữ bình tĩnh, Đạo Ngươn. Có bình tĩnh, mới hy vọng tìm ra manh mối.
Chàng nín lặng một hồi, ngồi thừ ra suy tư trầm trọng.
Thôi Hậu Đức đưa mắt ra hiệu với Hùng Đạo Ngươn, rồi thốt :
- Khôi Thủ cố dỗ giấc ngủ cho khỏe, việc bên ngoài, đã có bọn thuộc hạ liệu lý.
Đêm sắp tàn rồi đó, Khôi Thủ. Con người không phải cấu tạo bằng sắt đá, dù sao Khôi Thủ cũng phải dưỡng khí lực, chờ ngày đại quật khởi, phản công.
Yến Thiết Y lắc đầu :
- Các ngươi lui ra đi, nhớ dặn Âm Phụ Cửu sáng mai đến đây sớm gặp ta.
Thôi Hậu Đức gật đầu rồi cùng ra ngoài, đóng cánh cửa phòng lại.
Yến Thiết Y nằm trên giường, mắt ngó lên trần nhà, nhìn thanh Hắc Kim Đao, tiếp theo suy nghĩ.
Một nghi vấn cứ vẩn vơ nơi đầu óc chàng. Nhân vật nào giả mạo Thương Phó Dõng, đến đây toan hành thích chàng? Hành động độc lập, hay còn có kế hoạch của một tổ chức?
Chàng thức luôn đến sáng.
Khi phương đông vừa rạng chuyển màu, thì chàng xuống giường, rửa mặt, mặc áo, rồi ra khỏi phòng, đến gian tiểu sảnh dành cho chàng tiếp chuyện với các thuộc hạ thân cận.
Khi chàng xô cửa bước vào, thì tại tiểu sảnh đã có người chờ chàng.
Người đó có thân vóc ốm, cao, mặt rắn rỏi, đôi mắt cực sáng.
Đang ngồi, chợt thấy Yến Thiết Y bước vào, người đó vội đứng lên, nghiêng mình chào :
- Khôi Thủ!
Trông thần sắc chàng, người đó hỏi luôn :
- Khôi Thủ thức trắng đêm?
Người đó, chính là Đại Chấp Pháp trong Thanh Long xã, họ Âm, tên Phụ Cửu, ngoại hiệu Tiểu Kiếm Đoạn Trường.
Yến Thiết Y gật đầu, tiến đến chiếc ghế, ngồi xuống xếp bằng tròn, những chiếc ghế dành cho chàng đều rộng mặt.
Chàng buông một câu :
- Mấy hôm nay Thanh Long xã vui nhộn!
Giọng chua chát, chừng như chàng có ý hờn thuộc hạ không tròn phần vụ đảm trách.
Âm Phụ Cửu gượng điểm một nụ cười, nói :
- Đối phương quả có xảo thuật chọc ngứa chúng ta!
Yến Thiết Y nhìn sững Âm Phụ Cửu :
- Ngươi cao hứng?
Âm Phụ Cửu gật đầu :
- Đối thủ càng cao cường, thì chiến cuộc trong tương lai càng gây thích thú cho chúng ta! Địch tàn độc, như vỏ quýt dầy, thì chúng ta có móng tay nhọn, sợ gì, Khôi Thủ! Một cuộc chiến mà lực lượng song phương tương xứng mới gây hào hứng chứ!
Bình sanh, thuộc hạ chỉ thích đương đầu với những tay già thủ đoạn, xảo tâm cơ thôi!
Yến Thiết Y còn lạ gì cá tính của Âm Phụ Cửu?
Bền ngoài của Âm Phụ Cửu không có điểm gì đặc biệt, y cũng tầm thường như Đồ Trường Mục, nhưng bên trong là một nồi nước sôi xục ngày đêm, luôn luôn hiếu động, con người đó phải có việc làm mãi mãi, nếu không thì máu sẽ ứ đọng, gân mạch sẽ vỡ tan mà thôi.
Hoạt lực của y bất cứ phút giây nào, trừ giấc ngủ, cũng ở nhiệt độ cao, y thuộc hạng tích cực, cho rằng tích cực là sống, tiêu cực là chết.
Y hiếu chiến đến độ bằng hữu trong Xã cho là y có dã tánh, và cũng hiếu chiến mà lắm lúc y tỏ ra bạo tàn, hung mãnh, bình sanh không hề chịu thua kém ai, nếu cần y cũng dám đụng đầu vào núi, cho núi biết đầu của y không mềm.
Đưa tay vuốt má, Yến Thiết Y vừa ngáp dài, vừa hỏi :
- Ngươi đến đây sớm thế, chắc cũng chưa ngủ được trong đêm rồi?
Âm Phụ Cửu điểm một nụ cười :
- Đêm rồi, thuộc hạ thức trắng đó, Khôi Thủ! Thuộc hạ có đi vòng quanh núi mấy lượt, song chẳng phát hiện kẻ toan hành thích Khôi Thủ. Lúc trở về phòng thì gặp lại Thôi Hậu Đức, y bảo là Khôi Thủ cần nói chuyện chi đó với thuộc hạ, sáng nay.
Yến Thiết Y gật đầu :
- Ta muốn gặp ngươi sáng nay, nhưng ngươi đến sớm quá! Cho nên, ta lấy làm lạ.
Âm Phụ Cửu hỏi :
- Khôi Thủ muốn phân phó điều chi?
Yến Thiết Y đáp :
- Hỏi ngươi một việc. Sau khi tiếp được tin Thương Phó Dõng bị giết, ngươi sai phái viên Tư Sự Hình Đường đến tận nơi khám nghiệm, viên Tư Sự đó xác định đúng là thi thể của Thương Phó Dõng phải không?
Âm Phụ Cửu gật đầu :
- Trong Hình Đường, có tất cả năm viên Tư Sự, cả năm người đều là những tay đáng tin cậy, và đồng được thuộc hạ huấn luyện kỹ. Thuộc hạ lại chọn hai viên trong số đó, được xem như là thành thạo nhất, sai phái chuyên trách cuộc khám nghiệm. Ngoài ra chúng cũng là những nhân viên rất mực trung thành. Thuộc hạ dám bảo chứng là không thể có vấn đề về sự xác định của chúng. Hay là Khôi Thủ tin có việc Thương Phó Dõng mượn xác hoàn hồn?
Yến Thiết Y điềm nhiên hỏi tiếp :
- Thế là cái chết của Thương Phó Dõng là sự thật, trăm ngàn lần thật?
Âm Phụ Cửu gật đầu luôn :
- Thuộc hạ dám quả quyết như vậy. Hai viên Tư Sự đó biết rõ Thương Phó Dõng như hai bàn tay, chúng biết cả cái xẹo nhỏ nơi đùi bên phải của Thương Phó Dõng. Vết xẹo đó chứng minh một thực tế quá rõ ràng.
Yến Thiết Y trầm ngâm một lúc :
- Trừ việc phát hiện ra thi thể, mình có thu nhặt được manh mối gì chăng?
Âm Phụ Cửu lắc đầu :
- Khôi Thủ có nghe chúng tường trình công tác chứ? Lúc phát hiện ra thi thể, chúng đoán định là Thương Phó Dõng đã chết từ ba ngày trước, chính viên quản lý khách sạn cũng không hay biết kịp thời, mãi đến khi có mùi hôi thúi xông ra, hắn mới hiểu là có người chết sình trong khách sạn. Tin tức đưa về đây muộn quá, mình đến nơi thì việc đã rồi từ lâu, không còn điều tra được.
Yến Thiết Y mơ màng một lúc, như đang tư tưởng đến một điều gì, chốc chốc chàng lại cau mày, tỏ vẻ bực dọc, rồi lại thở ra, in tuồng chán nản.
Lâu lắm, Âm Phụ Cửu chẳng nghe chàng nói chi, không dằn lòng được, bèn hỏi :
- Khôi Thủ đang nghĩ gì thế?
Lạnh lùng, Yến Thiết Y đáp :
- Ta đang nghĩ đến Thương Phó Dõng. Hắn có một thị hiếu đặc biệt, tuy các ngươi thời thường tiếp cận hắn, song chẳng ai để ý. Mãi đến bây giờ, ta mới nhớ ra...
Âm Phụ Cửu chớp mắt hỏi :
- Thị hiếu gì thế?
Yến Thiết Y đáp :
- Hắn thích ngậm cam thảo, suốt ngày cứ ngậm, không lúc nào dứt...
Âm Phụ Cửu gật đầu :
- Khôi Thủ nhắc lại, thuộc hạ mới nhớ. Đích xác là hắn có thị hiếu đó. Chắc Khôi Thủ nhân việc đó mà nghĩ ra điều gì?
Yến Thiết Y trầm ngâm giây lâu, rồi đáp :
- Ta thường nghe hắn nói, trong các loại cam thảo, hắn thích nhất loại Bạch Tâm cam thảo. Loại này không thể tìm đâu cho có, ngoài các hiệu thuốc. Do đó ta nghĩ, mình có thể đến các hiệu thuốc trong các tiểu trấn, dọ hỏi biết đâu chẳng thu thập được một vài chi tiết hữu ích?
Âm Phụ Cửu trầm giọng :
- Giả như hắn có dự trử sẵn một số lượng Bạch Tâm cam thảo trong mình và không cần mua tại các hiệu thuốc trong tiểu trấn tử vong đó?
Yến Thiết Y thở dài :
- Trong lúc này, chúng ta cần làm đủ mọi cách cầu may, Phụ Cửu ạ. Chẳng lẽ mình khoanh tay chờ thảm họa đến với mình liên tục? Nếu gặp hạnh vận, chúng ta truy ra manh mối thì có phải là sớm tránh cho một số huynh đệ khỏi chết oan uổng chăng?
Âm Phụ Cửu gật đầu :
- Cũng được, chúng ta cứ thử thời vận xem, bất quá Khôi Thủ không nên đặt nhiều hy vọng vào cái việc đau chân há miệng đó.
Yến Thiết Y lại thở dài :
- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên! Còn làm chi được, có thể làm được, là ta cứ làm. À, địa phương tử vong của Thương Phó Dõng có phải là Phúc Tùng trấn chăng?
Âm Phụ Cửu gật đầu :
- Phải, Phúc Tùng trấn là một địa điểm hẻo lánh, cách Hiệp Phi độ trăm dặm.
Không ai có thể tưởng tượng được là Thương Phó Dõng lại mò mẫm đến tận nơi xa xôi hoang vắng đó.
Yến Thiết Y căm hận :
- Thì cũng tại địch dụ dẫn chứ còn tại sao mà tưởng tượng không nổi!
Âm Phụ Cửu “hừ” một tiếng :
- Lão Thương là tay lịch duyệt giang hồ, mà lại mắc mưu thì thật là lạ!
Yến Thiết Y lắc đầu :
- Không nên trách hắn, Phụ Cửu. Dù cho ta hay là ngươi, mình cũng vẫn mắc mưu như thường.
Âm Phụ Cửu cười nhẹ :
- Chưa chắc, Khôi Thủ!
Yến Thiết Y chính sắc mặt :
- Hiện tại, chúng ta đã hiểu, kẻ chuyên đối đầu với Thanh Long xã, luôn luôn chực dịp hạ thủ đoạn hãm hại các đệ huynh của chúng ta, là một tay rất sành thuật cải sửa dung mạo. Y giả mạo Thương Phó Dõng giống đến đỗi chính ta cũng phải lầm, chẳng những giống tướng mạo, hình dáng, mà còn giống luôn âm thanh. Nếu y cứ dùng biện pháp đó, giả mạo một người trong bọn chúng ta, thì những người khác không làm sao biết được chân tướng của y. Đặt giả thuyết, y giả mạo ta, hay giả mạo ngươi, rồi tiếp cận Thương Phó Dõng, tự nhiên Thương Phó Dõng phải lầm, và nghe theo lời của y làm mọi việc do y muốn. Thì, nếu y bảo Thương Phó Dõng đi theo y đến Phúc Tùng trấn, làm sao lão Thương dám cải chứ? Chẳng những lão Thương hoàn toàn tin tưởng, mà lại còn không mảy may đề phòng nữa đấy. Do đó, khi y hạ thủ, lão Thương sẽ bị hại ngay!
Bị hại một cách dễ dàng.
Âm Phụ Cửu sôi hận :
- Nếu thế, chúng ta sẽ là những con thịt nằm trên thớt, sẵn sàng cho y chặt, chặt mấy khúc tùy ý?
Yến Thiết Y thở dài :
- Cái đó có thể lắm chứ, Phụ Cửu ạ! Cho nên, ta cho rằng tình thế cực kỳ nguy hiểm cho chúng ta! Đối phương vừa cao thủ đoạn, vừa xảo tâm cơ, Thương Phó Dõng lầm, chúng ta toàn thể cũng có thể lầm, mình không nên trách Thương Phó Dõng hồ đồ sơ xuất.
Âm Phụ Cửu thốt :
- Phàm là con người, chẳng ai vĩnh viễn không sơ thất. Không ai tránh khỏi có lúc hớ hênh! Chỉ cần kẻ đó hớ hênh một lần thôi, cũng đủ cho chúng ta chụp đầu y mà quật ngược lại.
Yến Thiết Y trầm giọng :
- Đành là thế, song đến lúc nào y mới lộ hớ hênh? Trong khi chờ y hớ hênh, các đệ huynh của chúng ta lần lượt rơi vào thủ đoạn của y, cái đó mới đau, Phụ Cửu ơi! Vấn đề là làm sao gặp được cái lúc sơ thất đó! Muốn gặp, chẳng phải ngồi chờ mà gặp được, mình phải giành phần chủ động, mình phải điều tra, phải bủa lưới khắp nơi.
Âm Phụ Cửu thốt :
- Được rồi, thuộc hạ sẽ đi Phúc Tùng trấn một chuyến. Khôi Thủ thấy có nên chăng?
Yến Thiết Y gật đầu :
- Cũng nên lắm chứ, tuy nhiên, phải đi nhanh về chóng.
Âm Phụ Cửu nói :
- Thì hẳn rồi, lúc nầy là lúc nào, mà thuộc hạ dám diên trì chứ?
Co hai chân lên, đổi tư thế ngồi, Yến Thiết Y nhếch nụ cười khổ :
- Nên nhớ, là giữ bình tĩnh, đừng bao giờ để mình bị khích động trước bất cứ việc nào. Đừng đập cỏ đuổi rắn. Ta có cảm giác là đối phương luôn luôn có mặt ở bên cạnh chúng ta, theo dõi từng cử động của chúng ta. Mường tượng y biết trước những gì chúng ta sắp làm vậy đó!
Âm Phụ Cửu chợt hỏi :
- Có thể có gian tế trà trộn trong Tổng đường chăng, Khôi Thủ?
Yến Thiết Y thấp giọng :
- Ta có nghĩ đến vấn đề đó, nhưng chưa dám khẳng định như thế nào. Ngươi không nên nêu lên nghi vấn về vấn đề ấy với bất cứ ai, để cho ta âm thầm điều tra xem sao. Sự việc mà lậu ra rồi, thì đối phương sẽ đề cao ảnh giác, khó cho ta hành động lắm.
Ta hy vọng đối phương chưa đặt nội tuyến bên cạnh chúng ta!
Âm Phụ Cửu nở nụ cười tàn khốc :
- Nếu có, thì nhiệt náo biết bao nhiêu! Hình như từ lâu không có việc chi làm, thành ra chán quá!
Yến Thiết Y lắc đầu :
- Nhưng loại việc làm đó, càng ít phát sanh, càng tốt! Phụ Cửu, bất cứ loại sanh ý nào, cũng có lợi, trừ sanh ý của Hình Đường!
Dừng một chút, chàng tiếp :
- Đến Phúc Tùng trấn rồi, điều trọng yếu ngươi cần phải làm trước hết, là xem Thương Phó Dõng có vào hiệu thuốc nào mua Bạch Tâm cam thảo hay không. Nếu có, ngươi phải hỏi người trong hiệu ấy cho kỹ, xem hôm đó Thương Phó Dõng đi với ai, hắn nói gì, tóm tắt, ngươi hỏi gì được cứ hỏi, đừng quên một chi tiết nhỏ nhặt nào.
Âm Phụ Cửu gật đầu :
- Khôi Thủ yên trí, thuộc hạ bảo đảm là Khôi Thủ sẽ được mãn nguyện.
Yến Thiết Y gằn giọng :
- Ngươi nên hiểu, ta đang khổ tâm vì bao nhiêu việc xảy ra trong lòng hơn tháng nay, nếu không tìm ra manh mối gì, lo nghĩ mãi chắc ta phải điên mất!
Âm Phụ Cửu như nhớ ra điều gì, bèn tặc lưỡi, thốt :
- Theo thuộc hạ suy đoán, thì trong chuyến đi Hắc Thọ thôn lần này, ba vị lãnh chúa không thu hoặch kết quả khả quan đâu.
Yến Thiết Y gật đầu :
- Ta cũng nghĩ như vậy. Song, trong lúc này, ai có ý kiến chi, cứ đưa ra, dù biết rằng không hữu ích lắm, mình cũng phải chấp nhận, và dùng thử. Bởi, chẳng lẽ ngồi không một chỗ giữ cái thế tiêu cực, để tùy tiện đối phương làm mưa làm gió?
Âm Phụ Cửu tiếp :
- Mình phải truyền lịnh cho khắp nơi, báo tất cả các đệ huynh hãy hết sức giới bị, phòng đối phương giả mạo người nầy, lừa gạt người khác, họ cứ tưởng là người nhà với nhau, thì lần lượt chết hết đấy. Trong hiện tình, chúng ta cần phải võ trang đến từng tấc đất, từng ngọn cỏ đó, Khôi Thủ!
Yến Thiết Y gật đầu :
- Phải lắm, Phụ Cửu. Ngay từ phút giây này, ngươi hạ lệnh cho toàn thể Xã viên sử dụng loại ám ngữ khẩn cấp, vô luận là ai đối với ai, gặp nhau là phải dùng ám ngữ đó để biết chắc là mình đã tiếp xúc với người nhà chân chính, như vậy mới tránh lầm lạc, dù không tuyệt đối, cũng còn hơn không. Đồng thời phải kiểm soát chặt chẽ những sự xuất nhập tại Tổng đường, tăng cường nhân thủ tại các trạm canh, gia tăng các cuộc tra phòng, những ai không nhiệm vụ sẽ không được tự tiện đi lại như trước. Hạ lịnh xong rồi, ngươi cứ khởi hành đến Phúc Tùng trấn, khỏi cáo từ ta.
Âm Phụ Cửu đứng lên, thốt :
- Thuộc hạ sẽ cho thi hành lịnh dụ, Khôi Thủ. Ngay bây giờ, kể như thuộc hạ xin cáo biệt Khôi Thủ, không rõ Khôi Thủ còn điều chi cần phân phó thêm?
Yến Thiết Y lắc đầu :
- Đủ rồi, ngươi cứ đi.
Còn lại một mình, Yến Thiết Y lại suy tư.
Không lâu lắm, Hùng Đạo Ngươn bước vào.
Ngửng mặt nhìn y, Yến Thiết Y chợt hỏi :
- Thanh Long?
Hùng Đạo Ngươn sững sờ, nhưng cũng đáp :
- Nhập Vân!
Rồi y cau mày, hỏi lại :
- Việc gì thế, Khôi Thủ?
Yến Thiết Y nói :
- Từ giờ trở đi tất cả phải dùng ám ngữ để nhận diện nhau.
Hùng Đạo Ngươn “à” lên một tiếng :
- Tình huống bắt buộc phải dùng đến loại ám ngữ khẩn cấp hay sao, Khôi Thủ?
Yến Thiết Y thở dài :
- Không còn làm sao hơn, Đạo Ngươn!
Hùng Đạo Ngươn nói :
- Thực ra, nhớ đến các việc vừa qua, ai mà chẳng khỏi điên đầu. Tiểu tử nào đó quả thật có thuật cải sửa dung mạo thật đáng sợ. Một người nào đó, trong chúng ta, cũng có thể là y giả mạo ra được lắm! Mãi rồi mình lại nghi ngờ đến cả những người nhà.
Trời ơi, cứ nghi ngờ thế này qua nhiều ngày tháng, thì kiếp sống còn thú vị cái quái gì nữa! Biết đâu, có một hôm nào đó, Khôi Thủ gọi thuộc hạ vào dạy việc, nhưng thuộc hạ lại tiếp xúc với một Khôi Thủ giả? Hay ngược lại, Khôi Thủ đinh ninh là Đạo Ngươn giả, rồi tặng mấy bạt tay?
Yến Thiết Y lắc đầu :
- Ta đâu có hồ đồ đến cỡ đó, Đạo Ngươn! Đành rằng thuật cải sửa dung mạo của đối phương cực cao minh, song muốn giả mạo một người, sửa dung mạo suông, chưa đủ, mà còn phải hiểu tánh tình, hiểu những tật nhỏ nhặt, sửa âm thinh, thuộc các ngôn ngữ thường dùng. Muốn giả một người cực giống, tất phải sống cạnh người đó ít nhất cũng một thời gian một vài tháng, cho nên ta nghĩ, đối phương không thể to gan đến thể giả mạo những kẻ thường tiếp cận với ta, ta hiểu cố tật của các ngươi, chỉ trao đổi vài câu chuyện với nhau là chúng ta khám phá ra sự giả mạo ngay. Đối phương chưa dám chơi cái trò nguy hiểm đó. Tuy nhiên, muốn được chắc ý hơn. Chúng ta phải hết sức cẩn thận.
Hùng Đạo Ngươn gật đầu :
- Khôi Thủ nói đúng. Kẻ kia giả mạo Thương Phó Dõng được, thì hẳn là y có tiếp cận Thương Phó Dõng thường xuyên qua nhiều ngày tháng, thuộc hạ thấy...
Lời nói của Hùng Đạo Ngươn như nhắc nhở Yến Thiết Y một điều gì. Chàng sáng mắt lên, nhìn đăm đăm y, như tìm hiểu một cái chi còn .....
(mất 2 trang, 330-331)
- Ta đã nghĩ lại, dù có điều tra, vị tất cuộc điều tra có kết quả như mong muốn!
Hùng Đạo Ngươn cau mày :
- Tại sao?
Yến Thiết Y đáp :
- Kẻ đó giỏi thuật cải sửa dung mạo, thì lúc tiếp cận Thương Phó Dõng, y chỉ chường gương mặt giả, mình có đi tìm một gương mặt giả cũng vô ích thôi, bởi xong việc rồi, thì y đâu còn giữ bộ mặt giả tạo đó nữa? Dù có thu thập được chi tiết gì, thì cũng chỉ là những chi tiết của một con ma. Mình còn tìm đâu ra một con ma? Hơn thế, nếu y giả mạo một người nào đó, để tiếp tận Thương Phó Dõng, mình vô hình trung, cứ tìm người đó mà sanh sự, thì lại sanh thêm phiền phức. Kẻ kia là tay gian xảo, đến làm cái việc ấy, y có thể quậy phá cho chúng ta gây thù, kết oán với mọi người lắm!
Hùng Đạo Ngươn sững sờ, lập luận của Yến Thiết Y rất đúng lý.
Trầm ngâm một chút, y thốt :
- Biết vậy, song mình cứ điều tra, Khôi Thủ. Sau cuộc điều tra, nếu có manh mối gì, mình cẩn thận mà nghiên cứu tình hình, chứ đừng hấp tấp hành động. Như thế, mình cũng có thể tránh được phiền phức chứ?
Yến Thiết Y gật đầu :
- Cũng được.
Hùng Đạo Ngươn tiếp :
- Đối phương không phải là thánh, thì làm gì lại chẳng có lúc hớ hênh? Mà mình thì lại liên tiếp sai phái từng đợt trinh sát, thuộc hạ tin chắc sẽ có một ngày nào đó, mình phải thành công, Khôi Thủ ạ! Trừ ra y có cánh, bay bổng lên trời, chứ còn dưới phàm trần này, không có nơi nào cho y ẩn nấp an toàn vĩnh viễn. Bất quá, vấn đề là sớm hay muộn thôi, y phải sa lưới là các chắc.
Yến Thiết Y gật đầu :
- Ngươi cứ báo thẳng tới Thôi Hậu Đức, là ta ủy thác công tác đó cho y. Y khỏi phải vào đây nhận chỉ thị nữa. Nhớ dặn Hậu Đức chuyên tâm chú ý hành sự hết sức dè dặt, đừng để đối phương phát hiện hành tung, rồi phiền phức chồng phiền phức.
Sở Giác Lãnh bắt đầu từ phút giây này, khoác cái vẻ khẩn trương thất rõ. Người ta còn hoang mang với việc sử dụng ám ngữ khẩn cấp.
Chưa bao giờ Thanh Long xã nhộn nhịp như lúc này. Từ ngày thành lập, tuy người ta không đến đỗi nghi ngờ nhau, song ai nấy đều dè dặt, mỗi khi gặp mặt nhau, không dám vồn vã với nhau như trước nữa.
Một hôm...
Cách bảy hôm sau khi Thôi Hậu Đức và Âm Phụ Cửu lên đường công tác, như thường lệ. Yến Thiết Y ngồi tại Long Hồn sảnh, gọi người này, sai phái người kia, đốc thúc, kiểm soát xông cuộc bố phòng quanh Sở Giác Lãnh.
Hiện tại, những thuộc hạ thân cận, chuyên trách mọi sự trong Tổng đường, đều đã được xuất phát hành sự thì chẳng phải đích thân liệu lý công việc hằng ngày.
Suốt bảy hôm, chàng hết sức vất vả.
Giờ đây, ngồi trước chiếc bàn, trên bàn có sẵn thức ăn, chàng ngồi đó mà không buồn cầm đũa.
Hùng Đạo Ngươn đứng hầu bên cạnh, chờ một lúc, nhắc :
- Xin Khôi Thủ dùng bữa.
Yến Thiết Y “ừ” một tiếng, nhìn xuống các món thức ăn, đoạn cau mày gắt gỏng :
- Tại sao mà bọn nhà trù làm ăn càng ngày càng tệ như thế này? Chúng cho ta ăn cái món gì mà kỳ quái thế? Trông không vừa mắt, thì làm sao vừa miệng được chứ?
Khốn nạn quá!
Hùng Đạo Ngươn cười vuốt :
- Tài nấu nướng của lão Triệu cũng có hạng lắm mà? Có lẽ tâm tình của Khôi Thủ không được sảng khoái, nên ăn chẳng thấy ngon. Hôm nay, thuộc hạ có dặn kỹ lão ta phải tìm món lạ nấu nướng cho Khôi Thủ dùng, Khôi Thủ chưa dùng đến thì làm sao biết ngon dở?
Yến Thiết Y trừng mắt :
- Nấu nướng không đúng cách, ta gắt, ngươi còn cãi lý cho lão Triệu à?
Hùng Đạo Ngươn hoảng sợ, nín lặng.
Yến Thiết Y “hừ” một tiếng :
- Tất cả đều vô dụng! Vô dụng từ trên xuống dưới, từ Đồ Trường Mục đến lão Triệu!
Hùng Đạo Ngươn càng khiếp hơn, gần nín thở.
Thần sắc Yến Thiết Y biến xanh dờn, cơn giận nơi chàng bốc lên cực độ.
Hừ hừ một tiếng, chàng gằn giọng hỏi :
- Chứ Đồ đại lãnh chúa không đưa tin tức gì về đây sao?
Hùng Đạo Ngươn đáp :
- Không có gì hết, Khôi Thủ.
Yến Thiết Y lại hừ hừ, gằn mạnh giọng hơn :
- Còn Âm Phụ Cửu? Còn Thôi Hậu Đức?
Hùng Đạo Ngươn phân trần :
- Họ mới đi, sáu bảy hôm thôi, Khôi Thủ! Đường lại dài, làm gì có tin mà đưa về.
Yến Thiết Y gắt :
- Thì cũng phải cố gắng chứ! Hành sự chểnh mảng như thế thì biết đến bao giờ mới xong việc! Ăn hại! Tất cả đều là một lũ ăn hại! Mấy năm trước, chúng đâu có vô dụng như thế này, chỉ có mấy năm thái bình, ở không mãi rồi hư đốn tuốt!
Hùng Đạo Ngươn không dám nói gì nữa.
Yến Thiết Y chỉ tay vào mũi Hùng Đạo Ngươn quát :
- Còn ngươi nữa! Đừng tưởng kề cận bên ta rồi làm gì thì làm. Liệu hồn đấy, nếu thiếu sót bổn phận, ta sẽ dùng người mà khai đao trước, để cảnh cáo tất cả đấy.
Hùng Đạo Ngươn xuất mồ hôi lạnh.
Biến cố liên tiếp xảy ra, làm cho vị Khôi Thủ của y mất bình tĩnh thấy rõ.
Có bao giờ chàng mắng đậm thuộc hạ như thế này?
Một lúc lâu, chàng lại quát :
- Đạo Ngươn! Câm rồi phải không? Sao ngươi chẳng nói chi hết?
Hùng Đạo Ngươn kinh hoàng :
- Nói... nói chi bây giờ, Khôi Thủ?
Yến Thiết Y gắt :
- Không có cái chi để nói, cũng phải nói, chứ ngươi nín lặng như vậy là chống đối ngầm với ta đấy. Bộ ta nói không phải sao chứ?
Hùng Đạo Ngươn hấp tấp đáp :
- Khôi Thủ nói phải, rất phải! Có khi nào Khôi Thủ nói sai đâu? Kẻ nói không phải chính là Đạo Ngươn đây, vì biết mình nói sai nên không dám nói nhiều, Khôi Thủ quở trách thật oan!
Thần sắc dần dần dịu lại, Yến Thiết Y gật đầu :
- Ta chịu cái lối nói thẳng như ngươi đó, ta không muốn ai cứ vâng vâng dạ dạ khi bị quở oan!
Chàng cầm đũa, đưa tới tô cá chưng, nhưng rồi rụt đũa về, nhìn Hùng Đạo Ngươn, hỏi :
- Tương ớt, mọi khi cho ta ăn thứ nầy, lão Triệu luôn luôn điểm tương ớt bên trên, và có tương ớt thì món cá chưng ăn mới ngon. Sao hôm nay lão lại quên? Cái gì khiến lão hôn mê, lú lẫn như vậy?
Hùng Đạo Ngươn hiểu từ cái thích nhỏ đến cái thích lớn của vị chủ nhân, nên mắng luôn :
- Cái lão Triệu đáng tội chết! Thật là hồ đồ hết sức!
Y tiếp luôn :
- Khôi Thủ chờ một chút, thuộc hạ chạy đi lấy...
Yến Thiết Y vội ngăn :
- Khoan!
Hùng Đạo Ngươn trố mắt :
- Tại sao, Khôi Thủ?
Nhìn quanh các món ăn, Yến Thiết Y bảo :
- Ngươi chạy đi tìm cho ta một đôi đũa bạc.
Hùng Đạo Ngươn tỉnh ngộ :
- Khôi Thủ nghi... có độc?