Thanh Mai Chử Tửu (Mơ Xanh Nấu Rượu)

Chương 25

Bởi vì trên đường cao tốc xảy ra tai nạn xe cộ, Giang Sam bị kẹt xe hơn một giờ, chờ về đến nhà, đã mười một giờ.

Lúc này, mẹ Giang cùng cậu và em họ của cậu đã ở trong khách sạn ngủ rồi.

Lúc ở trên xe, Giang Sam đã gọi điện thoại cho bọn họ.

Mẹ Giang có chút phấn khởi lại có chút lo âu nói: “Sáng hôm nay hơn tám giờ đến, cũng bởi vì Tô Nhiên nói hắn thích lái xe buổi tối, hơn nữa buổi tối xe ít, chạy nhanh, chúng ta đêm qua mới khởi hành. Mẹ gọi cho con vài cuộc điện thoại, thế nhưng không ai tiếp, sau đó liền không gọi được nữa, mới không thông báo cho con được.”

“Mẹ hiện còn dùng cái điện thoại di động cũ kia sao, cái điện thoại di động đó rất nhiều lúc tín hiệu không được, không phải con không tiếp, là điện thoại di động của mẹ xảy ra vấn đề, mua cho cái mới, sao lại không sử dụng a?” Giang Sam thanh âm rất ôn nhu, nhưng cậu càng ôn nhu, mẹ Giang lại càng oan ức, chưa bao giờ bà từng cùng ông chồng nũng nịu, tất cả đều rơi hết trên người con trai: “Cái máy mới đã xài qua, nhưng là không biết dùng sao, không thể làm gì khác hơn là lại dùng điện thoại di động cũ. Hỏi ba con, ổng liền không kiên nhẫn dạy mẹ.”

Giang Sam than thở: “Vậy con sau này viết cách dùng cho mẹ đi, mẹ nên đổi điện thoại di động mới.”

Nói xong vụ điện thoại di động, mẹ Giang liền nhìn Kính Tẩu đang ở trên bàn ăn cơm chung, sau đó nói chuyện Tống Trí Văn: “Chúng ta đến chỗ của con, làm phiền ông chủ Tống đưa chúng ta ăn điểm tâm sáng, còn đưa cậu của con đi xem bệnh, y thực sự là rất tốt, rất tri kỷ, sau đó là cho em Kính mang chúng ta dạo chơi trong thành, nhìn rất nhiều nơi…”

Bà ngay ở trước mặt Kính Tẩu khen Tống Trí Văn cùng Kính Tẩu một trận, cũng làm cho Kính Tẩu liên tục nói: “Ai nha, này tính là gì, em thích Tô tỷ cực kì, có thể cùng mọi người đi một chút, khỏi nói có bao nhiêu cao hứng. Tống tiên sinh mới là thật rất kính trọng Tô tỷ, đem sự tình bàn giao tỉ mỉ với em, rất nhiều thứ em không nghĩ tới, y đều nghĩ tới muốn em mang mọi người đi chơi một chút.”

Mẹ Giang đã từ trong miệng Kính Tẩu biết thân phận Tống Trí Văn là ông chủ lớn, Kính Tẩu là bảo mẫu của gia đình y.

Kính Tẩu là một người phụ tướng mạo mỹ lệ, hào phóng, đoan trang, nếu không Kính Tẩu tự mình nói nàng là bảo mẫu, mẹ Giang chắc chắn sẽ không nhớ nàng là bảo mẫu, nàng chỉ giống các quý cô gia đình giàu có, hơn nữa kiến thức rộng rãi, cơ hồ không có chuyện gì nàng không biết, ở trên đường, còn có thể cùng du khách nước ngoài nói tiếng Anh cùng tiếng Nhật, khiến mẹ Giang chấn động đến mức đối với nàng bội phục sát đất.

Mẹ Giang lại không quá ngu ngốc, đương nhiên có thể từ Kính Tẩu, bảo mẫu trong nhà Tống Trí Văn biết được y thân phận khẳng định cao quý vô cùng, mà Kính Tẩu khắp nơi kính trọng bà và em của bà, đương nhiên cũng không phải thật cùng bà hợp ý thích, nhất định là bởi vì Tống Trí Văn .

Chỉ là mẹ Giang nghi hoặc Tống Trí Văn tại sao lại đối với bọn họ tốt như thế.

Hơn nữa cho dù Tống Trí Văn đối với bà phi thường ôn hòa, khắp nơi tận tình, bà vẫn như cũ kinh sợ khí tràng của y, ngay cả nói cũng không dám lớn tiếng, cho nên lúc sau bữa trưa y liền đi, mẹ Giang thở phào nhẹ nhõm mộ tiếng rất lớn. Không chỉ là mẹ Giang, ông cậu cùng người em họ ở trước mặt Tống Trí Văn cũng đều như học sinh tiểu học đối với giáo viên, vừa căng thẳng vừa cung kính, nói làm gì thì làm cái đó, hỏi cái gì thì đáp cái đó.

Kỳ thực Tống Trí Văn đã phi thường ôn hòa và thân thiết, mà uy nghiêm hình thành trên người nhiều năm qua thực sự khó có thể phai nhạt, mấy người vốn chỉ là dân quê chân chất, ở bên cạnh y khó có thể tùy ý, tự nhiên được.

Tống Trí Văn đương nhiên cũng phát hiện, cho nên y bữa tối cũng không có cùng bọn họ ăn cơm, mà là cùng mấy thành viên ban giám đốc quan trọng ăn cơm.

Giang Sam an ủi mẹ Giang, nói: “Tống tiên sinh người rất tốt, Kính Tẩu cũng là người rất tốt, con sẽ báo đáp bọn họ, mọi người không cần quá lưu ý.”

Mẹ Giang đành phải “Ừ” đáp lại.

Giang Sam lại cùng cậu và em họ nói điện thoại, sau đó mới cúp máy.

Giang Sam về đến nhà, Tống Trí Văn cũng mới vừa trở về không lâu, chỉ mới tắm rửa sạch sẽ, xác định Giang Sam đã vào thành, liền để Lưu tỷ làm bữa ăn khuya trước.

Giang Sam ở trước sân đổi giày, Tống Trí Văn đi tới, cúi đầu hôn một cái lên gò má của cậu, Giang Sam cười nói: “Trên người em có chút bẩn.”

Tống Trí Văn vẫn như cũ đỡ cánh tay của cậu, chờ cậu thay giày xong, hai người đồng thời hướng phòng khách đi, y liền nói: “Ăn cơm trước hay tắm rửa trước đây?”

“Tắm rửa.” Giang Sam mặt mày ôn nhu mang theo ý cười.

Thời điểm Giang Sam ăn cơm tối kiêm luôn bữa ăn khuya, Tống Trí Văn an vị ở bên cạnh cậu, cùng cậu nói chuyện trong nhà cậu: “Dì cùng ông cậu bọn họ muốn ở S thành chơi mấy ngày, anh đều để Kính Tẩu bồi tiếp, nếu như em có thời gian ở với họ, hoặc là em muốn anh tiếp, cũng được….”

Kỳ thực ông cậu e sợ tuổi tác của mình cùng Tống Trí Văn cách biệt không quá lớn, bất quá Tống Trí Văn nhìn trẻ hơn không ít, hơn nữa y gọi cậu cũng rất thuận miệng, điều này làm cho Giang Sam trong lòng rất cảm động, biết anh là đem người nhà của mình xem như thân thích của anh.

Kỳ thực Tống Trí Văn đối thân thích của chính mình cũng không thân cận, Giang Sam đã từng nghe anh cùng họ hàng gần gọi điện thoại, cũng không có quá nhiều cảm giác thân thiết.

Giang Sam nói: “Tống tiên sinh, mẹ của em cùng cậu chỉ là tùy tiện tới chơi, anh không cần để ý nhiều, thời điểm đó lại cùng nhau ăn cơm là tốt rồi. Không phải quá lãng phí thời gian của anh.”

Tống Trí Văn nhìn cậu nói: “Chuyện như vậy, chung quy phải để ý. Không phải trong nhà của em đối với anh ấn tượng không tốt sao, tóm lại là làm em khó xử. Em cảm thấy thế nào?”

Lời này Tống Trí Văn nói ra mặc dù coi như chỉ là tùy ý, kì thực là biểu đạt ý tứ mình muốn sáng tỏ thân phận với người nhà, bất quá Tống Trí Văn sẽ không để cho Giang Sam bị khó dễ, còn nói: “Bất quá, thời gian vẫn còn dài. Sau này nói cũng như vậy.”

Giang Sam buông xuống đôi đũa trong tay, xé giấy ăn lau miệng, cậu nhìn Tống Trí Văn ngồi bên cạnh một chút, dựa trán trên bả vai của anh, Tống Trí Văn thuận thế ôm hông của cậu, nói: “Anh biết, trong nhà của emi cũng không hiểu em, chuyện này cũng không gấp.”

Giang Sam nắm chặt tay trái Tống Trí Văn, chăm chú giữ lấy, nói: “Em sẽ từ từ làm cho bọn họ hiểu, mà đột nhiên như thế, bọn họ khẳng định không chịu được. Cám ơn anh.”

Tống Trí Văn vỗ vỗ lưng cậu: “Không cần cùng anh nói cám ơn. Được rồi, nhanh chóng lại ăn một ít đi, không thì nguội mất.”

Giang Sam không ăn nữa: “Không muốn ăn, em dọn bàn.”

Tống Trí Văn nói: “Mùa đông lạnh lắm, khồng cần đâu, ngày mai có bảo mẫu đến thu. Anh thấy em rất mệt mỏi, trước tiên ngủ đi.”

Giang Sam vẫn là thoáng thu thập bàn mới đi rửa mặt chuẩn bị ngủ.

Tống Trí Văn ngồi ở đầu giường sử dụng Ipad, thấy cậu lên giường liền đem Ipad để lên đầu giường, sau đó ôm Giang Sam ngủ, Giang Sam mỉm cười chen ở bên cạnh anh, bị anh ôm lấy vai.

Giang Sam phát hiện Tống Trí Văn rất thích cưng chìu cậu, đặc biệt là thời điểm cậu không làm được chuyện, Tống Trí Văn sẽ không trách cứ cậu, ngược lại sẽ đối với cậu càng tốt hơn, càng ôn nhu săn sóc hơn, này ước chừng là sợ cậu bởi vì sự tình không làm tốt mà tự trách.

Thời gian đã không còn sớm, Giang Sam rất nhanh liền ngủ, mà ban đêm lại mơ thấy ác mộng, cảm giác mình bị nhốt trong một cái mật thất dù như thế nào cũng không thoát ra được, mà cậu rõ ràng có một người rất quan trọng phải đi gặp, lại chỉ có thể bị vây chết, từ trong ác mộng tỉnh lại, chỉ cảm thấy tim đập rất nhanh, trên trán ra đầy mồ hôi lạnh.

Cậu chậm rãi từ bên người Tống Trí Văn lui ra, xuống giường đi vào phòng vệ sinh, rồi đi nhà bếp rót nước uống, thời điểm giúp Tống Trí Văn bưng một ly trở về phòng, Tống Trí Văn vừa vặn cũng từ phòng vệ sinh đi ra.

Trở lên giường, Tống Trí Văn thấy hai gò má Giang Sam phát lạnh, liền hỏi: “Sao lại lạnh như vậy?”

Giang Sam nói: “Vừa nãy mơ thấy ác mộng.”

Tống Trí Văn đem hắn ôm vào trong ngực: “Ác mộng gì?”

Giang Sam nói: “Em bị giam trong một gian phòng rất nhỏ, bên trong đèn kéo quân đến rất nhiều người, liền đi rất nhiều người, mà cũng không phải người em muốn tìm. Em muốn đi ra ngoài tìm người muốn tìm, mà dù như thế nào cũng không ra được. Những người kia đột nhiên xuất hiện đột nhiên biến mất, vẫn cứ gọi tên em, em không biết bọn họ đang nói cái gì… Cảm thấy cứ như vậy ở bên trong bị vây chết .”

Tống Trí Văn như dỗ con nít mà vỗ nhẹ lưng cậu, lại hôn lên trán của cậu, Giang Sam ngẩng đầu lên, cùng y hôn môi, bắt đầu chỉ là lướt qua liền thôi, từ từ liền động tình lên, đặc biệt là Giang Sam, cậu mới vừa trải qua ác mộng, hoàn toàn không muốn ngủ lại, cậu đem chân đặt trên người Tống Trí Văn, cùng anh hôn sâu.

Thời điểm tỉnh ngủ vốn là lúc dục vọng dâng cao nhất, bởi vì bận bịu, có các chuyện quan trọng, hai người đã có một hồi lâu chưa từng làm tình, lúc này bị vén lên ***, hai người cũng không dừng được.

Bình Luận (0)
Comment