Thanh Mai Là Hồ Ly Tinh

Chương 19

Hoàng thất đi săn, hầu hết các đệ tử hay các quý nữ của nhiều gia tộc có địa vị lớn trong Thịnh Kinh đều sẽ tham gia, hơn nữa việc nam nữ kết giao ở triều đại này khá tự do. Bởi vậy, các đại gia tộc thường coi đây là cơ hội để con cái nhà mình kết giao với con cái của các đại gia tộc khác, lớn hơn thì có thể đi đến hôn nhân.

Tống Như Oản và Tống Khỉ Trinh ngồi trên xe ngựa của phủ Vĩnh An hầu, theo đoàn người hộ tống đi tới bãi săn Kỳ Sơn. Tới khi Tống Như Oản cảm thấy xe ngựa bị xóc nảy, phía trước truyền đến tiếng kèn, Tống Như Oản nghĩ thầm: Rốt cuộc cũng tới nơi.

Giữa sườn núi là một mảnh đất lớn, bằng phẳng, bọn thị vệ vội vàng hạ trại. Nam tử ở lều trại phía đông, nữ quyến ở lều trại phía tây, ở giữa là một dòng suối nhỏ, vô hình chung như một bức tường ngăn cách nam nữ.

Tống Như Oản đứng ngay trước lều trại của mình, xem thị nữ sửa sang lại những đồ vật cần thiết, phía trước bỗng có âm thanh truyền đến, "Không ngờ lần này Phù Xu công chúa của Phiên Nam quốc cũng tới."

"Gì chứ, Phiên Nam không phải hàng năm đều tới quấy nhiễu biên cảnh của chúng ta sao? Không biết tại sao Phù Xu công chúa lại dám đến Thịnh Kinh nữa?"

"Nghe nói triều đình bên đấy cố ý sang đây nguyện hòa thân, người được chọn để hoà thân của Phiên Nam quốc là Phù Xu công chúa."

Nghe cái tên Phù Xu, cả người Tống Như Oản liền xụi lơ. Phù Xu! Phù Xu! Rõ ràng đó là tên của nữ nhân thiếu chút nữa thì thành thân với Tạ Tầm, sao đời này nàng ta đã đến Thịnh Kinh sớm như vậy!

Kiếp trước, Phù Xu chính là công chúa được hoàng đế Phiên Nam sủng ái nhất, lấy nàng ta là người đi hoà thân, đã biểu hiện được đầy đủ thành ý của Phiên Nam quốc. Đương nhiên hoàng đế nước mình cũng không thể hạ bệ mặt mũi của Phiên Nam quốc, lập tức hứa hẹn: Nam tử trên dưới Cử triều, đều tùy ý Phù Xu chọn lựa.

Phù Xu lần đầu tiên gặp gỡ Tạ Tầm, liền đối với hắn nhất kiến chung tình, tiếp theo là quyết tâm gả cho hắn. Có đoạn thời gian sau đó, hai người thường xuyên xuất hiện cùng nhau trước mặt người khác, trong hoàng cung cũng truyền ra tin tức Hoàng Thượng muốn tứ hôn.

Trong quãng thời gian đó, cả người Tống Như Oản như trở lên đần độn, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt. Thấy vậy, mẫu thân bắt đầu quan tâm đến chuyện cưới gả của nàng, nhưng trong lòng nàng chỉ có duy nhất Tạ Tầm, chết cũng không đồng ý cho mẫu thân đi xem xét các vị công tử của thế gia. Cuối cùng, nàng bị buộc đến không có biện pháp, đành phải giả bệnh, trốn tránh chạy tới thôn trang, dưỡng bệnh.

Ở thôn trang, Tống Như Oản sống suốt hai năm ở đây, tới khi nội tâm nàng tuyệt vọng, muốn xuống tóc làm ni cô, thế nhưng lại có tin tức Cử quốc giao chiến với Phiên Nam quốc! Hơn nữa, người lãnh binh ra trận lại là Tạ Tầm!

Trận này đánh trong khoảng một năm, Tạ Tầm đại thắng trở về, Phiên Nam quốc hoàng đế tự sát hi sinh cho tổ quốc, Phù Xu công chúa không biết tung tích!

Tạ Tầm khải hoàn về triều, được phong lên thành Trấn Quốc đại tướng quân. Lúc ấy, có thể nói Ninh Quốc công phủ sau một đêm liền đạt tới thanh thế cường thịnh, vinh quang vô hạn. Năm đó Tạ Tầm đã hai mươi tuổi.

Mọi người đều suy đoán xem hắn sẽ cưới tiểu thư của nhà nào, ngoài dự đoán của mọi người hắn lại cầu hôn với Tống Như Oản, một cô nương mồ côi của nhị phòng nhỏ bé.

Tống Như Oản cao hứng cảm tưởng như mình đang nằm mơ, nàng khóc lóc cầu xin mẫu thân, đồng ý mối hôn sự này, sau đó lòng tràn đầy vui mừng gả vào Ninh Quốc hầu phủ. Sau khi thành thân, Tạ Tầm xác thật đối rất tốt với nàng, trong lòng nàng cũng trở lên kiên định.

Nhưng có một ngày, nàng ngẫu nhiên nghe thấy người ta truyền tai nhau nói rằng, sở dĩ Tạ Tầm cưới nàng là vì Ninh Quốc công phủ sợ hoàng đế kiêng kị bọn họ công cao lấn chủ, như vậy hôn sự của Tạ Tầm sẽ phải chọn lựa một cô nương dòng dõi thấp hơn. Mà Tạ Tầm cuối cùng đã lựa chọn nàng!

Tạ Tầm cưới nàng, không phải bởi vì thích nàng, chỉ là nàng có thân phận thích hợp, vừa lúc lại ái mộ hắn mà thôi! Người hắn chân chính thích chính là Phù Xu công chúa mới đúng! Nếu như không phải, thì với tính cách băng lãnh của Tạ Tầm, sao hắn lại tha chết cho Phù Xu công chúa, tùy ý để đại địch rời đi.
Bình Luận (0)
Comment