Thanh Mai Là Hồ Ly Tinh

Chương 23

Lúc Tống Như Oản mơ mơ màng màng tỉnh dậy, phát hiện bản thân đang nằm trên chiếc giường trong lều trại, nàng có chút kinh ngạc, nhanh chóng xốc chăn lên, thấy trên người trung y đầy đủ, mới thở dài nhẹ nhõm.

“Bích Đào, vừa rồi là ai đưa ta trở về?” Tống Như Oản hỏi.

Đang canh giữ ở bên ngoài lều trại, Bích Đào nghe thấy tiếng nói của nàng, nhanh chóng vén rèm lên, tiến vào đáp: “Hồi tiểu thư, vừa rồi là nha hoàn bên người Tạ gia cô nương đưa tiểu thư trở về. Nói là tiểu thư ngủ rồi, lệnh cho chúng ta đừng đánh thức tiểu thư.”

Tống Như Oản nghĩ, khẳng định là Tạ Tầm an bài, sau đó liền sai Bích Đào tiếp tục ra ngoài canh giữ. Hôm nay phóng túng cùng Tạ Tầm ở trong rừng cây như vậy, may mắn không bị ai phát hiện, nếu không nàng sẽ bị đưa đi am ni cô mất.



Sáng sớm ngày thứ hai, Hoàng Hậu nương nương mời vài vị cô nương thế gia đến nói chuyện, Tống Như Oản cũng có trong danh sách. Nghĩ đến Hoàng Hậu là tỷ tỷ ruột của Tạ Tầm, nàng nhanh chóng thay đổi xiêm y, sau đó đi theo cung nữ dẫn đường.

Lúc Tống Như Oản đến, ở lều trại của Hoàng Hậu đã có vài vị cô nương đến trước, Phù Xu công chúa cũng là một trong số đó. Tống Như Oản theo thứ tự chào hỏi, sau đó ngồi xuống vị trí đã được sắp xếp trước, ngay bên ghế ngồi chủ vị.

Hoàng Hậu đánh giá Tống Như Oản vài lần, sau đó cười nói: “Tống nhị cô nương, lại đây, dựa gần vào bổn cung một chút.”

Tống Như Oản thụ sủng nhược kinh, bất động một lát, sau đó vẫn nghe theo, ngồi xuống cạnh bên Hoàng Hậu. Vừa lúc đối diện với Phù Xu công chúa.

Phù Xu công chúa nở nụ cười đầy thâm ý, nhìn Tống Như Oản nói: “Tống nhị cô nương, nghe nói ngươi cùng Tạ thế tử rất quen thuộc?” Ngữ khí của Phiên Nam quốc, nữ nhi nói chuyện không hề cố kỵ, nhưng nói như vậy rõ ràng là khiến danh dự của Tống Như Oản bị tổn hại.

Tống Như Oản nhất thời không biết trả lời sao cho tốt, may mà Hoàng Hậu nương nương giúp nàng giải vây, “Tống nhị cô nương và muội muội của bổn cung từ nhỏ lớn lên cùng nhau, có quen thân với A Tầm cũng là chuyện bình thường.”

Thấy Hoàng Hậu đã mở miệng nói thay, Phù Xu cũng thức thời không hỏi tiếp nữa, gật đầu nhìn Tống Như Oản, sau đó liền xoay người nói chuyện phiếm với các tiểu thư khác.

Tống Như Oản cảm kích, mỉm cười với Hoàng Hậu nương nương, tiếp theo liền nghe thấy tiếng cung nhân bẩm báo, là thế tử Cung Thân Vương Tiếu Thừa Diễn cầu kiến.

Vừa nghe tên Tiếu Thừa Diễn, Tống Như Oản ngơ ngẩn ngẩng đầu lên, sau đó liền thấy một vị thiếu niên quần áo đĩnh đạc đi đến, đầu tiên hắn cung kính hành lễ với Hoàng Hậu, tiếp theo lại nhìn Tống Như Oản không chớp mắt.

Đột nhiên Tống Như Oản cảm giác như đã trôi qua mấy đời, không, bọn họ là cách một kiếp không gặp lại. Nàng nhanh chóng cúi đầu, che dấu cảm xúc trong đáy mắt.

Sau mấy khắc, Hoàng Hậu lấy nguyên nhân thân mình mệt mỏi, mọi người biết điều, liền theo thứ tự cáo lui. Tống Như Oản vừa đi ra, Tiếu Thừa Diễn liền đuổi theo, đôi mắt hắn đảo quanh người nàng, “Búi Nhi, lâu rồi không thấy, muội càng ngày càng đẹp.”

Tống Như Oản vừa nghe lời này, xoay người muốn đi. Tiếu Thừa Diễn vội vàng giữ nàng lại, “Đừng, đừng đi a. Ta đi theo phụ vương đến Chiêm Châu lâu như vậy, muội không nhớ ta sao?”

Nghĩ đến Tiếu Thừa Diễn đời trước đối với nàng si tâm bất hối, trong lòng nàng tràn đầy áy náy và không đành lòng, đã vậy kiếp này phải khiến Tiếu Thừa Diễn cắt đứt tư tâm! Vì thế, nàng đanh mặt đáp lời: “Ngươi mau thả ta ra! Lôi lôi kéo kéo như vậy thành cái dạng gì!”

Thấy Tống Như Oản tức giận, Tiếu Thừa Diễn ấp úng buông lỏng tay ra, sau đó vội lấy lòng: “Búi Nhi, muội đừng nóng giận. Ta… Ta từ Chiêm Châu trở về mang theo rất nhiều lễ vật cho muội, ngày mai sẽ sai người mang đến phủ muội.”

Tống Như Oản không muốn dây dưa với Tiếu Thừa Diễn thêm nữa, chỉ mong hắn sớm ngày hết hy vọng, liền hắng giọng quát: “Nam nữ thụ thụ bất thân, đồ vật ngươi tặng, ta không cần.” Nói xong, Tống Như Oản cúi đầu liền chạy thẳng.

Chạy được một lát, Tống Như Oản không yên tâm, nàng lén lút quay đầu lại, thấy Tiếu Thừa Diễn vẫn còn đứng ở chỗ cũ, giống như chú cún con bị chủ nhân vứt bỏ, ngơ ngẩn nhìn vào khoảng không vô định.
Bình Luận (0)
Comment