Sau khi trở về Thịnh Kinh, Tống Như Oản được khám ra là có thai,nhất thời nàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Phải biết rằng đời trước, cho đến khi chết đi, nàng cũng chưa mang thai hài tử của Tạ Tầm. Đời này có thể may mắn tìm được đường sống trong chỗ chết, sau lại mang trong mình huyết mạch của Tạ Tầm.
Tạ Tầm biết tin Tống Như Oản có hài tử, cao hứng vô cùng, luôn luôn dặn dò Tống Như Oản phải cẩn thận mọi việc, toàn bộ Ninh Quốc công phủ là một cảnh vui mừng.
Dần dần, bụng Tống Như Oản lớn lên, mà Tạ Tầm cũng không vì vậy mà nạp thêm thông phòng, thiếp thất, thậm chí cũng không tách giường ngủ với nàng, vẫn luôn bồi bên cạnh nàng, che chở nàng, chiếu cố nàng.
Mỗi lúc như vậy, Tống Như Oản đều rất cảm động, đồng thời, còn có một tia áy náy. Nàng biết mọi việc lên nhìn về phía trước, không nên nhớ về quá khứ mà buồn bực, vì vậy nàng chỉ có thể gắt gao ôm chặt lấy Tạ Tầm, để hắn biết nàng rất yêu hắn.
“Tướng công… Ta rất yêu chàng…”
Mặt mày Tạ Tầm tràn đầy ý cười, hắn cúi đầu hôn lên môi tiểu kiều thê trong lòng ngực, “Phu nhân, vi phu cũng yêu nàng.”
Răng môi gắn bó, dần dần lửa nóng bốc lên. Đầu lưỡi Tạ Tầm cạy hàm răng của Tống Như Oản ra, quấn lấy lưỡi nàng, cùng chơi đùa dây dưa. Lưỡi nàng vừa mềm vừa thơm giống như con cá nhỏ trốn tránh công kích của hắn. Tạ Tầm đành phải nắm giữ chiếc cằm nhỏ nhắn của nàng, nhiệt tình hưởng thụ mật ngọt mê người.
Sau khi hai người tách ra, còn có một tia sợi bạc mỏng manh nối giữa hai đôi môi, Tạ Tầm dùng đầu lưỡi liếm nó, sau đó thở dốc nói: “Oản Oản, hiện giờ nàng đã mang thai được bốn tháng, ta nhẹ một chút, hẳn là có thể hành phòng.”
Mấy tháng qua, không bị Tạ Tầm dính người, Tống Như Oản cũng có chút muốn. Nàng gật đầu, khuôn mặt hồng hồng nói: “Tướng công lát nữa nhớ nhẹ chút, chớ có làm hài tử bị thương.”
Tạ Tầm chậm rãi đặt Tống Như Oản quỳ trên giường, sau đó cởi bỏ y phục trên người nàng. Chỉ thấy Tống Như Oản một thân da thịt trắng nõn, ngoại trừ ở bụng hơi nhô lên một chút, thì còn lại vẫn không thay đổi, trước ngực hơi phình ra, giống như bị trướng sữa.
Cổ họng Tạ Tầm lăn lộn vài cái, hắn quỳ gối phía sau Tống Như Oản, tách hai cánh mông của nàng ra, hoa huy*t phấn hồng đã chảy ra xuân thủy, tích táp chảy xuống.
Tạ Tầm đỡ lấy côn th*t của mình, chậm chạp cắm vào mật động ướt át. Nào biết hắn vừa mới tiến vào, cái miệng nhỏ kia lại lập tức nhiệt tình ngậm chặt lấy côn th*t, “Oản Oản, nàng cũng thật nhiệt tình, ta vừa mới cắm vào, tiểu huyệt nàng liền gắt gao hút chặt lấy ta.”
“Tướng công, chàng chậm một chút, đừng để bị thương con của chúng ta.” Tuy Tống Như Oản khát vọng Tạ Tầm động mạnh lên, nhưng nàng càng để ý hài tử trong bụng hơn, vẫn luôn nhắc nhở Tạ Tầm chú ý.
Tạ Tầm sao có thể không bận tâm hài tử, hắn dùng một tay nâng bụng Tống Như Oản, lúc này mới chậm rãi luật động, động tác hết sức nhẹ nhàng. Tuy như vậy hơi khó chịu nhưng lại sinh ra một tư vị khá mới mẻ.
“Tướng công… Chàng cắm làm ta rất thoải mái…”
“Ngô… Ta cũng rất sảng khoái… Oản Oản… tiểu huyệt nàng thật chặt…”
côn th*t của Tạ Tầm chạm tới miệng tử cung, hắn không dám tiến vào, liền dùng quy đầu ma sát với khối thịt mẫn cảm bên trong hoa huy*t, Tống Như Oản không chịu nổi, nàng rất mau đạt tới cao trào.
Tạ Tầm cũng không hề nhẫn nại, hắn rút côn th*t ra một ít, rồi nhanh chóng đi vào, tới khi muốn bắn tinh, hắn liền rút côn th*t ra, bắn lên lưng nàng.
“Oản Oản, vừa rồi ta có làm nàng thoải mái không?” Tạ Tầm đặt Tống Như Oản lên giường, vừa lau dọn sạch sẽ dâm dịch giữa hai chân cùng phía sau lưng của nàng, vừa hỏi.
Tống Như Oản tuy rằng rất mệt, nhưng nội tâm lại rất hạnh phúc, “Ân… Tướng công… Thật thoải mái…”
Tạ Tầm cười cười, ném khăn tay vừa lau xong sang một bên, sau đó ôm Tống Như Oản vào trong ngực, “Oản Oản… thê tử của ta... Ta sẽ đối tốt với nàng cả đời…”
Tống Như Oản cũng quay người ôm lấy Tạ Tầm, thanh âm có chút nức nở: “Tướng công, ta cũng đối tốt với chàng cả đời…”
Ngoài cửa sổ ánh trăng mông lung, sao trời lấp lánh. Đột nhiên có một ngôi sao băng xẹt qua, kéo theo ánh sáng lướt qua bầu trời đêm, phảng phất như mang theo một điều thần kỳ. Tống Như Oản sống lại một kiếp, chẳng phải cũng là kỳ tích?
Sáu tháng sau, Tống Như Oản sinh hạ Lân nhi, mẫu tử bình an, Tạ Tầm đại hỉ, đặt tên là Tạ Du Mậu, tên tự là Mộ Như, ghép theo tên ái thê.
“Tướng công, chàng mau đến xem, Mộ Như cười.” Tống Như Oản nhìn tiểu nam hài trên giường nói.
Trên mặt Tạ Tầm mang theo ý cười nhu hòa, kéo Tống Như Oản vào trong lồng ngực, sau đó trêu đùa với đứa trẻ còn trong tã lót.
Hạnh phúc tràn ngập!
——end.
====
Không thất hẹn với mọi người, hết tháng 4 là hoàn bộ này. Xong! Còn bộ mới thì không biết bao giờ mới làm được. Thôi, hẹn gặp lại ở bộ truyện mới chả biết tên gì trong tương lai ad sẽ edit. Tung hoa