Lục Bách Nghiêu nói
xong lời này liền nổi giận đùng đùng rời đi bỏ lại tôi đứng im ngơ ngác
tại chỗ. Một lát sau người này quay trở lại, quăng lên mặt tôi một đống
áo quần lớn rồi đẩy cửa ra ngoài. Rốt cuộc thằng nhãi Lục Bách Nghiêu
này muốn làm gì?
Chẳng qua vừa rồi tôi chỉ nhìn bóng lưng vị bác sĩ kia ngẩn một hồi, suy nghĩ tới Trương Húc thế mà anh ta đã nói tôi
là thủy tính dương hoa. Tôi nhìn cũng không được sao? Tôi nghĩ cũng
không được sao? Thật là khó hiểu.
Tôi lấy quần áo ở trên đầu
xuống, váy liền thân cùng áo khoác mới tinh, thậm chí cả nội y cũng có.
Tôi kinh ngạc ngồi nguyên tại chỗ suy nghĩ hành động khác thường vừa rồi của Lục Bách Nghiêu, suy nghĩ nữa ngày cũng chẳng nghĩ ra được cái gì,
không thèm nghĩ nữa, trực tiếp tới toilet thay quần áo.
Nhãn mác
trên quần áo còn chưa có tháo xuống, tôi vừa nhìn thấy giá, mẹ ơi, bộ áo quần này còn hơn cả ba tháng tiền lương của tôi. Áo quần này cho tôi
mượn về sau nếu anh ta không lấy lại nữa, trực tiếp bán đi không phải
kiếm được bộn tiền sao? Tôi xé nhãn trên quần áo xuống, mặc lên. Nội y
nhỏ thế này nhưng lại vừa vặn. Tôi có thể tự an ủi rằng nữ giúp việc nhà này có ánh mắt hơn người được không? Cho dù tôi mặc áo ngủ rộng thùng
thình chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấu được?
Tuy
rằng lời giải thích này có chút gượng ép nhưng nhìn chung so với những
lời giải thích khác thì tốt hơn rất nhiều. Thay xong bộ quần áo, tôi đi
đến trước gương nhìn, quả nhiên “Phật dựa vào kim trang, người dựa vào y trang”. Tôi mà cũng có lúc làm cho người khác sáng mắt mặc dù đối
tượng sáng lên chỉ có mình tôi. Rốt cuộc cũng là hàng hiệu, cảm giác mặc vào không giống với đồ thường. Khi tôi mặc bộ quần áo này, vất vả trăm
cay nghìn đắng cẩn thận di chuyển đem túi từ góc phòng xách ra ngoài,
cất bước rời khỏi nhà Lục Bách Nghiêu. Biệt thự của giai cấp tư sản,
nghèo như tôi rốt cuộc cũng không tiêu hóa nổi. Nhưng tôi không nghĩ tới vừa ra khỏi cửa đã gặp Lục Bách Nghiêu đang ngồi trên một chiếc xe,
trên tay ám khói, dưới đất toàn là mẩu thuốc lá bị vứt lại. Thời gian
dài như vậy, chắc không phải anh ta luôn chờ tôi ở bên ngoài chứ? Tôi
không biết mình suy nghĩ vậy có phải là tự mình đa tình hay không nhưng
sự thật hình như chính là vậy.
Tôi lẳng lặng nhìn Lục Bách
Nghiêu, phân vân không biết mình có nên bước qua hay không, chỉ hy vọng
Lục Bách Nghiêu có thể nhìn thấy tôi nhanh một chút, ít nhất cho tôi một ít phản ứng để tôi biết mình có hiểu lầm ý của anh ta hay không.
Rất nhanh, Lục Bách Nghiêu đã nhìn thấy tôi. Anh ta nâng mắt nhìn tôi, cách tầng tầng khói thuốc, tôi không thể nhìn được rõ ràng biểu tình trên
mặt anh ta. Anh ta ném điếu thuốc cháy dở trên mặt đất, dùng chân đạp
tắt sau đó mở cửa xe ngồi vào tay lái, khởi động xe.
Không ngờ xe này chỉ cho tôi xem, không cho tôi ngồi? Lục Bách Nghiêu, người này cũng quá tàn nhẫn rồi?
Tôi bi phẫn nhìn chằm chằm sườn mặt của Lục Bách Nghiêu, chòng chọc nửa
phút cuối cùng anh ta cũng cho tôi một cái phản ứng, thái độ không tốt
lắm, căm giận nhìn tôi: “Còn không mau lên xe.”
Ai nha, hóa ra người này cũng không có hư hỏng như vậy, ném tôi ở cái nơi xa lạ này.
Tôi vui vẻ chạy qua, mở cửa ghế sau chuẩn bị ngồi xuống chợt nghe Lục Bách
Nghiêu trầm thấp nói một câu: “Gia không muốn làm tài xế của cô.” Vì đi
nhờ xe nên đối với tình tình thối hoắc của người này, tôi nhịn. Vì thế
tôi lại vui vẻ chạy đến vị trí lái phụ, im lặng ngồi xuống chờ Lục Bách
Nghiêu lái xe rời đi. Đợi hồi lâu cũng không thấy Lục Bách Nghiêu khởi
động xe, chỉ liên tục ăn kẹo cao su, tôi không khỏi nghi hoặc nhìn anh
ta hỏi một câu: “ Tại sao anh không lái xe đi?”
Dừng một chút, anh ta nhìn sang tôi sau đó thân mình dần dần nghiêng về phía