Ngày đầu đông, tôi
nhìn thấy anh mặc áo khoác dài màu nâu nhạt như chìm vào trong bóng đêm, ánh đèn thành phố hơi hơi chiếu sáng lên khuôn mặt dịu dàng của anh.
Giống như tâm linh tương thông, tôi chạy về phía anh mà anh cũng dang
tay ra kéo tôi vào trong ngực.
“Tại sao anh lại đến đây?” Toàn bộ thân mình đều chôn trong lòng ngực của Trương Húc, tham luyến hơi thở
trên người anh, mùi vị tương tự mùi chanh tươi mát, sảng khoái nhưng
không kém phần ấm áp.
Hai bàn tay anh vòng ra sau lưng, gắt gao ôm tôi vào trong ngực: “Tiểu Cận, anh………….nhớ em.”
Bình thường tôi hay cùng Đồng Yến tán gẫu về Trương Húc nhưng cảm nhận của
hai người chúng tôi về anh lại khác nhau. Trương Húc không phải là người đàn ông giỏi ăn nói, cho nên lúc này khi anh nói câu kia, nghe vào
trong tai tôi liền trở nên vô cùng trân quý.
“Anh thấy em bữa tối chưa ăn được bao nhiêu liền mua bữa khuya tới đây, thuận tiện mời đồng
nghiệp của em cùng ăn luôn. Ở bệnh viện còn có một ca phẫu thuật đang
chờ, anh không thể nán lại được.” Trương Húc ở bên tai tôi căn dặn, chỉ
là một vài việc nhỏ nhưng làm tôi phi thường thỏa mãn.
“Ừ.” Tôi
gật đầu, thân mình từ trong lòng Trương Húc chui ra, nhìn thấy anh lấy
một túi to đồ ăn khuya từ trên xe đưa tới trước mặt tôi: “Đừng để bị
đói, chăm sóc tốt chính mình.”
“Được.”
“Vào đi, bên ngoài
trời lạnh cẩn thận kẻo bị chết cóng.” Tay của Trương Húc đặt lên vai
tôi, ngón tay nhẹ nhàng quấn quanh vài lọn tóc đen.
“Em muốn nhìn anh đi.” Trên tay tôi còn cầm vài túi đồ ăn khuya, nhìn Trương Húc bướng bỉnh nói.
“Em đó……..” Anh cưng chìu nhéo nhéo mặt tôi, cũng không nói thêm gì nữa , ngồi lên xe.
“Tạm biệt.”
Nhìn xe Trương Húc chạy càng ngày càng xa mãi cho tới khi không thấy tung
tích nữa thì tôi mới xoay người cầm bữa ăn khuya vào công ty.
Đều là đồng nghiệp nhiều năm trong công ty, nay tụ tập ở một chỗ cùng nhau
tăng ca, rất có cảm giác “huynh đệ song hành”. Tôi chia bữa khuya cho
các đồng nghiệp, mọi người ùa ra như ong vỡ tổ cầm bữa ăn khuya bổ sung
năng lượng nhưng vẫn không quên mở miệng tám chuyện bát quái của tôi
cùng Trương Húc.
“Bạn trai nhị thập tứ hiếu, thật khiến cho người ta hâm mộ……….”
“Đúng vậy, khi nào tôi mới có được diễm phúc như thế này nhỉ?”
“Gả sói phải gả cho Hôi Thái Lang, gả chồng phải gả cho bác sĩ Trương.”
Đồng Yến đang ở bên cạnh tùy tiện quảng cáo, tôi liền lấy một chén cháo to
nhất nhét vào miệng để ngăn chặn cô nàng nói linh tinh bậy bạ. Lãnh đạo
cùng Lục Bách Nghiêu đến, tôi đem bữa khuya còn lại đưa cho bọn họ, lãnh đạo cười ha ha nói cảm ơn chỉ có duy nhất Lục Bách Nghiêu sắc mặt âm
trầm, hừ lạnh liếc qua chén cháo tôi đang cầm trên tay, tức giận rời đi.
Vào các ngày tăng ca sau, mỗ cường hào thái tử gia nào đó cứ đúng 10 giờ là lại mang bữa khuya tiêu chuẩn năm sao tới làm cho các đồng nghiệp trong văn phòng hoan hô không dứt, ngay cả tăng ca như thế này cũng không
thấy vất vả nữa. Thật lâu về sau, tôi mới từ trong miệng Lục Bách Nghiêu biết được chuyện này hoàn toàn là do vị thiếu gia nào đó đang ghen tị.
Suốt mấy ngày nay đều là 1,2 giờ sáng tôi mới tan làm về nhà, Lục Bách
Nghiêu mượn lý do “tiện đường” liền đưa tôi đi một đoạn đường. Trương
Húc cũng thường chuyên đến thăm nhưng vì cái hợp đồng này làm tôi bận
đến tối tăm mù mịt, bình thường đến 2,3 giờ sáng mới đi vào giấc ngủ,
ngày hôm sau bảy giờ rưỡi sáng lại đi làm, đúng lúc Trương Húc đến thăm
tôi thì cũng chỉ nói được vài câu liền quay về công ty làm việc.
Cảm tình của chúng tôi vừa mới nảy sinh không bao lâu làm tôi luôn mong ngóng cho đợt tăng ca này mau mau kết thúc.
Tăng ca ngược đãi tôi trăm nghìn lần, tôi liền đối xử với nó độc ác tàn nhẫn, trao tăng cho cái danh hiệu : ma nhân yêu tinh