Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Chương 56

Sau đó mấyngày này, tôi nói với Lão Phật Gia công ty cho nghỉ phép để đi công tác, đồng thời cũng dặn Đồng Yến che dấu giúp tôi, kì thực trong những ngày đó, tôi đều ở nhà Lục Bách Nghiêu chăm sóc cho cái chân tàn của mình. Hiện tại thật sự xin phép được rồi nhưng cho dù tôi muốn đi Thượng Hải thì với cái chân khập khiễng này cũng không thể đi được.

Ngày đó qua đi, chúng tôi đều ăn ý không đề cập đến cái buổi tối ôm nhau khóc đó nữa, cứ như cuộc sống bình thường. Lục Bách Nghiêu vẫn là hoa hoa công tử, mỗi ngày đi làm về thú vui lớn nhất của anh ta là nô dịch và cùng tôi đâu võ mồm.
Hiện tại, vị thiếu gia này đang an tọa ở trên sôpha, một bên chơi trò chơi một bên sai bảo tôi khôngbiết mệt: “Lấy cho tôi quả táo.”

“Còn có, đồ ăn hôm nay cô cho ít muối lại, hôm qua tôi thiếu chút nữa bị mặn chết.”

“Người đâu?”

“Hạ Cận, cô không phải chết ở phòng bếp đấy chứ? Nói đi, tôi sẽ không giúp cô nhặt xác đâu.”

“Quả táo, quả táo của tôi ở đâu? Như thế nào còn chưa có?”

Một mình tôi đang chiến đấu với con cá, đối với việc Lục Bách Nghiêu lầm bầm lầu bầu lựa chọn bỏ qua không thèm để ý, nghe càng thêm phiền. Đơn giản chỉ cần nhét máy nghe nhạc vào hai tai, vừa nghe nhạc lại có thể thanh tĩnh không ít.

Chờ tôi xử lý tốt con cá, đang bỏ vào nồi thì ống nghe ở hai tai bị người khác giật xuống, quay lại liền thấy vẻ mặt hổn hển của Lục Bách Nghiêu: “Hừ, nhất định là cô cố ý để cho tôi ở đàng kia kêu to, tự biên tự diễn, chắc cô cảm thấy trò này vui lắm hả?”
Trong lúc này điều tôi chú ý không phải là sự chất vấn của người này mà là đang suy nghĩ, không phải vừa rồi thằng nhãi này vẫn đang còn ngồi trên sôpha chơi game trên TV sao? Sao bây giờ lại chạy tới đây “xôn xao” rồi?

Mẹ nó, đúng là đi đứng nhanh nhẹn!

Lục Bách Nghiêu đưa tay quơ quơ trước mặt tôi, đối với sự thất thần của tôi mở cuộc đại triệu hồi: “ Hoàn hồn!”

“Lục Bách Nghiêu, làm sao mà anh đi đến đây nhanh như vậy?” Tuy là tôi đang hỏi Lục Bách Nghiêu nhưng ánh mắt vẫn dõi theo cặp chân dài của anh ta, đúng là ưu thế bẩm sinh, đi đứng so với người ta đều nhanh nhẹn hơn nhiều.

Lục Bách Nghiêu bị những lời này của tôi làm cho tức giận tới mức không chịu được, nhìn tôi như muốn phun lửa: “Cô, cái người ngu ngốc này, đây là trọng điểm sao?”
Đây không phải là trọng điểm, vậy thì hỏi trọng điểm đi.

Tôi đem ánh mắt chuyển lên trên mặt anh ta: “Vậy anh xuống đây làm gì?”

Lục Bách Nghiêu nghiến răng nghiến lợi nói: “Xem thử cô có phải chết ở phòng bếp rồi không, làm sao mà một chút hơi thở cũng không có?”

Tôi toét miệng nói: “ Không thở không phải đều là cương thi sao, tôi là một người vui vẻ!”

Lục Bách Nghiêu tức giận chận lời tôi: “Ừ, vui vẻ, nhảy đến mức chân cũng muốn gãy luôn rồi.”

Nói chuyện khó nghe như vậy, chẳng trách mãi không có người yêu.

Tôi trêu đùa kích thích anh ta: “Quả nhiên, đàn ông độc thân không thể hãm hại nổi, suốt ngày phát hỏa, tìm tôi đấu võ mồn là vì muốn có người còn biết mình đang tồn tại chứ gì?”

Lục Bách Nghiêu gần như dựng lông, vươn ngón trỏ chỉ vào mặt tôi: “Hạ Cận, cô.... ......."

“Tôi? Tôi làm sao? Tôi rất tốt, là phụ nữ đang yêu, cùng với người đàn ông độc thân đáng khinh nào đó không thể cùng chung một con đường. Cái gì gọi là phụ nữ đang yêu, là được kêu thì dễ chịu, được kêu thì thích thú.”

Lục Bách Nghiêu cười lạnh một tiếng, ánh mắt liếc về phía bên kia: “ Ừ, đúng là dễ chịu, dễ chịu tới mức làm cho con cá cháy khét, tối nay cá cháy cho cô ăn hết.”

Tôi theo ánh mắt của Lục Bách Nghiêu nhìn qua, mẹ nó, mãi cùng Lục Bách Nghiêu cãi vả, đã quên mất trong nồi vẫn còn một con cá đang chờ tôi, hiện tại nó đã không còn thích thú, mà là tử thú………
Bình Luận (0)
Comment