Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Chương 67

Hai người đến gần nhìn thấy ánh mắt ngưng trọng của tôi đều ngẩn ngơ, đáy mắt rõ ràng cũng kinh ngạc không thua kém gì tôi.

Dù là ai cũng không thể ngờ trên đời lại có chuyện trùng hợp khó tin đến thế. Một trai một gái của chú Lưu, một người là bác sĩ Lưu Chi Dương từng giúp tôi kiểm tra cái chân bị thương, còn người còn lại là cô gái suốt ngày dính lấy Lục Bách Nghiêu -Lưu Chi Dao.

“Làm sao vậy? Nha đầu?” Lão Phật Gia nhìn thấy tôi có chút không thích hợp, mở miệng hỏi.

Tôi bị kinh ngạc thật lớn này làm cho ngây ngốc tới nửa ngày cũng chưa hồi phục lại tinh thần trong khi đó Lưu Chi Dương là người đầu tiên bình tĩnh nhanh nhất, mở miệng giải thích với mọi người: “Cháu cùng Hạ Cận đã từng gặp mặt nhưng không nghĩ tới sẽ gặp lại ở chỗ này.”

“Đúng vậy, thật sự là không nghĩ tới.” Lưu Chi Dao tiếp lời Lưu Chi Dương, phụ họa theo.

“Chi Dao, em cũng quen biết với Hạ Cận?” Chuyện này, ngay cả Lưu Chi Dương cũng ngây ngẩn cả người, vốn anh ta tưởng rằng trong bữa tiệc này chỉ có tôi với anh ta là người quen cũ lại không ngời tôi với Lưu Chi Dao cũng có “giao tình không cạn”.

Đúng vậy, có thể không biết sao? Ở trong mắt cô ta, địa vị của tôi là tình địch không hơn không kém!

Vừa nghĩ tới sau này hai nhà ở chung lại có một tầng quan hệ cực kì vi diệu kia, thật sự là so với xấu hổ còn muốn xấu hổ hơn, muốn bao nhiêu lúng túng thì có bấy nhiêu lúng túng. Giữa tôi cùng với Lưu Chi Dương thì không có gì nhưng về sau Lưu Chi Dao kia sẽ không sai biệt lắm trở thành em gái của tôi, mặc dù là em gái cực kỳ xa nhưng quan hệ này vẫn được pháp luật thừa nhận. Nếu như truyền ra, nói khó nghe hơn một chút thì tôi chính là chị gái chiếm đoạt người yêu của cô ta.

Còn có chuyện phiền toái nhất chính là lúc trước Lục Bách Nghiêu đã ở trước mặt mẹ anh ta cùng Lưu Chi Dao thừa nhận tôi là bạn gái của mình nhưng hôm nay Trương Húc lại lấy thân phận là vị hôn thê của tôi xuất hiện tại đây. Tuy rằng tiểu nha đầu này còn đắm chìm trong suy nghĩ tôi sẽ là chị gái của cô ta nhưng chờ đến khi cô ta bình tĩnh trở lại thì phát hiện ra chuyện này chỉ là sớm muộn mà thôi.

Ai, tại sao những chuyện rắc rối cứ liên tiếp kéo tới vậy, tôi thật sự muốn ông trời đánh tôi một tia sét để quên hết những chuyện này đi.

Buổi tối hưng trí dạt dào tới đây ăn cơm nhưng không nghĩ tới lại ăn trúng một bữa xấu hổ, trừ bỏ chỗ ngồi của Lão Phật Gia cùng chú Lưu không khí cực kì tốt đẹp thì bốn người chúng tôi hoàn toàn bị vây trong trạng thái “Không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ một lòng ăn cơm trước mắt”, cuối cùng cũng đã xong, tôi liền kéo theo Trương Húc chuồn đi mất.

Trương Húc lái xe đưa tôi và Lão Phật Gia về nhà, nhìn bộ dáng thâm tình chân thành tiễn đưa của chú Lưu tức thì cảm giác Lão Phật Gia đúng là hoa đào nở rộ, đã già mà còn nối tiếng như vậy.

Lão Phật Gia hoàn toàn ngâm nga bài hát từ trên đường về tới nhà, vừa đến nhà không bao lâu đã cùng chú Lưu nấu cháo điện thoại.

Đúng như tôi dự đoán sau lần gặp mặt đó không bao lâu Lưu Chi Dao liền gọi điện cho tôi.

“Trương Húc là vị hôn phu của cô vậy cô cùng Lục ca ca là loại quan hệ gì?”

Tôi trực tiếp trả lời nói của Lưu Chi Dao trở về, sớm biết cô ta sẽ đến hỏi tôi, trong lòng tất nhiên cũng đã nghĩ đến câu trả lời tốt nhất: “Quan hệ cái gì? Cô không biết rằng lời này hỏi Lục ca ca của cô không phải sẽ thích hợp hơn sao?”

Cùng Lưu Chi Dao nói chưa được vài câu tôi liền cúp điện thoại. Hai chúng tôi bởi vì Lục Bách Nghiêu nên mới dây dưa không dứt như thế này, bất quá nghĩ đến chuyện Lão Phật Gia sẽ tái hôn cùng chú Lưu nên tôi cũng không muốn quan hệ của hai người trở nên khó xử.

Lão Phật Gia cùng chú Lưu tái hôn chỉ đặt vài bàn tiệc đơn giản ở khách sạn, chiêu đãi một ít bạn bè thân thích thường xuyên lui tới. Bên này chúng tôi chủ yếu là mời mấy người bạn già của Lão Phật Gia và gia đình Trương Húc còn bên chú Lưu ngoại trừ hai đứa con vợ trước cũng chỉ có một ít bạn bè thân thiết mà thôi nhưng điều tôi không nghĩ tới là mẹ Lục Bách Nghiêu cũng nằm trong số đó. Lục Bách Nghiêu được công ty cử đi công tác, nên không có mặt, Lưu Chi Dao ngồi bên cạnh Lục phu nhân, quan hệ của hai người rất thân mật. Lần trước từng nghe Lục phu nhân nói Lưu Chi Dao là thanh mai trúc mã của Lục Bách Nghiêu, không thể tưởng tượng được hai người còn có một mối quan hệ sâu xa như vậy.

Trước đó Lục Bách Nghiêu đều học ở trường trên tỉnh, đến trung học mới đến nhà bà ngoại học ở trường của tôi, hai năm sau lại bị đưa ra nước ngoài. Thanh mai trúc mã…………….Tôi tinh tế nhấm nuốt bốn chữ này, trước trung học là một thời gian ngắn sao?

Tôi thu hồi ánh mắt đặt trên người Lưu Chi Dao, chuyển đến nhìn Lão Phật Gia đang rúc đầu vào chú Lưu cười đến ngọt ngào, tôi rất khó có thể hình dung người trước mặt này cùng với người tối hôm qua khóc trong lòng tôi như bị bệnh tâm thần là một. Lão Phật Gia nửa đời trước vì ba và tôi mà sống, tới già rốt cuộc cũng vì mình mà sống một lần.

Tối hôm qua bà ngã vào lòng tôi, kể cho tôi nghe một chút chuyện nhỏ mà bà cùng với baba đã từng trải qua, tuy rằng baba đã đi nhiều năm như vậy nhưng vết sẹo trong lòng của tôi và Lão Phật Gia cũng rất khó để lành.

Lúc người nhà phát biểu, tôi cầm micro nhìn về phía Lão Phật Gia, cuối cùng chỉ nói một câu: “Chỉ cần mẹ cảm thấy vui vẻ hạnh phúc là tốt rồi, thật sự….”

Một câu ngắn ngủn cũng đủ để làm bà đỏ hốc mắt rúc vào trong lòng chú Lưu. Người đàn ông từng bảo vệ mẹ là cha tôi, hiện tại người chăm sóc mẹ là chú Lưu, thấy một màn như vậy chắc baba ở trên trời cũng sẽ an tâm thôi.

Sau khi tôi nói xong Trương Húc liền tiến lên nắm chặt lấy tay tôi, độ ấm trong lòng bàn tay anh truyền đến làm tôi xúc động vô cùng.

Bình thường không cần phải nói, chỉ cần một ánh mắt tôi cũng đã biết trên thế giới này Trương Húc là người của tôi. Mỗi khi tôi nhìn mắt của anh không hiểu sao lại cảm thấy an tâm.

Là anh, người nắm tay tôi, là người đàn ông cùng tôi đi suốt cuộc đời này.

Chỉ là tôi không nghĩ tới giờ khắc này ôn tồn ngọt ngào bao nhiêu thì đến cuối cùng khi chân tướng được bóc trần ra thì lại làm tôi đau đớn bấy nhiêu.

Đang trong buổi tiệc Trương Húc nghe một cú điện thoại rồi bảo phải đi, ánh mắt nhìn tôi có chút tội lỗi. Tôi nghĩ chắc là chuyện của bệnh viên nên mỉm cười nói không sao, đứng lên tiễn anh ra cửa.

Lúc trở về đi ngang qua hành lang thì nghe được một trận cãi vả, vừa đến gần liền phát hiện là hai người Đồng Yến và Lưu Chi Dương. Hôm nay Lưu Chi Dương một thân tây trang màu đen, trên mặt đeo kính nhìn qua vô cùng tuấn tú. Hình như anh ta có lời gì đó muốn nói cùng Đồng Yến, bởi vì tôi nhìn thấy anh ta ngăn Đồng Yến ở trước người không cho cô ấy rời đi.

Đồng Yến có chút tức giận rống lên với Lưu Chi Dương: “Lưu Chi Dương, rốt cuộc anh có phải là đàn ông không? Mau tránh ra cho lão nương đi!”

Đối mặt với Đồng Yến đang tức giơ chân rõ ràng sắc mặt của Lưu Chi Dương bình tĩnh hơn, vẻ mặt vân đạm phong kinh: “Anh có phải là đàn ông hay không, không phải tối hôm qua em đã biết rồi sao?”

Đầu của tôi “oanh” một cái nổ tung, không dám tin nhìn hai người. Bác sĩ Lưu nhìn qua thì tao nhã thế mà lại có một mặt này?!

Đợi chút, theo như ý tứ của anh ta, hai người này quan hệ thật là sâu nha, chẳng lẽ tên khốn làm cho Đồng Yến buồn rầu chán nản trong thời gian này chính là Lưu Chi Dương?

Không thể nào?!

Tôi bị phán đoán của mình làm cho khiếp sợ, hay là hai người này biết nhau lúc chân của tôi bị thương ở nhà Lục Bách Nghiêu. Tôi nhớ hình như sau đó hai người hay xuất hiện cùng nhau, lúc nào thì bọn họ…………..? Tại sao một chút tin tức đều không có?

Còn có Đồng Yến này nha, không phải là thích người chững chạc trưởng thành sao? Nhớ ngày đó mỗi ngày người này đều mở album ảnh đại thúc đẹp trai trong di động xem mà chảy nước miếng đầm đìa, tại sao lại đột nhiên thay đổi khẩu vị mát mẻ như vậy?

Bên kia bữa tiệc truyền đến một trận tiếng động, chắc là có người đang đi về phía này. Đồng Yến thừa dịp Lưu Chi Dương thất thần liền khai triển công phu chạy trốn, ánh mắt của Lưu Chi Dương vẫn đuổi theo bóng dáng của Đồng Yến, khóe miệng xuất hiện nụ cười thản nhiên. (không phải dạng vừa đâu.:3)

Hai người này, thế nào cũng đều thấy không đơn giản nha?

Xem ra phải tìm một cơ hội thăm dò một chút ý tứ của Đồng Yến mới được.

Tiết trời ngày càng lạnh lẽo, đảo mắt một cái đã đến lễ Giáng Sinh, vốn dĩ tôi vẫn còn muốn cùng Trương Húc hưởng thụ thế giới ngọt ngào của hai người thế nhưng tới ngày lễ Giáng Sinh đó Trương Húc lại phải ở bệnh viện tăng ca mà tôi cũng phải tham gia dạ tiệc thường niên của công ty. Lúc trước còn độc thân thì thấy tiệc Giáng Sinh ở công ty cũng không tệ lắm, có ăn có uống còn được xem biểu diễn nhưng hiện tại đã có người yêu lại nghĩ Giáng Sinh phải ở chung với đồng nghiệp thì tôi liền cảm thấy tức đến hộc máu….

So với thái độ mâu thuẫn của tôi thì Đồng Yến lại thật sự cao hứng, mấy ngày trước bữa tiệc hàng năm cô ấy còn túm tôi đi dạo mấy ngày quanh các cửa hàng thời trang, còn nói thề phải mua cho được bộ váy đẹp nhất áp đảo toàn hội trường.

Trong khoảng thời gian này tôi không ngừng thăm dò ý đồ của Đồng Yến, cô nàng ngoại trừ nghe thấy tên “Lưu Chi Dương” thì biến sắc còn lại cái gì cũng không chịu nói, cực kì cương quyết kín bưng, một chút gió cũng không lọt.

Bữa tiệc hàng năm Đồng Yến mặc một bộ lễ phục màu đỏ rực lửa, nhan sắc nóng bỏng, sau lưng khoét hình chữ V gần như phơi trọn tấm lưng ra ngoài cùng với dáng người yểu điệu duyên dáng còn đâu bộ dạng lưu manh thường ngày mà hoàn toàn giống như một siêu mẫu nổi tiếng. Vào giây phút đó, ánh mắt của các đồng nghiệp nam nhìn cô ấy cứ như sói nhìn mồi, thật sự khiến cho tôi đang mặc lễ phục vàng đứng bên cô ấy cảm thấy mình giống như nha hoàn theo hầu chủ nhân?!

Đối với loại sách lược vì tôn mình lên mà hạ thấp người khác này làm tôi vô cùng khinh bỉ. Ngay tại lúc ánh mắt mọi người đều bị Đồng Yến hấp dẫn thì chỉ có người duy nhất là Lục Bách Nghiêu hiểu được loại xinh đẹp hàm súc của tôi.

Người này làm như không thấy Đồng Yến kinh diễm toàn hội trường mà bộ dáng nhân khuôn cẩu dạng, cầm một ly rượu đỏ đi về phía tôi. Hôm nay anh ta mặc một bộ tây trang màu xanh rất hợp với khuôn mặt tuấn tú mới nhìn qua giống như một đại minh tinh màn ảnh. Hầu hết ánh mắt của các đồng nghiệp nữ đều dính lên trên người anh ta.

Anh ta chậm rãi đi đến bên người tôi, nói một câu: “Mọi người đều theo đuổi thập toàn thập mỹ, ngược lại nhìn cô không tệ, nhìn ra vẫn có bảy tám phần xinh đẹp.”

Ngay từ đầu tôi còn nghĩ những câu này là khen ngợi mình, nghe được thì cảm thấy vui sướng hài lòng, trong lòng thầm nghĩ rốt cuộc Lục Bách Nghiêu này cũng có mắt nhìn thấy bổn cô nương xinh đẹp, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đang mỉm cười kia của Lục Bách Nghiêu thì đột nhiên nhận ra người này làm sao có thể khen tôi được, rõ ràng lừa gạt, cười đểu tôi đây mà!

Mười phần đẹp hết tám, đẹp trong tâm hồn còn hơn gấp nhiều lần so với vẻ đẹp bề ngoài, lão nương tôi còn thiếu cái gì nữa?!

“Lục!Bách!Nghiêu!” Tôi trợn mắt nhìn anh ta: “Anh, cái đồ tiểu nhân tự cao tự đại.”

Lục Bách Nghiêu vòng tay qua vai tôi, vui vẻ nói: “Ai, nghiêm chỉnh mà nói, trang phục nha hoàn hôm nay của cô thật sự khác biệt đó.”

Trang phục nha hoàn cái em gái anh á, cả nhà anh đều là trang phục nha hoàn!

Liên tiếp trêu chọc tôi coi như xong, người này lại còn dám động tay động chân với tôi ở nơi này! Cho dù tôi không nhìn cũng có thể thể tưởng tượng ra được một đám đồng nghiệp nữ lấy việc “Theo đuổi thái tử gia” làm mục tiêu trong cuộc sống giờ phút này đang quăng những ánh mắt có thể giết người về phía tôi.

Chỉ một cái động tác đơn giản của Lục Bách Nghiêu lại trực tiếp làm cho tôi thành cái đích để mọi người chỉ trích! Thật không biết người này có phải cố ý hay không nữa!

“Ở nơi công cộng, đừng có động tay động chân.” Tôi vừa nói vừa đẩy móng vuốt của anh ta ở trên bả vai xuống.

Lục Bách Nghiêu ngồi trên ghế sôpha cười hì hì, nâng mắt nhìn tôi, đôi mắt đào hoa lóe ra quang mang so với chùm đèn thủy tinh treo trên trần khách sạn còn chói mắt hơn: “Chậc chậc chậc, người gần đính hôn ngay cả chạm vào cũng không được?”

Tôi nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới vẻ mặt ghét bỏ: “Người khác coi như xong nhưng nếu là dạng người như anh thì khỏi cần bàn luận.”

Lục Bách Nghiêu đứng thẳng dậy, nghiêng về phía tôi, có chút hăng hái hỏi: “Như tôi? Là dạng gì?”

Vẻ mặt tôi bình tĩnh nói: “Cởi quần áo là cầm thú, mặc quần áo vào là Cầm! Thú! Mặc! Áo!”

Khóe miệng Lục Bách Nghiêu nổi lên một tia cười yếu ớt, môi kề sát vào lỗ tai tôi, hơi thở ấm áp phun mạnh tới, mập mờ từ từ nảy sinh: “A, hóa ra tôi cởi quần áo ra thành dạng gì cô cũng biết nhỉ?”

“Tôi……………” Tôi nghẹn một hơi, cương quyết không nặn ra một câu đầy đủ.

Vốn muốn đùa cợt người này một chút lại không ngờ rằng gậy ông đập lưng ông, xem ra đạo hạnh của người này càng ngày càng cao rồi!
Bình Luận (0)
Comment