Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Chương 8

Tôi có thể nói tôi điên rồi không?

Chẳng hiểu sao sau khi nghe Lục Bách Nghiêu nói một câu đó tôi lại cảm thấy chột dạ?

"Làm sao anh biết số điện thoại của tôi?"

"Cô ở cùng với Trương Húc đấy à?"

"Tôi hỏi anh, làm sao anh biết số điện thoại của tôi?"

"Có phải cô ở cùng với Trương Húc hay không?"

"Làm sao anh biết số điện thoại của tôi?"

"Hạ Cận, vì để trông xinh đẹp mà ăn mặc ít như vậy ra ngoài gặp Trương Húc giữa mùa đông này, cô cũng được lắm!"

"Hả, sao anh biết. . . . . ." Tôi mới nói được một nửa, liếc mắt đã thấy Lục Bách Nghiêu toàn thân tây trang đen thẳng thớm, đang đứng ở phòng ăn chính trên lầu hai của cao ốc đối diện. Mà phía sau anh ta còn có một người phụ nữ mặc váy đỏ xinh đẹp, tóc xoăn nhẹ, thật quá mỹ lệ. Tuy rằng khoảng cách có hơi xa, nhưng vẫn có thể thấy được vóc dáng nóng bỏng của cô ta không phải là thứ mà mấy người phụ nữ như chúng tôi có thể mơ ước được.

Anh ta kêu tôi mặc ít ấy à, rõ ràng người phụ nữ váy đỏ bên cạnh anh ta còn mặc ít hơn ấy chứ!

"Lục Bách Nghiêu, tôi từng nói là tôi không thể mặc thế này à?" Dứt lời liền trực tiếp ngắt máy, tôi xoay người bước vào phòng ăn.

Đúng là âm hồn bất tán!

Tới chỗ nào cũng có thể đụng phải tên tiện nhân này!

Ngồi lại vào chỗ cũ, mẹ già lập tức vươn tay lén véo vào đùi tôi một cái: "Nghe điện thoại của ai mà lâu như vậy? Có biết Trương Húc phải chờ con bao lâu không?"

"Là điện thoại của Đồng Yến. Mà mẹ, rốt cuộc thì con có phải là con ruột của mẹ hay không?" Dù sao cũng đang ở bên ngoài, nên nói chuyện với Lão Phật Gia tôi cũng không thể quá lớn tiếng, chỉ có thể đau khổ nhìn cái tay véo đùi tôi càng ngày càng chặt!

Tôi đau đến hít sâu một hơi mà vẫn không dám ho he, Lão Phật Gia liếc mắt nhìn lướt qua một lượt rồi nhỏ giọng nói: "Ngồi đây trò chuyện với Trương Húc đi, năm nay không gả được ra ngoài thì mẹ đuổi con ra khỏi nhà!"

Cùng mẹ già thảo luận chuyện xem mắt này, tôi lại có cảm giác mình đang được bán phá giá. Thật không biết tôi có phải là đống thịt vô tình rớt xuống người mẹ già hay không. Khi còn bé bà luôn nói tôi được nhặt từ trong đống rác về, càng ngày tôi lại càng hoài nghi, chắc không phải tôi được nhặt về thật đấy chứ?

Lão Phật Gia vừa dứt lời, mắt cũng thấy Lục Bách Nghiêu đang hùng hùng hổ hổ đi tới, đột nhiên anh ta chụp một vật vào đầu tôi: "Tối hôm qua cô để quên khăn quàng cổ ở chỗ tôi, lần sau đừng bất cẩn như vậy."

Tôi ngẩn ra, đúng là khăn quàng cổ của tôi, nhưng nó đã bị người khác trắng trợn cướp đoạt, bây giờ anh ta còn không biết xấu hổ nói tôi để quên?

Tôi trừng lớn mắt nhìn Lục Bách Nghiêu, còn anh ta mặt không đổi sắc, nhàn nhã ngồi xuống bên cạnh tôi, lông mày nhướng lên, dáng vẻ y như một đại thiếu gia phong lưu hào phóng.

Thật không ngờ, vì một câu nói kia của anh ta mà khuôn mặt tất cả mọi người trong bữa tiệc nháy mắt đổi sắc!

Nếu lúc này mà còn chưa nhận ra “thằng nhóc” Lục Bách Nghiêu kia đặc biệt tới đây để “đập phá quán”, thì hơn hai mươi năm tôi sống trên cõi đời này có thể vứt đi luôn rồi!

"Anh đang làm cái trò gì thế?"

"Trả khăn quàng cổ cho cô mà." Lục Bách Nghiêu chớp đôi mắt hoa đào, ánh mắt muốn có bao nhiêu vô tội thì có bấy nhiêu vô tội.

"Bây giờ đưa xong rồi đấy, anh có thể đi được chưa?" Tôi nghiến răng nghiến lợi nhìn anh ta. Tên tiện nhân này, dám phá hỏng “hoa đào” của tôi! Chưa nghe thấy người xưa đã nói "Thà hủy một ngôi miếu chứ không hủy đi một mối lương duyên" hay sao? !

"Tôi thấy hơi khát, ngồi tạm uống ly trà nghỉ ngơi một lát đã. Cô cũng phải nhìn lại xem quan hệ của hai chúng ta là thế nào chứ." Lục Bách Nghiêu ái muội nâng cằm của tôi, làm tôi dựng đứng cả tóc gáy, còn không quên ngoắc ngoắc nhân viên phục vụ, "Cho tôi một ly trà."

"Làm nhanh để anh ta uống cho xong đi!"

Vẻ mặt Lục Bách Nghiêu vô cùng thảnh thơi, trong những người đang có mặt ở đây, xem ra cũng chỉ có anh ta là bình tĩnh được như vậy đi: "Chậc chậc chậc, sao lại vô tình như vậy chứ? Tối hôm qua chúng ta trò chuyện rất cởi mở thân thiết cơ mà."
Bình Luận (0)
Comment