Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Chương 80.2

Tôi thấy anh ta gọi điện thoại đặt đồ ăn ở bên ngoài sau đó lấy một bộ áo quần đi nhanh chóng vọt vào nhà vệ sinh tắm rửa. Đợi tới lúc anh ta ra ngoài thì tôi đã thấy anh ta mặc áo sơmi trắng sạch sẽ tươm tất, tóc vẫn còn nhỏ nước trượt xuống theo hai gò má, cổ chảy vào trong áo sơmi, gợi cảm không nói nên lời.

Tôi suy sụp dựa vào gối, đáy lòng âm thầm nói với chính mình: Vì sao người tôi yêu thương nhất lại vĩnh viễn là người làm tôi tổn thương sâu nhất?

Tôi nhìn thấy bóng dáng cao to của anh ta nhẹ nhàng ra khỏi phòng ngủ, lúc trở lại trên tay còn bưng một chén cháo nóng hầm hập. Anh ta đút từng muỗng từng muỗng cháo vào miệng tôi nhưng tôi lai phun ra ngay trước mặt anh ta.

Tôi lạnh lùng nói: "Để cho em đi."

Anh ta dùng khăn lau sạch khóe miệng tôi, giọng nói ôn hòa: "Không thích ăn cháo cũng không sao, em muốn ăn cái gì anh giúp em gọi cái đó."

"Để cho em đi!"

Lục Bách Nghiêu đứng dậy cầm điện thoại bấm một dãy số: "Không phải em thích ăn đồ ăn ở Thịnh Thế sao? Anh giúp em gọi đồ ăn ở đó hay là mua kem Italy ở dưới lầu?"

Thời điểm anh ta gọi điện thoại tôi liền đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh sau đó đóng cửa toilet lại.

Tôi gắt gao nhìn chằm chằm vào gương trong toilet, nhìn thấy sắc mặt trắng xanh của mình trong gương thì cảm thấy lực bất tòng tâm mà trước nay chưa từ có. Ánh mắt tôi dừng lại ở lưỡi dao cạo râu sắc bén sau đó dần dần trở nên mơ hồ...

Theo cuộc sống không ngừng tiến bộ thì hiện tại đại đa số mọi người đều dùng dao cạo râu bằng điện nhưng chỉ riêng Lục Bách Nghiêu vẫn có một sở thích quái dị ít ai biết đến đó là anh ta vẫn sử dụng dao cạo râu truyền thống, cách một khoảng thời gian liền đổi một lưỡi dao chính vì vậy dao cạo râu trở thành lợi thế sau cùng của tôi.

"A.... ....."

Đau quá.

Tôi nhẫn tâm cầm lấy lưỡi dao cứa một đường ngang qua cổ tay mình. Máu tươi từ cổ tay bị đứt chảy ra, đỏ chói mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.

Tôi không muốn áp dụng đến phương pháp này nhưng vì muốn rời đi tôi chỉ có thể làm như vậy, hoàn toàn không có lựa chọn khác.

Tôi cắm lưỡi dao vào một vị trí trên cánh tay sau đó mở rộng cửa toilet ra, khi Lục Bách Nghiêu nhìn thấy tôi cả người phát điên, vứt điện thoại xông tới.

Lúc anh ta còn cách tôi ba bước chân thì tôi vội ngăn động tác của anh ta lại, hét lớn: "Không cho phép anh lại gần đây!"

Giọng nói của Lục Bách Nghiêu tràn đầy khẩn cầu: "Có cái gì thì em cứ nhằm vào anh, đừng tổn thương chính mình được không?"

Tôi nắm lưỡi dao ngay cổ tay mình: "Lục Bách Nghiêu, thả em đi, nếu không thì em chết cho anh xem!"

Cổ tay tôi vẫn không ngừng đổ máu, tôi chưa bao giờ biết rằng hóa ra máu của chính mình lại đỏ như vậy, giống như cây thuốc phiện, xinh đẹp lộng lẫy nhưng thống khổ.

Trong mắt anh ta hàm chứa nước mắt ẫn nhẫn, trầm trầm nhìn tôi: "Tiểu Cận, cho dù chết em cũng phải rời khỏi anh sao?"

Cho dù trong lòng còn sót lại một chút lưu luyến đối với anh ta nhưng sau cùng tôi vẫn cứng rắn gật đầu: "Đúng."

Tôi chỉ có cơ hội này nếu không nắm chặt thì cả đời này tôi chỉ có thể là đồ vật thuộc về một mình Lục Bách Nghiêu, rất khó có thể tìm được cơ hội thứ hai để rời đi.

Không khí giống như đang ngưng trệ, chỉ có máu tươi đỏ thẫm không ngừng rơi trên mặt đất, âm thanh yếu ớt nhưng vào lúc này lại tồn tại rõ ràng nhất.

Ánh mắt tôi gắt gao nhìn chằm chằm Lục Bách Nghiêu, dùng sức lực mỏng manh duy nhất còn sót lại để chống đỡ toàn bộ thân thể mà ánh mắt của Lục Bách Nghiêu thì gắt gao nhìn chằm chằm cổ tay tôi.

Hốc mắt anh ta đỏ ửng, hàm chứa nước mắt khó nói nên lời, tôi nghe thấy giọng nói thỏa hiệp của anh ta vang lên: "Được, em bỏ dao xuống, để anh đưa em đi bệnh viên. Anh.... ......." Anh ta gắt gao nhắm hai mắt lại, hai dòng nước mắt sa sút chảy ra, nóng bỏng: “Anh buông tay.... .........Anh buông tay!"
Bình Luận (0)
Comment