Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Chương 84.3

Ngày hôn lễ đó, tôi nhìn Nguyệt Nguyệt mặc áo cưới màu trắng, nở nụ cười quyến luyến kéo tay Trương Húc. Áo cưới rộng thùng thình che lấp cái bụng đang nhô lên của Nguyệt Nguyệt, nếu không nhìn kỹ thì chắc chắn sẽ không nhận ra được đây là một cô dâu đã mang thai mà bên cạnh cô ấy là Trương Húc mặc tây trang màu trắng, vốn dĩ anh ta là một người đàn ông ôn nhuận như ngọc, màu trắng là màu thích hợp nhất có thể tôn lên nét dịu dàng vốn có của anh ta. Hai người đứng chung một chỗ nhìn qua hết sức xứng đôi, nghiễm nhiên là một đôi người ngọc.

Trong suốt hôn lễ, mẹ của Trương Húc đều theo sát ở một bên chăm sóc chỉ sợ không cẩn thận đụng tới đứa nhỏ trong bụng, hoàn toàn coi cô ấy như là con ruột của mình mà đối đãi.

Ban đầu mẹ Trương cũng nhiệt tình hòa nhã với tôi như vậy cho dù cuối cùng tôi không phải là người kết hôn với Trương Húc nhưng nhìn bộ dáng một nhà bọn họ hòa nhã vui vẻ thì tôi thật sự cảm thấy vui mừng giùm.

Lúc người chủ trì muốn mời cô dâu chú rể phát biểu thì Nguyệt Nguyệt cầm micro lên nhìn qua Trương Húc nói rõ ràng từng chữ: "Lần đầu tiên gặp anh là lúc em đang làm y tá thực tập ngày thứ nhất. Em tiêm thuốc cho một bệnh nhân nhưng vì khẩn trương nên tìm nhiều lần cũng không đúng mạch máu, cả người cũng luống cuống sau đó anh đi tới giúp em, hơn nữa còn nói cho em biết không cần khẩn trương, mỗi bệnh nhân đều như là người thân của em. Mặc dù lúc ấy còn chưa biết tên của anh nhưng bộ dạng của anh lúc anh nói một câu này hay mỗi động tác của anh đều in thật sâu ở trong lòng em. Thời điểm đổi khoa thực tập, em mong đợi thật lâu rốt cuộc mới có thể được cùng khoa với anh. Khoảng thời gian đó mỗi buỗi sáng sớm em đều mua điểm tâm đặt lên bàn của anh mặc dù anh không ăn dù chỉ một lần, thấy được cũng chỉ yên lặng ném vào thùng rác. Anh cho rằng em không biết nhưng thật ra thì những việc này em đều biết, cho dù biết hôm đó anh vẫn sẽ ném bữa sáng mà em mua vào thùng rác thì em vẫn kiên trì làm mỗi ngày.

Thời điểm thực tập em liều mạng biểu hiện chính là vì có thể được ở lại làm việc tại khoa của anh, sau đó rốt cuộc em cũng được giữ lại như ý nguyện, ngày đó em vui đến mức cả đêm không ngủ được. Mỗi sáng sớm đến bệnh viện, thời điểm có thể nhìn thấy anh thì em liền cảm thấy cả ngày đều tràn đầy hi vọng và nhiệt tình. Anh biết em vẫn luôn thích anh nhưng mà anh lại chưa bao giờ nói ra, vừa mới bắt đầu em còn không hiểu, sau lần lấy hết dũng khí tỏ tình với anh, thấy anh kéo tay một cô gái khác nói cô ấy là bạn gái của anh cũng nói với em về sau đừng ăn nói bậy bạ sau lưng người khác nữa.Ngày đó anh tức giận như vậy thì em hiểu rõ nhất định là anh chán ghét em rồi.

Từ nhỏ em đã là cô nhi, một mình cô đơn lớn lên, cuộc sống cho dù có khổ hơn nữa khó khăn hơn nữa thì bên cạnh cũng không có gì có thể dựa vào cho nên chuyện gì cũng chỉ có thể nhờ cậy chính mình. Mặc dù việc chúng ta kết hôn có chút. . . . . . Có chút quanh co nhưng mà em lại không dám tưởng tượng bây giờ có thể cùng anh đứng chung một chỗ thậm chí là hiện tại em và anh đã kết hôn thì em vẫn có cảm giác giống như mình đang nằm mơ nhưng mà em lại thật sự hy vọng giấc mộng này có thể tiếp tục, vĩnh viễn không cần tỉnh lại. Mặc kệ anh có yêu em hay không nhưng em vẫn muốn nói lên suy nghĩ của mình, em vẫn cho rằng có thể gặp được anh là hạnh phúc lớn nhất đời này của em, nếu có thể được lại gần anh thì em sẽ chăm sóc anh thật tốt, chăm sóc con của chúng ta, xem ba mẹ anh như là ba mẹ của mình để chăm sóc, hiếu kính bọn họ. Em sẽ chăm sóc tốt cả nhà để cho anh có thể an tâm ở bên ngoài làm chuyện mà anh muốn làm, không có buồn phiền chuyện nhà. Trương Húc, thật sự, thật sự rất cám ơn anh đã nguyện ý cùng em kết hôn."

Nguyệt Nguyệt nói cực kì dài ,mỗi vị khách mời đều yên lặng lắng từng câu từng chữ mà cô ấy nói, cảm thụ đoạn tình yêu trắc trở này.

Ở trong chuyện tình cảm , tôi khâm phục nhất là hai người, một là Lưu Chi Dao, hai là Nguyệt Nguyệt, hai người bọn họ về mặt tình cảm nếu đã nhận định một người thì sẽ khó lòng thay đổi.

Về mặt tình yêu không thể nghi ngờ họ là người trả giá nhiều nhất, các cô ấy so với nhiều người đều yêu rất hèn mọn nhưng lại có nhiều người không thể bì kịp, đó chính là thái độ cố chấp mà thành kính đối với tình yêu. Các cô ấy đều dũng cảm tranh thủ tình yêu của chính mình mặc kệ kết quả cuối cùng có như thế nào thì vẫn không thấy hổ thẹn với lương tâm.

Cuối cùng khi Nguyệt Nguyệt nói xong những lời này thì trong mắt rất nhiều vị khách mời nữ ở khắp hội trường đều ngân ngấn nước mắt, vì cuộc hôn nhân không dễ dàng này và cũng là vì Nguyệt Nguyệt chấp nhất và kiên định.

Thời điểm cô dâu ném hoa cưới thì tôi đang đứng trong đám người nhìn Nguyệt Nguyệt ném hoa, cả một đoàn người rối loạn nhưng đến sau cùng tôi cũng không thể hiểu nổi tại sao người nhận được hoa lại chính là tôi.

Tôi nghi ngờ nhìn bó hoa cô dâu trong tay, hoàn toàn không nghĩ tới, mình đâu có ý muốn tranh đoạt tại sao nó lại lưu lạc đến nơi này.

Nguyệt Nguyệt mỉm cười, nâng váy cưới đi đến bên cạnh tôi sau đó cho tôi một cái ôm.

Cô ấy nói ở bên tai tôi: "Kỳ thật nhiều khi tôi đã cực kì hâm mộ cô nhưng hiện tại suy nghĩ cẩn thận lại thì liền nhận ra mỗi người đều có một duyên phận không thể cưỡng cầu được, tuy lúc đầu chúng ta quen nhau không được thoải mái cho lắm nhưng tương lai hy vọng chúng ta có thể trở thành bạn tốt đồng thời tôi cũng hy vọng cô có thể hạnh phúc.”

"Cảm ơn."

Cùng lúc Nguyệt Nguyệt nói hi vọng tôi có thể hạnh phúc thì trong đầu tôi liền hiện lên tên một người, đó chính là Lục Bách Nghiêu.

Tôi giật mình phát hiện đã lâu mình chưa gặp lại anh ta, anh ta nói anh ta sẽ quên tôi mà tôi cũng đã đáp ứng với Lão Phật Gia sẽ bỏ xuống đoạn tình cảm này. Chúng tôi đã không thể gặp lại nhau trong biển người cho dù đã từng yêu nhau sâu sắc.

Mùa thu năm 1922, thi nhân Từ Chí Ma học tại đại học Cambridge Anh quốc về nước rồi đưa ra một phát biểu long trời lở đất "Thông báo ly hôn của Từ Chí Ma". Ngày đó tôi đã từng đọc một đoạn văn do anh ta viết: " Tôi tìm kiếm trong biển người mênh mông một linh hồn duy nhất mà tôi có thể bầu bạn. Tìm được là do tôi may mắn còn không được cũng là số mệnh của tôi."

Hai chữ hạnh phúc này phải viết làm sao đây?

Đối mặt với tình yêu sắp xa rời dương thế của tôi và Lục Bách Nghiêu, tình yêu cùng hạnh phúc của tôi mà tôi chỉ có thể nói bằng tám chữ: "Nếu được là do tôi may mắn còn không được cũng là do số mệnh của tôi."
Bình Luận (0)
Comment