Lão Phật Gia ngượng ngùng nói: "Được, được, vậy ngày mai mẹ sẽ bắt đầu chuẩn bị cho các con. Không, không được, trước tiên ngày mai phải đến bệnh viện thăm ông thông gia cùng với bà thông gia một chút, dù sao sẽ nhanh chóng trở thành người một nhà rồi."
Ngày kết hôn của tôi được quyết định vào một tháng sau, muốn cử hành một hôn lễ thì phải chuẩn bị rất nhiều thứ, mặc dù có công ty chuyên về chuẩn bị hôn lễ chuẩn bị giúp nhưng những chuyện nhỏ nhặt, rườm rà vẫn nhiều vô số kể.
Cùng lúc đó tôi lại nhận được điện thoại của Lục Bách Nghiêu, có nên nhận hay không, tôi nhìn điện thoại di động mà ngẩn người nhưng liên tiếp mấy ngày sau lại không có cuộc gọi nào từ Lục Bách Nghiêu cả.
Hạ Cận, có phải là mi đã đánh giá mình quá cao rồi không?
Cho dù giữa mi và anh ta có một đứa bé nhưng mà vẫn còn đứa nhỏ trong bụng Hoàng Vũ Vi, nó cũng là con của Lục Bách Nghiêu, nếu so sánh với nó thì đứa bé trong bụng mi có tính là cái gì?
Tôi không nói cho Đồng Yến biết mình sẽ kết hôn, suy nghĩ sau khi mọi chuyện xong xuôi sẽ nói cho cô ấy biết miễn cho sau khi bị cô ấy biết được thì Lưu chi dương cũng biết mà Lưu chi dương biết thì chắc chắn Lục Bách Nghiêu sẽ biết.
Lúc tôi và Lâm Huy đang gấp rút chuẩn bị hôn lễ thì tin tức bệnh của ba Lâm Huy chuyển nặng phải đưa vào phòng cấp cứu truyền đến, tôi và Lâm Huy lập tức chạy tới bệnh viện.
Thời điểm đến bệnh viện thì thấy mẹ của Lâm Huy đang ngồi ở bên ngoài phòng cấp cứu khóc nức nở. Vừa nhìn thấy tôi và Lâm Huy thì cả người bà đã chống đỡ không nổi nữa, cứ liên tục hỏi Lâm Huy có phải cha của anh ta cứ như vậy mà rời đi hay không.
Mấy chục năm làm bạn với nhau dù là lúc vui vẻ hay hoạn nạn nhưng đến cuối cùng cũng sẽ đến một ngày có người phải rời nhân thế trước. Tôi thường nghĩ rằng người ra đi trước ngược lại là người hạnh phúc nhất.
Tôi cùng với Lâm Huy và mẹ của anh ta vẫn luôn canh giữ chờ đợi ở bên ngoài phòng cấp cứu, mỗi một lần bác sĩ hay y tá ra vào thì đều làm cho lòng của chúng tôi treo ở giữa không trung.
Tình cảnh này tôi vẫn thường hay thấy ở trong phim truyền hình, bác sĩ từ trong phòng giải phẫu đi ra, nói với người nhà bệnh nhân : Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Cuối cùng, người nhà bệnh nhân ôm thi thể lạnh băng, gào khóc.
Hôm nay mặc dù người đang ở phòng cấp cứu không có liên hệ máu mủ gì với tôi nhưng vẫn là một vị trưởng bối được mọi người tôn kính, tôi vẫn luôn cầu nguyện cho ông khỏe mạnh, hi vọng ông có thể kiên cường sống sót, hi vọng ông còn có cơ hội để nhìn thấy hôn lễ của con trai.
Sau hơn năm giờ phẫu thuật, ông đã được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, cực kì may mắn là cuộc phẫu thuật rất thành công, tất cả mọi chuyện đều thuận lợi nhưng dù sao cũng là ung thư phổi giai đoạn cuối, mặc dù cấp cứu kịp thời nhưng tế bào ung thư đã di căn đến toàn thân, hôm nay sống lâu thêm một ngày, cũng coi như là may mắn trong bất hạnh rồi.
Tôi nghe thấy bác sĩ trưởng ca mổ nói với Lâm Huy và mẹ của anh ta: "Trong khoảng thời gian này, ông ấy còn có tâm nguyện gì thì nên giúp ông ấy hoàn thành đi, bây giờ thật sự là không thể nói được chính xác là ông ấy sẽ ra đi vào lúc nào."
Sau khi bác sĩ và y tá rời khỏi thì mẹ Lâm Huy đến phòng bệnh trực đêm, tôi và Lâm Huy ngồi trên ghế dài ở hành lang bệnh viện, trầm mặc không nói gì.
Đã bước vào mùa hạ nhưng đêm khuya ở bệnh viện vẫn có một chút lạnh lẽo. Từ trong đáy lòng tôi có thể hiểu một cách rõ ràng rằng mất đi người thân là rất khổ sở, huống chi hôm nay Lâm Huy lại nhìn thấy cha của mình cách tử vong chỉ có một bước nhưng không làm gì được, chỉ có thể đứng tại chỗ bó tay vô lực.
Hồi lâu, tôi mới quyết định, quay đầu lại nói với Lâm Huy: " Ngày mai chúng ta kết hôn đi."
Lâm Huy kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tôi, tôi tiếp tục nói: "Làm ở bệnh viện thì không cần mời quá nhiều người, thông báo người trong nhà cùng những bạn bè có quan hệ thân thiết tới đây tham dự là tốt rồi."
Lâm Huy nhìn tôi, nửa ngày cũng không nói ra được một chữ, trong mắt của anh ta nén nước mắt, cuối cùng nói với tôi một câu: "Cám ơn."
Bởi vì tạm thời quyết định ngày hôm sau sẽ tổ chức hôn lễ cho nên cả đêm phải liên hệ và bàn bạc với công ty tổ chức kết hôn, gần như là thức suốt đêm mới làm xong các công việc lớn nhỏ của hôn lễ và cũng báo cho các khách mời ngày mai đến bệnh viện tham dự.
Sáng sớm năm giờ, khi rất nhiều người vẫn còn mệt mỏi uể oải thì tôi đã ngồi ở trước gương trang điểm, nhắm mắt lại chờ thợ trang điểm giúp tôi trở thành một cô dâu xinh đẹp.
Tôi từng cùng Trương Húc đính hôn nhưng cuối cùng lại bỏ chạy, từng sắp cùng Lục Bách Nghiêu bước vào lễ đường hôn nhân nhưng lại bị hủy bỏ còn lần này cũng coi như là lần đầu tiên tôi muốn cùng một người đàn ông cử hành hôn lễ, hơn nữa địa điểm cử hành lại là bệnh viện.
Tôi đã từng xem qua rất nhiều video cầu hôn cùng cử hành hôn lễ ở bệnh viện trên mạng, lúc ấy chỉ nói là tầm thường, không ngờ cuối cùng có một ngày lại đến phiên mình.
Ánh sáng mờ mờ, thời điểm tôi mặc một bộ váy cưới màu trắng xuất hiện tại bệnh viện thì Lâm Huy đi lấy chiếc nhẫn cũng vừa đến. Anh ta đỡ tay tôi, từng bước một đi về phía phòng bệnh.
Lão Phật Gia cùng Ba Lưu đi theo phía sau tôi, khi đưa tôi đến phòng bệnh, hai người gần như là lau nước mắt suốt dọc đường đi, Đồng Yến cũng khóc dựa vào trên người Lưu chi dương. Trước đó một giờ, người này còn đang khóc lóc oán trách tôi tại sao lại không nói cho cô ấy biết một tiếng mà đột nhiên muốn kết hôn, oán trách mãi cho đến hôm sau thì tôi đành phải nói tin mình chuẩn bị kết hôn cho cô ấy biết, Lưu Chi Dao đang học đại học ở thành phố khác cũng xin nghỉ cố ý đi suốt đêm trở lại tham dự hôn lễ của tôi, Trương Húc và Nguyệt Nguyệt mới vừa kết hôn cách đây không lâu thì hôm nay cũng vội vã chạy tới bệnh viện. . . . . .
Hôm nay mọi người đều tới tham dự chỉ vì muốn chứng kiến hôn lễ này.
Mọi người đều đến, duy nhất chỉ có anh ta là không đến.
Ba của Lâm Huy nằm ở trên giường bệnh, ông vừa mới tỉnh không lâu thì liền nhìn thấy Lâm Huy mặc một bộ vest màu đen còn tôi đang mặc váy cưới màu trắng khoát tay nhau cùng đi vào phòng bệnh.
"Con. . . . . . Các con?" Ông nhìn chúng tôi, vẻ mặt khó có thể tin, kích động nửa ngày nói không ra lời, khóe mắt cũng đã đầy nước mắt.
Lâm Huy kéo tay tôi đi tới trước mặt ông: "Ba, hôm nay con và Tiểu Cận sẽ kết hôn ở trong bệnh viện, hi vọng ba có thể làm chứng cho chúng con."
Ba Lâm Huy không ngừng gật đầu, nói : "Được, rất tốt. . . . . ."
Công ty kết hôn bật nhạc lên, trong không gian truyền đến tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương mà tôi và Lâm Huy đang ở trong phòng bệnh, dưới sự chứng kiến của tất cả khách mời, đeo nhẫn vào tay nhau, đồng ý đối với lời thề tương lai, ước định cuộc đời này.
Khi Lâm Huy đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của tôi thì anh ta nói với tôi: "Cám ơn em đã đồng ý gả cho anh, tương lai anh sẽ chăm sóc cho em thật tốt."
Anh ta cố gắng né tránh từ “Yêu”, khi nghe đến câu này thì hai chúng tôi đều ngầm hiểu ở trong lòng.
Lâm Huy lớn tuổi hơn tôi sáu tuổi, trong mắt tôi anh ta giống như một người anh trai thành thục chững chạc. Hôm nay bởi vì trong lòng anh ta có một phần cảm kích đối với tôi nên mới đồng ý cam kết như vậy.
Cho dù giữa chúng tôi không có tình yêu nhưng tôi biết trong những ngày sau này anh ta sẽ nguyện ý giúp tôi cùng nhau chăm sóc đứa bé trong bụng.
Sau khi đeo nhẫn kết hôn xong, chúng tôi ôm nhau dưới sự chứng kiến của mọi người bởi vì sự cảm kích và cảm động lẫn nhau ngoại trừ một thứ duy nhất đó chính là tình yêu.
Lúc sắp qua đời ba Lâm Huy vẫn cười, tuy rằng ốm đau vẫn còn bám theo ông, hôn lễ trở thành tang lễ nhưng may mắn là tôi và Lâm Huy đã kịp thời quyết định kết hôn để ông ấy rời nhân thế mà không có tiếc nuối.
Khi thi thể của ông được đưa vào nhà xác thì tôi vẫn đi theo sau lưng Lâm Huy, muốn cùng anh ta đưa ba anh ta đi hết đoạn đường cuối cùng. Mặc dù quen biết nhau chưa lâu nhưng tôi vẫn luôn coi ông như trường bối của mình, đối mặt với chuyện ông mất đi thì trong lòng khổ sở không thôi. . . . . .
Hai tay của tôi kéo cái váy cưới màu trắng, từng bước một đi theo bước chân của Lâm Huy, thời điểm đi tới thang máy thì cả người đột nhiên bị Lưu chi dương kéo lại, anh ta nói cho tôi biết: "Cậu ấy tới rồi."