Còn mặt khác, sau khi nghe Giản Phàm giải thích, Mị Ảnh nội tâm thở dài một hơi.
Quả nhiên là y suy nghĩ nhiều quá.
Hắn cho rằng, cho rằng ── Giản Phàm sẽ đối hắn làm loại chuyện……
May mắn không phải như y suy nghĩ. Giản Phàm là đại phu, phẩm cách hành vi thường ngày lại là chính nhân quân tử, là y lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
“Nguyên lai là như vậy……”
“…… Ân, ân……”
Hai người cùng ngồi bên ngoài phòng, không khí lập tức có chút xấu hổ, mỗi người đều tự có ý tưởng riêng, sau nửa ngày cũng chẳng có ai chủ động mở miệng nói chuyện.
Giản Phàm chuẩn bị tốt dược thảo, liền đứng dậy rời đi, tiến vào trong phòng, chờ khi hắn lần nữa đi ra, trong tay có nhiều hơn một bình sứ.
“Cái này,” Đổ viên dược hoàn ra tay,“Ngươi ăn.”
“Đây là cái gì?” Y tiếp nhận, vê giữa hai ngón tay, không lập tức nuốt vào.
“Dược thuốc.”
“Thuốc gì? Tác dụng gì? Thân thể của ta đã không còn đáng ngại, đáng lẽ không cần lại uống dược hoàn.”
“Cái này ──” Hắn chậm chạp không mở miệng, “Ngươi trước tiên ăn vào a, là thuốc bổ, đối thân thể có lợi là được.”
Nhìn một hồi lâu, không cố chấp nữa, nuốt vào trong miệng.
Giản Phàm thấy y nuốt vào, thoáng thở ra một hơi.
“Giản Phàm, ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?” Y không quay đầu, đôi mắt nhìn thẳng phía trước, nhìn qua khoảng rừng rậm um tùm xanh mướt trước mặt, cây cối khỏa khỏa che trời, vươn thẳng vào không trung.
“Có thể.”
“Vì sao ngươi lại ở đây?”
Hắn là đại phu, lấy tế thế cứu nhân là nhiệm vụ. Trong dân gian, mỗi ngày có biết bao người chịu bệnh tật tra tấn. Chiếu theo đạo lý đó, Giản Phàm thế nhưng lại không mở y quán, mà ẩn trong thâm sơn, làm Mị Ảnh nghĩ không ra. Y không hiểu y thuật của Giản Phàm cao đến chừng nào, nhưng đưa y từ trong Quỷ Môn Quan trở về. Tuy lúc trước y ăn vào những hai loại độc dược, là đại phu khác sớm đã lắc đầu buông tha, nhưng Giản Phàm lại cứu được y.
Y thuật của hắn có thể để so sánh với Thái y trong nội cung.
“Ta……”
Giản Phàm lúng túng, sắc mặt một thoáng thay đổi, làm cho người khong nắm thấu được thần sắn hắn.
Trong tay xiết chặt bình sứ.
Trong đầu, hiển hiện dung người kia, tuy ốm đau tái nhợt luôn nằm trên giường, nhưng luôn quật cường mím môi, bị ốm đau như thế nào cũng không than một tiếng.
‘
Ta đi trước…… Nhớ phải sống cho thiệt tốt…..’‘Những năm này…… Cám ơn ngươi một mực làm bạn với ta…… Không cần phải khổ sở a…… Nếu có kiếp sau…… Lời đó…… Chúng ta nhất định phải cùng một chỗ a……’
Giản Phàm còn nhớ rõ, người kia lúc nói chuyện, tiếu dung là sáng lạn như vậy, là thỏa mãn như vậy.
Khi đó hắn nắm chặt tay của người kia, liên tục đáp ứng, lệ treo ở hốc mắt cũng không dám rơi xuống.
Mị Ảnh chờ thật lâu không thấy hắn trả lời, cho là hắn không muốn nói, đang định đứng dậy rời đi thì, bên cạnh truyền đến thanh âm trầm trầm ──
“Đã từng có một người bệnh, người kia bị mắc một loại bệnh rất hiếm thấy, ban ngày không thể ra khỏi cửa. Chỉ đến đêm, khi mặt trời hoàn toàn tắt nắng mới có thể xuất môn. Ta chính là đại phu phụ trách người kia, suốt ba năm, chính là…………Cuối cùng ta không cứu được người kia…………người kia tin tưởng ta như vậy, tin tưởng ta sẽ trị khỏi được bệnh………………để người kia có thể dưới ánh nắng mặt trời mà chạy nhảy……..là ta phụ kì vọng của người kia…………”
“Ta không có tư cách làm đại phu, cứu người không được, tính cái gì đại phu.” Giản Phàm hút vài hơi khí, điều chỉnh tâm tình của mình.
Người kia chết, thế giới của Giản Phàm triệt để sụp đổ, thời gian không có người kia, hắn sống không nổi, cũng đánh mất tín niệm của một đại phu, bởi vậy hắn đóng y đường, mang theo Thu Nhi đi vào trong núi ẩn cư, sau khi đem y thuật của mình toàn bộ truyền thụ cho Thu Nhi, hắn sẽ đến gặp người kia.
Bởi vì hắn đã đáp ứng người kia, đời này vĩnh viễn cùng một chỗ.
Chờ Giản Phàm đem trách nhiệm của mình toàn bộ hoàn thành, hắn muốn đi gặp người kia.
“Y thuật của ngươi rất tốt.” Mị Ảnh ngồi ở một bên, cũng không biết nên nói cái gì để an ủi, suy nghĩ cả buổi, mới nói được một câu kia, rồi sau đó nghĩ nghĩ, lại vội vàng bổ sung, “Ít nhất…… Ít nhất ngươi cứu sống ta.”
Cứu sống y?Nếu như y biết rõ kỳ thật hắn căn bản không thể giải toàn bộ độc tính cho y, y….. Còn có thể nói ra lời này? Giản Phàm ở một bên thầm nghĩ.
“Cho nên…… Ngày mai trước khi rời đi, ta nghĩ ta nên nói với ngươi hai tiếng cám ơn.”
Giản Phàm không có đáp lời, cúi đầu xuống làm cho người ta thấy không rõ biểu tình trên mặt hắn.
“Giản Phàm?”
Hắn đứng lên.“Sắc trời tựa hồ có chút tối, ta đi nhìn xem Thu Nhi đọc sách, ngươi trước tiên vào phòng nghỉ ngơi.” Không đợi Mị Ảnh nói chuyện, hắn xoay người hướng bên phải đi tới.
Hắn cử chỉ có chút quái dị làm cho Mị Ảnh có chút hoang mang khó hiểu, ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Trời, rõ ràng vẫn còn sáng mà!