Lại đến ngày rằm.
Trăng kia treo trên màn đêm lại châm chọc như vậy.
Nguyệt quang sáng tỏ khiến mắt y đau đớn, Mị Ảnh hơi nheo mắt mắt.
Cảm giác khô nóng quen thuộc dâng lên, y yên lặng đặt hạ chén trà, đứng dậy đến phòng cách vách.
Ngón tay rơi vào ván cửa không bao lâu, cửa phòng mở ra, dung mạo y tận lực không muốn thấy kia xuất hiện ở sau cánh cửa.
Hắn kéo Mị Ảnh qua, hướng vào trong phòng.
“Sắc mặt như thế nào kém vậy? Ăn cơm không ngon?”
Lông mày chau lại một chút, “Ít nói nhảm, muốn làm thì làm đi.”
Bên tai nghe thấy hắn có chút thở dài một hơi.
Ngón tay mang theo thô kiển lướt qua làn da Mị Ảnh, quần áo từng kiện từng kiện rơi trên mặt đất, Mị Ảnh nhắm mắt, nắm tay buộc chặt tiết lộ tâm tình của y.
Giản Phàm đưa y đến bên giường, đè y xuống, cái hôn nhỏ vụn xuống trên da thịt không tính là trắng của Mị Ảnh.
Luật động như thông lệ rất nhanh kéo đến, mỗi một lần đỉnh nhập trở lại cũng làm cho Mị Ảnh không cách nào khắc chế hô lên thanh âm.
Mỗi khi lúc này, y phảng phất giống như không phải chính mình.
Cảm giác tê dại như ma túy quấn lấy tâm tình của y, tri giác, đầu một mảnh trống không, chờ mình lấy lại tinh thần, đã là lúc mồ hôi đầm đìa nằm ở bên cạnh Giản Phàm.
Giống như thường ngày, y thu hồi biểu lộ, lãnh đạm đẩy Giản Phàm ra, ý định xuống giường lấy quần áo.
Giản Phàm giữ chặt y.
“Không vội, ở trong này nghỉ ngơi một buổi tối.”
Không có trả lời, y đẩy Giản Phàm ra, cự tuyệt hảo ý của hắn.
“Ngươi hôm nay sắc mặt rất kém, đợi ở chỗ này.”
Giãy không ra, Mị Ảnh dừng lại động tác.
Đích thật rất là mệt mỏi.
Ngày hôm nay y, đặc biệt mỏi mệt.
Làm xong chuyện kịch liệt kia, có thể hay không xuống giường cũng còn là một vấn đề không rõ.
Nghe lời, Mị Ảnh khó có khi nghe theo lời Giản Phàm, mệt mỏi nằm ở bên cạnh hắn.
Đột nhiên bị lôi kéo một cái, Mị Ảnh nhập vào trong khuôn ngực Giản Phàm, không có khí lực phản kháng, y thập phần khó chịu Giản Phàm ôm.
Không có khí lực không có nghĩa là miệng không thể động, Mị Ảnh trừng hắn, khẩu khí thập phần ác liệt, “Ngươi làm gì? Trời nóng nực cực kỳ, mau buông.”
“Một mực rất muốn hỏi ngươi một việc?”
“Cái gì?”
“Vì cái gì ngươi cố ý muốn tìm cái chết?” Giản Phàm ánh mắt theo dõi khuôn mặt y, mãnh liệt làm cho Mị Ảnh không biết nhìn hướng nơi nào.
“Vậy ngươi tại sao khăng khăng phải cứu ta?”
Đây cũng là một chỗ Mị Ảnh một mực không cách nào minh bạch.
“Bởi vì ta là đại phu.”
“Trên đời này cần ngươi đi cứu vớt còn nhiều người lắm, cũng không kém ta đây một chút nào.”
Giản Phàm nhìn hắn, kiên định thuyết: “Không giống, ta chỉ cứu ngươi.”
Cuối cùng một câu kia làm cho Mị Ảnh sững sờ.
Hắn ── thầm nghĩ cứu y?
Đây là cái dạng cảm xúc gì? Ngực bị thứ gì đó tràn ngập, tràn đầy.
Mị Ảnh sau khi quay đầu, cúi xuống, né tránh ánh mắt nhiệt liệt của Giản Phàm.
“Ta từ nhỏ chính là cô nhi, không có người nhà, không có thân nhân, bảy tuổi năm đó bị một cái tên khất cái nhặt đi, cùng lão khất cái lang thang một năm, lão khất cái đi, sau đó hắn xuất hiện trước mặt ta nữa.”
Mị Ảnh vẫn còn nhớ rõ, vóc dáng nho nhỏ của Hoàng Thượng đối với y lộ ra tiếu dung, hỏi y
“Muốn làm hộ vệ của ta không? Bao ăn bao ở, không cần ăn đói mặc rách.”Bởi vì câu nói cuối cùng kia đả động Mị Ảnh.
Y tuổi còn nhỏ, đơn thuần chỉ cầu ấm no liền bán chính mình, nhưng y hồi sau cũng không hối hận về cái quyết định đó, nếu như lại cho y lựa chọn một lần nữa, y vẫn sẽ trả lời như vậy.
“Hắn? Là ai?” Giản Phàm tìm hiểu hỏi thăm.
“Hắn cho ta gọi là người, hắn là chủ tử của ta, chủ tử cả đời. Ta cho rằng…… Có thể vĩnh viễn đợi ở bên cạnh hắn, chính là không có biện pháp……” Không muốn đi hồi tưởng hình ảnh ngày đó gặp được, Mị Ảnh cố nén thương tâm nhắm mắt,“Tự tiện thoát ra khỏi chủ tử, ta trở về không được…… Không thể ở bên người chủ tử ta có thể làm cái gì? Không cách nào bảo vệ an nguy của chủ tử ta tính cái gì? Ta coi việc đó là lẽ sống mà tồn tại……”
“Cho nên ngươi lựa chọn tìm chết?”
“Trên đời này không có địa phương ta có thể chứa thân, ta nên vì ai mà sống? Ta ── tìm không thấy.”
Giản Phàm dùng sức ôm lấy y, lực đạo thêm buộc chặt cánh tay.
“Ngươi làm cái gì? Buông ra ──”
“Sống vì ta.”
Lập tức lúc đó, Mị Ảnh không có động tác, sững sờ.
“Sống vì ta.” Giản Phàm lại lần nữa lặp lại.
“Vì…… Cái gì?”
“Hắn không cần ngươi, ta muốn; Hắn cam lòng cho ngươi chết đi, ta không nỡ. Ngươi có mục tiêu sinh tồn, Mị Ảnh ngươi có, vì ta sống sót, tốt với ta sống khá giả cuộc sống.
“── Ta yêu ngươi.”