“Ngươi phải trung thành với ta.”
Đó chính là lời thề của Mị ảnh, cả đời này y vĩnh viễn phục vụ Hoàng Phủ Duật.
___________________
Mười năm, từ ngày nào đó cho tới bây giờ, đã mười năm.
Y đem hết khả năng của mình, liều mạng luyện kiếm pháp, võ công, làm cho công phu chính mình càng ngày càng mạnh hơn.
Bởi vì y là hộ vệ của Hoàng Phủ Duật.
Mười năm trước y từng nghĩ Hoàng Phủ Duật đại khái là hài tử của vương tôn tử hầu
(nhà danh giá, có quyền), cho nên mới cần hộ vệ bảo vệ, chỉ là tuyệt đối không có nghĩ tới, hắn chính là Thái Tử đương triều a. Hiện tại thì đã là Hoàng Đế một nước.
Khó trách khí độ của hắn lúc đó đã phi phàm, thực không giống với người bình thường.
Y yêu mến Hoàng Phủ Duật, mười năm nay, y đối với hắn một mực ôm chặt nỗi lòng không nói cho bất cứ một ai biết, cũng cảnh giác với tất cả những kẻ nào lại gần hắn.
Y làm sao có thể nói? Y thật ra nam nhân a!
Nói ra thì là không có khả năng, sợ rằng sẽ dọa Hoàng Thượng chết mất? Thảm hơn là có thể mất đi chức hộ vệ, sau này không thể gặp được hắn nữa.
Không có chuyện gì xấu hơn so với việc không được ở bên Hoàng Thượng.
Thôi, y thà rằng đem tình cảm này chôn sâu vào đáy lòng còn hơn.
Hô.
Y thở ra một hơi dài.
Mị Ảnh tựa đầu vào thân cây bảo trì yên lặng.
Đột nhiên, lỗ tai nhạy cảm nghe thấy một hồi tiếng bước chân dồn dập, là Hoàng Thượng! Mị Ảnh nhô người lên, ngưng thần cúi đầu ──
Hành lang gấp khúc, Hoàng Phủ Duật thần sắc lo lắng đi lên phía trước, nhịp độ càng lúc càng nhanh.
Đã xảy ra chuyện gì?
“Quỷ Ảnh.” Y lên tiếng.
Lúc này, người phụ trách bảo vệ bên người của Hoàng Thượng là một “hộ vệ” khác lập tức xuất hiện.
Quỷ Ảnh là người mà năm năm trước đã luận võ với vài trăm người, trổ hết tài năng cùng võ nghệ mới được tuyển vào cung làm Hộ vệ cho Hoàng Phủ Duật.
Bởi vậy, Quỷ Ảnh cùng y không giống nhau, tuổi anh ta chỉ vẹn vẹn có mười lăm tuổi đã có được một thân hảo võ công.
Y không có danh tự, nhưng Quỷ Ảnh thì có. Hai chữ Quỷ Ảnh, chỉ là y hay gọi thôi.
Thân phận của bọn y tuy được gọi là “Hộ vệ”, nhưng lại khác với mấy hộ vệ trong nội cung, bọn y chính xác phải gọi là “Ẩn vệ”
Ẩn vệ, tên cũng như ý nghĩa, thời gian bình thường thì ẩn thân tại chỗ tối, khi Hoàng Thượng gặp nguy hiểm hoặc là bảo bọn họ điều tra sự tình thì bọn họ mới được hiện thân.
Thời gian khác, đều là thủ tại chỗ tối, không được xuất hiện.
Ban ngày, do Quỷ Ảnh phụ trách bảo vệ, buổi tối, thì do y bảo vệ Hoàng Thượng.
“Tìm ta?”
Mở miệng trong nháy mắt, thân ảnh Quỷ Ảnh đã hạ xuống bên cạnh.
Mị Ảnh cũng không quá kinh ngạc, dửng dưng gật đầu, nói:“Hoàng Thượng vội vàng như vậy, đã xảy ra chuyện gì? Hắn muốn đi đâu?”
“Ngươi còn nhớ người được gọi là Bạt Thác Vô Nhược không?”
Cái tên có chút quen thuộc, cũng có chút lạ lẫm, Mị Ảnh đăm chiêu suy nghĩ một lát mới nhớ ra được.
Người nọ chẳng phải là vị Thái Tử Huyền Vũ Quốc hai năm trước được Hoàng Thượng cứu sao?
Hai năm trước, Hoàng Thượng vì Hoàng tỉ sinh đôi thay mặt gả đến Huyền Vũ Quốc, tại đó y gặp Thái tử Huyền Vũ Quốc – Bạt Thác Vô Nhược, về sau lại phát hiện ra Bạt Thác Vô Nhược bởi vì tiểu nhân hãm hại, thân thể suy nhược. Hoàng Thượng Vì cứu Huyền Vũ Thái tử, dùng kế giả chết, cứu Bạt Thác Vô Nhược ra khỏi Huyền Vũ Quốc
Một hồi hắn trở về Viêm Di Quốc, sau đó Viêm Di Vương lại băng hà, một ba vị bình, một ba vị khởi, biên cảnh Đông Ngu Quốc thừa dịp Viêm Di Quốc loạn lạc tập kích, mắt thấy hoàng thành sắp sửa bị công phá, Hoàng Thượng liền đích thân đem quân là nghênh chiến, y và Quỷ Ảnh cũng nhập ngũ, cùng địch nhân điên cuồng chém giết một phen, rốt cục cũng đánh lui được Đông Ngu Quốc.
Sau đó, y ít khi được nghe người ta nhắc đến cái tên Bạt Thác Vô Nhược nữa, mà tựa hồ chính bản thân Hoàng Thượng cũng đã quên đi người này.
Qua hai năm, nếu không có Quỷ Ảnh nhắc tới hắn, không chừng ngay cả y cũng sẽ quên lãng một Bạt Thác Vô Nhược vẫn tồn tại trong Nội Cung kia.
“Ngươi nhớ chứ?”
“Hoàng Thượng tìm hắn?”
“Ân, hắn bị té xỉu tại Tây cung, Hoàng Thượng đang định đi nhìn hắn một cái.”
Thì ra là vậy.
Cơ mà…
Hoàng thượng thất sắc như thế là vì lo nghĩ cho người kia?
Trong nội tâm y, bỗng nhiên có chút bất an.
“Muốn đi cùng không?”
Mị Ảnh lắc đầu. “Không được, ngươi mau đi đi, ta làm ngươi chậm trễ, thật có lỗi.”
“Ngươi nói gì thế, chúng ta là đồng bạn, nói cho nhau tình huống của Hoàng Thượng là chuyện đương nhiên. Không nhiều lời với ngươi nữa, ta đi trước.”
“Ừa.”
Lập tức, Quỷ Ảnh đã biến mất khỏi tầm mắt của Mị Ảnh.
Lại một lần nữa nằm dựa vào thân cây, lông mày y cau lại.
Giống như có thắc mắt nhưng lại không thể nói ra.
Là sao? Rốt cuộc là sao?
Vì cái gì lòng của y cứ bối rối, bất an?